Chương 3
10
“Anh mang theo căn cước không đấy?”
Lộ Kính nằm vật lên vai tôi, không nhúc nhích.
Một gã đàn ông cao mét tám mấy, dựa lên người một cô gái yếu ớt như tôi, mà mặt dày chẳng biết xấu hổ là gì.
Hắn không trả lời, tôi đành tự mình lục túi hắn.
Tới lúc mò tới túi quần, tay tôi bị hắn giữ lại: “Sao lại sờ soạng tôi thế?”
Nói rồi hắn còn mở mắt ra nhìn quanh một vòng: “Hoa Anh, hai năm không gặp, em thèm đến mức này luôn hả? Từ từ, đừng vội mà.”
Tôi vội bịt miệng hắn lại, sợ hắn ở ngoài lại tuôn ra mấy lời bậy bạ.
Không tìm được căn cước, cũng chẳng biết hắn đang ở khách sạn nào, tôi chỉ còn cách kéo hắn về phòng mình.
Người gì đâu như không có xương, dính lấy tôi như cao su vậy.
Trời giữa đông, thế mà tôi loay hoay mãi mới đặt được hắn nằm ngay ngắn, mồ hôi vã ra ướt cả người.
Tôi vào phòng tắm tắm nhanh một cái, lúc ra thì thấy Lộ Kính đã ngủ ngon lành trên giường.
Tức quá mà không nhịn được, tôi tát vào mông hắn một cái, nghiến răng: “Nếu không phải vì anh hôm nay uống thay tôi, thì có chết tôi cũng mặc kệ.”
Hắn đột nhiên cử động tay, khiến tôi giật mình lùi liền mấy bước.
Nhưng hắn lại ngủ tiếp ngay.
Tôi xuống quầy lễ tân lấy thêm một chiếc chăn, định ngủ tạm trên sofa một đêm.
Thật ra đàn ông đàn bà ở chung phòng đúng là kỳ cục, nhưng nhìn hắn say mềm như thế, tôi cũng chẳng thấy phải lo lắng gì.
11
Tắt đèn rồi, tiếng thở nặng nề của Lộ Kính như vang lên sát bên tai.
Lúc tôi đang mơ màng sắp ngủ, cả cơ thể bỗng bị nhấc bổng lên.
“Ngủ trên sofa dễ bị cảm lắm, lên giường ngủ đi.”
Giọng của Lộ Kính vang ngay bên tai tôi.
Nhưng lúc ấy tôi đang lim dim, toàn thân thả lỏng, không còn chút sức lực nào để vùng vẫy.
Khi bị đặt xuống giường, tôi vẫn cố hết sức lăn về mép giường.
“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì em cả.”
Nói xong, hắn vào phòng tắm tắm rửa.
Còn tôi thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, tôi lại bị hắn làm cho tỉnh giấc.
Lộ Kính siết chặt lấy tôi: “Tỉnh rồi à?”
Tôi giãy giụa vài cái, nhưng hai chân đã bị hắn khóa chặt.
Hơi thở của hắn phả bên cổ tôi, từng nhịp từng nhịp khiến không khí trong phòng càng lúc càng ngột ngạt, ám muội.
Hắn hơi lùi ra, đôi môi ấm nóng bắt đầu lướt từ vành tai tôi xuống má, rồi… chạm đến môi.
Tôi nhắm mắt lại.
Không cách nào từ chối được.
Ngay từ khoảnh khắc hắn bước vào căn phòng này, tôi đã biết — nếu chuyện gì đó xảy ra, tôi cũng không thể kháng cự.
Từ lần đầu gặp hắn, tôi đã có ý nghĩ táo bạo.
Hai năm quan hệ trên giường, tôi cũng từng rất vui vẻ.
Chính quãng thời gian mà trong mắt người khác có thể không mấy tốt đẹp ấy, lại là điều giúp tôi vượt qua những tháng ngày tăm tối nhất.
Chỉ là không ngờ sau cùng lại trở thành chuyện nực cười đến vậy…
Giờ đây, sức hút của Lộ Kính đối với tôi chẳng hề thuyên giảm.
Nhiệt độ trong phòng mỗi lúc một cao, cả hai chúng tôi như đều đang chìm trong men say…
“Giờ có bạn trai chưa?”
Tôi khép hờ mắt, hơi khó chịu vì hắn bỗng dừng lại giữa chừng.
Tôi nghiến răng, cắn mạnh vào vai hắn: “Không có!”
…
Khi tỉnh lại, Lộ Kính đã không còn ở đó.
Cũng tốt, coi như hắn còn biết điều, hiểu rõ bản thân chẳng có tư cách ở lại, nên rút lui sớm.
Nhìn đồng hồ, bài báo cáo buổi sáng sắp bắt đầu.
Đứng trước gương trang điểm, quầng thâm dưới mắt đã không thể che nổi.
Tôi cố gắng nghe hết loạt hội thảo trong ngày, rồi lập tức bay đêm về lại Như Thành.
Còn Lộ Kính?
Chúng tôi đều là người trưởng thành, lòng ai cũng đã đặt xuống, lại đều độc thân.
Một đêm điên cuồng, chẳng có gì to tát cả.
12
Năm đó học xong ở Kinh Thành, tôi về quê ở Như Thành làm việc, hai năm nay vẫn ở đó.
Về lại Như Thành, mọi thứ chẳng có gì thay đổi.
Cũng đúng thôi, chuyện nam nữ ấy mà, tôi với Lộ Kính đã quá rành rồi.
Hôm đó hắn gửi lời mời kết bạn trên WeChat tôi cũng không đồng ý, từ đó chẳng còn liên lạc.
Đêm đó giống như một giấc mộng xuân sau hai năm xa cách.
Tháng này tôi bận làm thí nghiệm, không có thời gian nghĩ đến chuyện kia.
Mãi đến khi qua một tháng mới rảnh để nghỉ ngơi chút.
Cảm giác cả tháng nay mệt đến mức hồn vía lên mây, trước kia cũng từng làm thêm một hai tháng liền, mà chưa bao giờ mệt kiểu này.
May mà được nghỉ ba ngày liên tiếp, tôi ngủ một phát nguyên ngày là hồi phục ngay.
Tính rủ con bạn thân Giang Thải ra ngoài dạo phố, ai ngờ lại tự vác vào người cái việc nặng cả tấn.
“Anh Anh~ mẹ chồng tớ bị ngã, tớ đang có buổi hiện trường cực kỳ quan trọng, không đi được, con thì chẳng ai trông~”
Nghe giọng tội nghiệp muốn rớt nước mắt.
Con bé nhà cô ấy – bé Nho – siêu bám người, ngoài người nhà thì bảo mẫu cũng trông không nổi, cứ khóc mãi.
Còn tôi là người duy nhất ngoài gia đình mà được bé yêu quý.
Nên mới có màn tôi trổ tài giữ trẻ xuất sắc trên máy bay như lần trước.
Là mẹ nuôi của bé, mỗi lần nhà nó bận quá không có ai chăm, tôi đương nhiên không thể trốn tránh.
Ban đầu định ở nhà hai ngày trông con cho xong, nhưng đi đường lại ghé qua trung tâm thương mại, nghĩ bụng lâu rồi chưa mua đồ cho bé Nho nên rẽ vào.
Mua quần áo xong, lại ghé luôn cửa hàng đồ dùng cho trẻ con.
Cũng nhờ Lộ Kính mà tôi không thiếu tiền tiêu.
Năm đó ngoài căn nhà, Lộ Kính còn cho tôi khoản tiền xài cả đời không hết.
Tôi nghĩ chia tay thì phải có phí chia tay, lúc trước hắn nuôi tôi như chim hoàng yến, tôi còn chưa hưởng thụ được đã bay mất.
Trước khi đi, cũng phải được đãi ngộ như chim hoàng yến một lần cho đúng bài.
Thế nên hắn cho cái gì tôi cũng nhận hết.
Mà tôi thì chẳng lo ăn mặc, nhà lại khỏe mạnh cả, bản thân cũng chẳng ham gì, tiền xài mãi không hết là chuyện bình thường.
Sau một trận mua sắm đã đời, bao nhiêu bực dọc và mệt mỏi trong tháng cũng tan sạch.
Mua xong đồ, tôi lại dắt bé Nho đến lớp học sớm mà mẹ nó đã đăng ký.
Trẻ con bây giờ thật khổ, từ một tuổi đã phải bắt đầu “chạy đua”.
Phụ huynh còn khổ hơn, đi làm thì căng mình, về nhà lại phải cùng con lao vào cuộc đua khác.
“Nho con~ lấy miếng ghép này lắp vào đây nào~”
Tôi cố tình nũng nịu, nhẹ giọng chơi cùng bé theo lời cô giáo.
Nhưng đang chơi ngoan là thế, tự dưng bé Nho khựng lại, ngẩn người nhìn ra phía ngoài tấm kính.
Mấy bà mẹ ngồi gần bắt đầu thì thầm: “Đẹp trai quá, ba của đứa nào thế nhỉ?”
“Chưa thấy bao giờ luôn.”
Tôi cũng nhìn theo hướng họ chỉ.
Vừa nhìn một cái suýt giật bắn người.
Lộ Kính từ lúc nào lại đứng ngoài đó vậy trời?!
Hắn khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm không chớp, sắc mặt thì dữ dằn như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn vậy.
13
Tôi hoảng quá vội quay đi chỗ khác.
Nhưng khoan, tôi có gì phải sợ?
Tôi đâu làm chuyện gì sai, đêm đó hắn chẳng phải cũng sướng thấy rõ à?
Tôi còn bị hắn hành cho gần chết ấy chứ.
Nghĩ vậy tôi trừng mắt lườm hắn một cái.
Xung quanh bắt đầu có mấy bà mẹ lại gần: “Mẹ nuôi của bé Nho ơi, người đàn ông ngoài kia là chồng cô à?”
“Tầm bậy, tôi đâu có quen.”
Nói xong tôi cúi đầu dạy bé Nho xếp hình tiếp.
Nhưng bé Nho không chịu hợp tác nữa.
Bé đứng phắt dậy, lạch bạch chạy về phía tấm kính.
Lộ Kính cũng cúi người xuống chơi cùng bé.
Bé Nho đúng là thừa hưởng cái tính mê trai của mẹ nó, thấy trai đẹp là nhào tới liền.
Mà còn—
“Ba ba, ba ba.”
Cái tật thấy trai là nhận làm ba này bao giờ mới bỏ được không biết.
Tôi bế bé lên lại, quay về chỗ ngồi giữa đống đồ chơi.
Nhưng không được, bé bắt đầu khóc, khóc đến mức cả lớp học đều bị ảnh hưởng.
Không còn cách nào, tôi đành bế bé ra khỏi lớp.
Ra tới cửa thì thấy Lộ Kính đã đứng sẵn đó đợi.
Tay tôi đeo túi đựng đồ của bé, còn bé Nho thì cứ khóc rồi giãy đòi lao về phía hắn.
Nhức đầu thật sự.
Lộ Kính bước tới một bước, tự nhiên đón lấy bé rồi còn rất rành rẽ dỗ dành: “Ngoan nào, đừng khóc nha~”
Tôi nhướn mày, hơi sững người.
Không ngờ hắn thật sự biết dỗ trẻ con.
Bé Nho đúng là không khóc nữa, nước mắt lưng tròng ôm chặt cổ Lộ Kính: “Ba ba.”
“Ba đây rồi, không khóc nữa nhé.”
Nghe đoạn đối thoại giữa hai người mà tôi muốn xỉu.
Tôi vội khoát tay: “Khoan đã. Nho con, con nhận bừa ba gì vậy hả?”
Vừa nói tôi vừa định đưa tay bế lại.
Ai ngờ bé Nho ôm chặt lấy Lộ Kính không buông: “Ba ba.”
Lộ Kính cũng lùi lại một bước, còn cọ cọ mặt mình lên má bé đầy thân mật: “Ba ở đây mà.”
Tôi chống trán thở dài, bất lực: “Lộ Kính, anh khùng rồi à? Thấy trẻ con là nhận bừa làm ba luôn hả?”
“Gì? Giờ lại định nói con bé không phải con tôi?”
“Tất nhiên là không phải rồi.”
Tôi vừa dùng khăn giấy lau nước mắt cho bé vừa đáp: “Con người ta có ba có mẹ hẳn hoi, đừng có nhận vơ.”
“Ma ma, đói quá.”
Mới khóc xong nên giọng bé Nho vẫn còn nghẹn ngào.
“Ừ ừ đói rồi hả, để dì pha sữa cho con nha.”
Bé Nho nói hơi chậm, từ “mẹ nuôi” nói chưa rõ, lúc gọi tôi thì khi thì “dì dì”, khi thì “ma ma”, nhớ gì gọi nấy.
Nói xong, tôi kéo Lộ Kính đến phòng chăm sóc mẹ và bé trong trung tâm thương mại, pha sữa thay bỉm cho bé một cách thành thạo.
Cái con Giang Thải bất cẩn đó, ba ngày thì hết hai ngày nhờ tôi trông con giùm.
Những việc này với tôi giờ như cơm bữa.
Lộ Kính thì đứng bên cạnh vứt tã bẩn, rửa bình sữa, không hề tỏ vẻ khó chịu.
Thật chẳng giống kiểu của hắn, không ngờ hắn lại thích trẻ con đến vậy.
Bé Nho ăn no uống đủ rồi thì đến giờ ngủ trưa.
Tôi định đưa bé về, nhưng Lộ Kính cứ lẽo đẽo theo sau.
“Tôi đưa hai người về.”
“Tôi tự lái xe rồi.”
“Tôi không lái, vậy cô chở tôi về đi.”
Tôi dừng chân, nghiêng đầu nhìn hắn: “Anh lại muốn gì nữa đây?”
“Tôi muốn ở bên con gái mình. Nho con, con muốn ở bên ba không?”
Câu trả lời của bé Nho là ôm chặt lấy cổ Lộ Kính.
Lộ Kính đắc ý nhướng mày với tôi: “Thấy chưa, con gái tôi nhất quyết đòi ở bên tôi đấy.”
Đúng là vậy thật.
Tôi muốn bế bé lên nhưng tới gần xe rồi mà bé vẫn ôm cứng lấy Lộ Kính.
Không còn cách nào, đành phải đưa cả hắn về nhà luôn.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com