Chương 3
Tôi bình tĩnh trả lời:
“Không trông kĩ, chạy mất rồi.”
Cô minh tinh nhỏ rón rén nhắc:
“Anh Trì, lúc nãy em có thấy thức ăn chó trên sàn.”
Nghe vậy, Trần Trì hơi thả lỏng hàng mày đang nhíu chặt, cười mỉa mai:
“Tôi đã nói rồi, muốn ở bên tôi thì ngoan ngoãn một chút.”
“Tôi không thích mấy trò tự biên tự diễn này.”
Có vẻ anh ta muốn thấy tôi hoảng loạn.
Nhưng tôi vẫn giống như mọi lần trước, yên lặng cúi mắt xuống.
“Trần Trì, tôi với anh có quan hệ gì sao?”
Anh ta sững lại, giọng điệu cứng ngắc:
“Không có gì cả.”
Âm điệu gượng gạo, dường như đang che giấu điều gì đó.
“Không lẽ bị gọi vài tiếng ‘chị dâu’ là tưởng mình thật sự có danh phận à?”
Căng thẳng trong giọng nói dần thả lỏng, anh ta khôi phục vẻ khinh miệt quen thuộc:
“Trang Trục, nhìn rõ vị trí của cậu đi, tôi với cậu chẳng có quan hệ gì cả.”
“Là do cậu tự mình tìm đến.”
“Bám dai không dứt, thật sự rất phiền.”
Cô minh tinh nhỏ khúc khích cười, ánh mắt lộ rõ vẻ chế giễu.
Tôi không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ:
Vậy thì tốt.
Trần Trì lộ vẻ chán ghét:
“Nhắc nhở cậu lần nữa, đừng có bày mấy trò tâm cơ này, tôi không thích.”
Nói rồi, anh ta nghiêng đầu ra hiệu cho cô minh tinh:
“Đi thôi.”
Tôi đứng trên ban công, nhìn hai người họ lên xe, khuất dần khỏi tầm mắt.
Ngay lúc đó, một giọng nói lành lạnh vang lên bên cạnh tôi:
“Vậy ra đây là lý do sáng sớm nay em đẩy tôi đi mua đồ ăn?”
Chạm mắt nhau, Giang Khước giơ điện thoại lên, giọng điệu mập mờ:
“Em quên cúp máy rồi đấy… còn mắng tôi là chó?”
Tôi há miệng khó khăn:
“Tôi chỉ nghĩ… để anh ta bắt gặp thì không hay.”
Hàng mày Giang Khước hơi động:
“Là lo cho hắn ta, hay lo cho tôi?”
Tôi cắn môi, nghẹn ra một câu:
“…Không phải như anh nghĩ.”
Có lẽ nhìn ra sự bối rối của tôi, anh ấy không tiếp tục truy hỏi.
Giữa bữa sáng, Giang Khước đột nhiên lên tiếng:
“Tôi vẫn ở căn nhà cũ trước kia, ba mẹ tôi vẫn giữ phòng cho em.”
Tay tôi khựng lại, không hiểu sao anh ấy lại nhắc đến chuyện này.
Anh ấy liếc tôi một cái, giọng bình thản:
“Tiểu Trục, dọn về đi.”
Tay tôi run lên, làm rơi đôi đũa.
Chúng lăn vài vòng trên bàn, phát ra âm thanh giòn tan.
Giang Khước nhìn tôi đầy ẩn ý:
“Hơn nữa, chỗ này của em có quá nhiều người lạ ra vào, không an toàn.”
Tôi vô thức siết chặt bát, thấp giọng lẩm bẩm:
“Nhưng… có bất tiện không?”
Nghe ra ý tứ không từ chối trong lời tôi, anh ấy chốt hạ:
“Thu dọn đi, hai ngày nữa chuyển.”
—
Hành lý của tôi không nhiều, hai ngày là dư dả.
Tài xế xách thử vali, lầm bầm:
“Sao nhẹ vậy?”
Giang Khước đột nhiên liếc tôi, ánh mắt sâu thẳm.
Tôi giật thót, cổ họng khô khốc:
“…Sao thế?”
Anh ấy thu hồi ánh mắt, không nói gì.
Trước khi đi, tôi tìm thấy chiếc điện thoại của mình trong góc phòng.
Trong cuộc giằng co hôm đó, nó bị Trần Trì hất xuống đất, vỡ tan tành.
Nhưng không sao cả, tôi đã không cần nó nữa.
Tôi bẻ đôi thẻ SIM, không do dự ném vào thùng rác.
Bên ngoài vang lên giọng Giang Khước:
“Còn gì chưa lấy không?”
Tôi nhanh chóng bước theo anh ấy, giọng nhẹ bẫng:
“Không có gì, chỉ là vứt chút rác thôi.”
8
Trang trí của căn nhà vẫn giống hệt như trong ký ức của tôi.
Chúng tôi đã từng sống ở đây một khoảng thời gian không ngắn.
Sau này, Giang Khước thường xuyên đi khắp nơi, còn tôi cũng chuyển đi, căn nhà này liền bị bỏ trống.
Tôi vô thức bước vào phòng anh ấy.
Quả địa cầu bạc màu lặng lẽ nằm trong tủ trưng bày.
Trông có chút quen mắt.
Tôi vừa nhìn được hai giây, một bàn tay thon dài, đẹp đẽ bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt, tùy ý chạm nhẹ vào nó: “Em tặng đấy, nhớ không?”
Tôi vừa định trả lời, chuông điện thoại bỗng vang lên.
Giang Khước liếc nhìn màn hình, nhướng mày đầy bất ngờ rồi bật loa ngoài.
Tôi nhận ra giọng nói ấy—là Trần Trì.
Bên đầu dây kia ồn ào, có vẻ anh ta lại uống không ít: “Giúp tôi tra một người.”
“Giang Khước, tôi biết cậu có cách.”
Giang Khước không tỏ thái độ: “Sao?”
Trần Trì hạ giọng, giọng nói tràn đầy sự dồn nén: “Tôi nghi ngờ… có kẻ đang cướp người của tôi.”
Anh ta nhấn mạnh từng chữ, như thể đang phải chịu một nỗi nhục lớn: “Trang Trục, cậu nhóc hôm đó, trông cũng khá đẹp trai… Cậu còn nhớ không?”
Giang Khước bỗng có hứng thú với tóc tôi.
Anh ấy dùng một tay nghịch ngợm những lọn tóc, lơ đãng đáp: “Nhớ.”
Trần Trì cố gắng giữ bình tĩnh, trầm giọng nói: “Chuyện này tôi chỉ tin cậu.”
“Tôi mới biết Trang Trục không phải do mẹ tôi sắp xếp, tôi hoàn toàn không hiểu gì về cậu ấy.”
“Gần đây cậu ấy có nhiều biểu hiện rất kỳ lạ, hai ngày nay còn mất liên lạc, chủ nhà nói có người đàn ông giúp cậu ta dọn đồ trả phòng.”
“Cậu giúp tôi điều tra xem, gần đây có gã đàn ông lạ nào xuất hiện quanh cậu ấy không.”
Giang Khước bình thản nhắc lại: “Đàn ông lạ?”
“Tôi hiểu rất rõ Trang Trục, cậu ấy nhát gan, không thể nào chủ động đi quá giới hạn, chắc chắn là có kẻ nào đó chen chân vào.”
Giọng Trần Trì lạnh lẽo, tràn đầy ác ý: “Dám động vào người của tôi, tôi sẽ khiến hắn ta chết không toàn thây.”
Tóc tôi bị kéo hơi đau.
Tôi bực bội mím môi, tóm lấy tay Giang Khước, trả đũa bằng cách cắn lên mu bàn tay anh ấy.
Anh ấy khẽ hừ một tiếng, bóp nhẹ sau gáy tôi cảnh cáo: “Nhóc con, đừng quậy.”
Bên kia, Trần Trì im lặng một lúc, rồi nghi hoặc hỏi: “Giang Khước, bên cậu…?”
Giang Khước liếc tôi, cười nhạt: “Em trai tôi.”
Trần Trì rõ ràng thở phào: “Là cậu em trai bảo bối mà trước đây cậu nhắc đến? Tìm lại được rồi?”
Anh ta cố tỏ vẻ thân thiện: “Chúng tôi chưa từng gặp nhau, sau này có dịp thì giới thiệu nhé.”
Giang Khước lười biếng đáp: “Yên tâm, sẽ có cơ hội.”
Cúp máy, tâm trạng anh ấy có vẻ khá tốt, đi đến quầy rượu lấy một chai, giơ lên với tôi:
“Uống chút không?”
Cuối cùng, phần lớn chai rượu ấy đều vào bụng Giang Khước, còn tôi thì đã say bí tỉ.
“Tửu lượng vẫn kém vậy.”
Anh ấy cười tôi, đứng dậy định đi nấu canh giải rượu.
Tôi ngăn lại.
“Em làm gì…” Nụ cười trên mặt anh ấy nhạt đi, quay đầu tránh đi ánh mắt tôi, “…Mặc lại áo vào.”
Tôi im lặng, kéo cổ áo xuống thêm một chút.
Giang Khước rất cao.
Anh ấy nhẫn nhịn giữ lấy tay tôi, giọng nói như vọng đến từ một nơi xa xôi: “Tiểu Trục, em say rồi.”
Tôi thuận thế nắm chặt tay anh ấy, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt anh: “Anh cũng không cần em sao?”
Tôi không dùng sức, nhưng anh ấy cũng không rút tay ra.
Tôi đứng dậy, mắt đỏ hoe, chậm rãi ôm lấy anh, giọng run run đầy yếu đuối: “Anh… em chỉ còn mỗi anh thôi.”
Một lúc lâu sau, bên tai vang lên tiếng thở dài rất khẽ, Giang Khước vòng tay ôm lấy tôi.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng lay động, trong phòng hơi thở nóng rực.
Chiếc cà vạt lần trước vẫn còn tác dụng.
Tôi khóc cả đêm, muốn trốn nhưng lại bị anh kéo chân giữ lại.
Khi tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, nhưng đã được lau dọn sạch sẽ.
Giang Khước đứng bên giường, cúi mắt nhìn tôi.
Anh ấy đứng ngược sáng, nét mặt trở nên mơ hồ.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, giọng khàn đặc:
“Chuyện tối qua… đều là người trưởng thành cả, em sẽ xem như chưa có gì xảy ra.”
“Hơn nữa, là em tự nguyện…”
Giang Khước hơi nheo mắt, cười nhạt: “Qua cầu rút ván?”
Ánh mắt tôi lướt qua mấy vết cào trên vai anh, siết chặt chăn trên người, giọng nói có chút giễu cợt.
“Giang Khước, anh chỉ là thương hại em thôi.”
9
Giang Khước im lặng vài giây, sau đó bật cười.
Giây tiếp theo, anh bất ngờ đưa tay xoa rối tóc tôi.
Tôi có chút ấm ức, lại hơi bối rối nhìn anh.
Anh thu lại nụ cười, chậm rãi nói, giọng điệu nghiêm túc:
“Tiểu Trục, trên thế giới này có rất nhiều người đáng thương.”
“Nhưng, em không phải là một trong số đó.”
“Anh sẽ không vì thương hại một người mà làm những chuyện thân mật như vậy.”
Tôi siết chặt ngón tay.
Vậy tức là… ít nhất, anh ấy cũng có chút tình cảm với tôi sao?
Anh nhìn tôi, giọng trầm xuống: “Lúc trước, tại sao em lại biến mất không một lời?”
Ngay khoảnh khắc tái ngộ, tôi đã biết đây là một chủ đề không thể né tránh.
Tôi tránh ánh mắt anh, khó khăn thừa nhận:
“Em sợ anh sẽ là người đẩy em đi trước.”
Giang Khước nhíu mày: “Đẩy đi đâu?”
Tôi im lặng vài giây, nỗi sợ hãi đã đè nén bao năm dường như lại trỗi dậy.
“Em nghe thấy anh gọi điện thoại… nói rằng thích đàn ông thì thật ghê tởm, còn nói bố mẹ ruột muốn đón em về.”
“Em rất sợ, sợ chính tai nghe anh bảo em cút đi.”
Anh ngẩn ra: “Ngay sau khi em hôn trộm anh?”
Tôi mím môi, ngầm thừa nhận.
Anh nhớ lại một lúc lâu, rồi mới lờ mờ nhận ra: “Hôm đó, có người lấy em ra làm trò đùa… Anh thực sự rất tức giận.”
Anh không nói kỹ, nhưng có thể đoán được đó là một trò đùa thô tục, cực kỳ xúc phạm.
Trong đầu tôi hiện lên một bóng dáng mờ nhạt.
Nghĩ lại thì, sau chuyện đó, người này dường như đã biến mất khỏi vòng xã giao.
“Còn về bố mẹ ruột của em…”
“Tiểu Trục, bọn họ đúng là có ý đó, nhưng anh không nỡ.”
Anh ấy tự giễu, kéo nhẹ khóe môi: “Anh đã ích kỷ mà bàn bạc với bố mẹ, định báo cho em muộn một chút.”
“Hơn nữa, nụ hôn đó… lúc ấy anh thật sự không biết.”
Tia nắng sáng len qua rèm cửa dần dần rút lui, tiếng còi xe vang lên phá tan sự im lặng kéo dài trong căn phòng.
Giang Khước giơ tay chạm vào đôi mắt hơi sưng của tôi, có chút không tự nhiên: “Tối qua… hơi mất kiểm soát, có khó chịu không?”
Không còn men rượu hỗ trợ, tôi hồi tưởng lại mọi chuyện đêm qua, rồi chậm rãi đỏ bừng cả mặt.
Tôi vùi mặt vào chăn, giọng lí nhí: “Anh, em còn buồn ngủ, ngủ thêm một lát nữa với em đi.”
“Được.”
Giữa hương thơm quen thuộc, tôi chìm vào giấc ngủ ngon hiếm hoi.
Lúc tỉnh lại, Giang Khước đang ngồi cạnh nghe điện thoại, giọng hơi lười biếng.
“Còn chuyện gì không?”
“Dẫn cả em trai tôi theo? Được, để tôi hỏi nó đã.”
…
Nhận ra tôi đã tỉnh, anh ấy nghiêng đầu nhìn sang: “Thứ Tư tuần sau bọn họ rủ tụ tập, đi không?”
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ tựa đầu vào vai anh.
Ánh mắt Giang Khước lướt qua một tia cười nhẹ, anh nhéo trán tôi đầy thân mật: “Bám người ghê.”
Địa điểm tụ họp vẫn là hội quán lần trước.
Vừa bước vào phòng, tôi đã nghe thấy một giọng nói run run:
“Trang Trục?”
Nghe tiếng gọi, tôi quay đầu lại, liền thấy Trần Trì đang nhìn tôi chằm chằm, mắt không hề chớp.
Chưa kịp lên tiếng, anh ta đã sải bước nhanh về phía tôi, đưa tay định đặt lên vai tôi.
Một bàn tay khác kịp thời chặn trước mặt cậu ta, giọng nói bình thản: “Cậu làm em ấy sợ rồi.”
Lúc này, Trần Trì mới chú ý đến Giang Khước đang đứng phía sau tôi, sắc mặt hơi thay đổi.
Ánh mắt anh ta lướt qua giữa hai chúng tôi, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Hai người… lại tình cờ gặp nhau ngoài cửa à?”
Giang Khước khẽ cười, thay tôi trả lời: “Không, bọn tôi đi cùng nhau.”
Những tiếng trò chuyện xung quanh dần dần ùa vào tai.
“Anh Giang, cuối cùng cũng chịu nể mặt đến rồi.”
“Hiếm có thật đấy ~”
…
Trong bầu không khí ồn ào, Giang Khước lướt mắt một vòng: “Mọi người đều biết nhau rồi nhỉ?”
“Giới thiệu lại chút nhé.” Dưới ánh mắt đầy suy đoán của mọi người, anh ấy thản nhiên ôm lấy eo tôi.
“Người của tôi.”
Cả căn phòng bỗng chốc im bặt.
Cơ mặt Trần Trì giật giật, anh ta nhìn chằm chằm Giang Khước, đôi mắt dần dần đỏ lên.
“Giang Khước, ý cậu là gì?”
Anh ta lại quay sang tôi, nghiến từng chữ: “Trang Chu, cậu đang đùa giỡn tôi à?”
Người lên tiếng vẫn là Giang Khước, giọng điệu nhàn nhạt.
“Nhóc con trước đây còn trẻ, chưa hiểu chuyện.”
Anh ấy dường như bất lực mà liếc nhìn tôi một cái: “Chỉ vì tôi không ở bên cạnh, nên muốn tìm người khác để giả vờ trêu tức tôi.”
“Tôi thay em ấy xin lỗi. Yên tâm đi, sau này tôi sẽ trông em ấy cẩn thận.”
Bộp!
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com