Chương 4
17
——“Đừng sống khép kín như thế, sẽ không ai thích em đâu.”
Giờ đến cả Hạ Hạo cũng nói như vậy.
Tôi thấy buồn cười.
Bài học đầu tiên tôi học được trong đời là: Chấp nhận.
Chấp nhận khuyết điểm của chính mình.
“Tôi tên là… Dư Lạc Lạc.”
Tôi nói rất bình tĩnh, nhưng ngữ điệu vẫn mang theo một chút gượng gạo.
“Chỉ giới thiệu tên thôi à?”
Lâm Sâm Thư thở dài:
“Ít quá đó bạn Lạc Lạc, chí ít cũng nên nói về sở thích đi chứ—”
Tôi nhìn thẳng vào cô ta:
“Tôi… từ chối.”
Bài học thứ hai của cuộc đời: Quả quyết từ chối những lời xâm phạm.
Lúc này có người thì thầm với bạn bên cạnh.
“Tính cách kỳ quặc thật.”
“Ra vẻ quê mùa, EQ thấp dễ sợ.”
Giọng không lớn, nhưng tôi nghe được.
Những người ngồi quanh bàn cũng nghe được.
Lâm Sâm Thư vẫn giữ nguyên nụ cười, còn Hạ Hạo thì im lặng như mọi người.
Trong khoảnh khắc không khí lặng đi, tôi chợt nghĩ—
“Mấy người đúng là khiến người ta chán ghét.”
Tôi sững sờ.
Nhìn về phía người vừa nói ra đúng suy nghĩ trong lòng tôi — Bước Trùng Nguyên.
18
Không khí xung quanh càng thêm yên ắng, nụ cười trên môi Lâm Sâm Thư cũng đông cứng lại.
Ánh mắt của Bước Trùng Nguyên lãnh đạm lướt qua từng người trong phòng, cuối cùng dừng lại trên gã con trai đã châm chọc tôi “quê mùa, thấp kém”.
Rõ ràng anh không còn đeo khuyên tai, cũng không nhuộm lại mái tóc trắng từng là biểu tượng của một kẻ không dễ động vào.
Vậy mà tôi lại bất giác nhớ tới hình ảnh anh thời cấp ba — đối đầu cả thế giới, bất cần, bướng bỉnh.
Đại ca trường cấp ba.
Kẻ điên chẳng sợ trời sợ đất.
“Không lẽ có người cho rằng mình sinh ra ở thành phố thì mặc nhiên có cảm giác ưu việt hơn người khác à?”
Gã kia nhất thời á khẩu, gượng gạo:
“Anh Bước, em chỉ tiện miệng nói vài câu thôi mà.”
“Hơn nữa… con bé đó EQ đúng là thấp thật, nói chuyện thì cà lăm, nói không chừng có vấn đề thần kinh cũng nên…”
Choang!
Ly rượu nện xuống bàn.
“Cậu thi đại học được bao nhiêu điểm, xếp hạng thứ mấy mà dám đánh giá trí óc người khác?”
Đôi mắt dài của Bước Trùng Nguyên nheo lại, khóe môi cong lên đầy mỉa mai:
“Cô gái ngồi trước mặt cậu là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh toàn quận của huyện Viên Thủy, thành phố Lân Châu — người đạt điểm cao nhất trong đợt tuyển sinh năm nay, được đích thân huyện trưởng trao tặng 100.000 tệ tiền thưởng, đặc cách miễn toàn bộ học phí 4 năm đại học tại Kinh Tương.”
Anh nói rành rọt, từng chữ như tát thẳng vào mặt gã đó.
“Còn cậu thì sao? Sinh ra ở thành phố lớn, sống sung túc, được hưởng nền giáo dục toàn diện từ nhỏ — đức, trí, thể, mỹ, lao đủ cả, điểm chuẩn đại học còn thấp hơn khu vực khác cả đoạn dài, vậy mà vẫn phải để ba mẹ nhét tiền lo lót, mới chen được vào cái ngành đặc biệt học phí cao ngất của Kinh Tương.”
“Bạn à, vậy rốt cuộc là ai có vấn đề đầu óc?”
19
Bài học thứ ba của cuộc đời, là do Bước Trùng Nguyên dạy tôi.
“Mặt của kẻ ngu, nhất định phải đánh trực diện.”
Tại vùng đất xám xịt Viên Thủy.
Anh là một vệt trắng chói lòa, rực rỡ và gai mắt.
Không bao giờ cúi đầu, không bao giờ thay đổi.
Còn giữa thành phố lớn đầy sắc màu hỗn tạp.
Anh vẫn không đổi.
Thật tốt.
Tối hôm đó, bữa tiệc kết thúc trong lặng lẽ.
Nhưng tôi lại rất vui.
Nửa đêm, Hạ Hạo bất ngờ nhắn tin cho tôi:
【Em từng là bạn cùng bàn với Bước Trùng Nguyên sao, sao không nói cho anh biết?】
【Trước đây cái gì em cũng kể với anh mà.】
Tôi sững lại.
Dường như Hạ Hạo đã quên mất, chính anh từng nói anh không muốn nghe tôi lải nhải mấy chuyện lặt vặt.
Giờ anh hỏi chuyện này… là vì sao?
Tôi nhắn lại:
【Có chuyện gì sao?】
Hạ Hạo trả lời rất nhanh:
【Đừng quá thân với cậu ta.】
【Hai người không cùng thế giới, phía cậu ta không phải nơi người bình thường có thể dính vào được.】
Nói đến đó là hết, Hạ Hạo dễ dàng chuyển chủ đề, bắt đầu hỏi tôi có muốn anh dẫn đi tham quan vài địa điểm nổi tiếng của Kinh Tương không.
【Mẹ em có gọi cho anh, nhờ anh quan tâm em nhiều hơn.】
Tôi dừng lại đôi chút khi thấy từ “mẹ”.
Nhưng chỉ sau 2 giây im lặng, tôi vẫn từ chối:
【Không cần làm phiền anh Hạ Hạo, em có việc khác phải lo.】
Anh khó hiểu:
【Em còn chuyện gì khác sao?】
Tôi xem lại lịch trình đã được sắp xếp, trả lời bình thản:
【Chiều nay thầy phụ trách nhắn tin thông báo em chuẩn bị bài phát biểu tân sinh viên.】
Anh gần như phản hồi ngay lập tức:
【Em phát biểu á?】
【Không phải anh nói, nhưng em cũng biết rõ tình trạng của mình rồi đấy.】
【Anh khuyên em sớm báo thầy đổi người đi, đừng để tới lúc đó làm mọi người khó xử.】
Hạ Hạo – vẫn như mọi khi – đương nhiên cho rằng tôi không làm được.
Giống như vừa nãy, trong buổi tiệc, khi người khác chê bai tôi, anh cũng chỉ biết im lặng.
Thật sự khiến người ta chán ghét.
20
Khi còn nhỏ, tôi luôn trốn sau lưng anh, nghe anh dịu dàng nói với tôi:
“Không sao đâu, không nói chuyện cũng không sao cả.”
Hạ Hạo và mẹ cũng từng an ủi tôi, dạy tôi chấp nhận khuyết điểm của mình.
Họ mặc định tôi không có khả năng phản kháng, cũng tin chắc tôi không có dũng khí để phản kháng.
Cho đến khi một cậu con trai ngạo nghễ với mái tóc trắng bước vào cuộc sống u ám và tẻ nhạt của tôi.
Anh nói:
“Bạn cùng bàn nhỏ này, tôi sẽ đánh bại cậu để trở thành người đứng đầu mới.”
Anh ngông cuồng, phóng khoáng, tự do đến mức có phần vượt giới hạn.
Nhưng lại khiến tôi cảm thấy một thứ hưng phấn và hào hứng mà tôi chưa từng trải qua.
Kỳ thi tháng sau đó, tôi chứng minh được thực lực của mình.
Anh thua tôi đúng 1 điểm.
Tôi bước qua đám người đang đứng xem bảng điểm, chậm rãi quay về lớp học.
Và thấy Bước Trùng Nguyên đang chống tay lên lan can tầng 2 nhìn tôi cười.
“Bạn cùng bàn nhỏ, tôi lợi hại không? Chỉ còn một chút nữa thôi là bắt kịp cậu rồi đó.”
Tôi ngẩng cao đầu, cũng cười với anh, giơ tay lên ra dấu ngón cái.
Tôi nói:
“Chờ anh, tiếp tục khiêu chiến.”
Tán cây lay động, ánh nắng thật đẹp.
Tôi nghe có người hỏi anh:
“Anh ơi, sao mặt anh đỏ thế? Sắp sang thu rồi, có nóng đâu.”
Anh xoay người thật nhanh, đến cả sau tai cũng ửng đỏ.
Anh bảo là bị nụ cười đắc ý của tôi làm tức.
Tôi nghĩ, có lẽ chính từ năm ấy, tôi đã học được một điều rất quan trọng.
Phải biết vì bản thân mà tranh lấy một hơi thở danh dự.
21
Lễ khai giảng sẽ diễn ra sau khi kết thúc huấn luyện quân sự tân sinh viên, tôi còn khoảng một tháng để chuẩn bị.
Thật ra, một tháng… không thể thay đổi điều gì to lớn.
Tật nói lắp là do cơ chế vận động của cơ bắp – và cả tâm lý tự ti gây ra.
Nhưng tôi nhớ rõ, khi tôi đọc bài học tiếng Anh ở góc lớp giờ tự học buổi sáng, nơi không ai để ý tới, lời tôi vẫn trôi chảy.
Tôi không cầu bài phát biểu phải xúc động lòng người.
Tôi chỉ hy vọng bản thân có thể nói thật bình thường, như đang đọc bài học mà thôi.
Sau hai ngày nhập học, tôi bắt đầu vào đợt huấn luyện quân sự như thường lệ, và mỗi chiều sau 5 giờ, khi kết thúc, tôi sẽ đến công viên Kinh Tương bên cạnh trường.
Tôi chọn một cái chòi nhỏ không người, phủ đầy bụi, để tập đọc bản thảo diễn văn lặp đi lặp lại.
Bước Trùng Nguyên là khán giả duy nhất của tôi.
Là do tôi chủ động mời anh đến.
“Tại sao không gọi anh Hạ Hạo của em mà lại gọi tôi?”
Anh chống cằm ngồi đối diện, nở nụ cười.
Tại sao à?
Bởi vì tôi tin anh.
Bởi vì tôi thích anh.
Vì anh sẽ không cười nhạo nỗ lực của tôi.
Nhưng tôi lại hỏi ngược lại:
“Anh… có thấy tôi phiền không?”
Anh cụp mắt:
“Tôi chỉ sợ em chỉ gọi tôi một lần này.”
Lần thử đầu tiên không suôn sẻ, điều này tôi đã đoán trước.
Tôi cúi đầu, âm thầm đánh dấu những đoạn gặp vấn đề trong bản thảo.
Tâm trạng chùng xuống là điều không thể tránh khỏi.
Đúng lúc ấy, bên tai trái vang lên một đoạn nhạc nền sôi động kéo tôi trở về thực tại.
Bước Trùng Nguyên đeo cho tôi một bên tai nghe, ngón tay chậm rãi vuốt qua danh sách phát trên điện thoại.
Anh cười nói:
“Thêm chút BGM vào, đảm bảo em tiến bộ thần tốc, tin không?”
Tôi bỗng nhớ lại khi trước anh học thuộc thơ cổ, cũng đeo tai nghe nghe nhạc, nhớ cực nhanh.
Tôi nhẹ nhàng gật đầu:
“Tin.”
Trong mắt anh phản chiếu bóng dáng của tôi, tay còn lại khẽ vỗ nhẹ lên lưng tôi:
“Dư Lạc Lạc, tôi cũng tin em.”
Anh nói nhẹ tênh như một lời bình thường.
Nhưng lại khiến tôi gần như muốn bật khóc.
Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, lật lại trang đầu bản thảo và bắt đầu đọc lại từ đầu.
Từ lúc hoàng hôn đến khi sao mọc.
Sau mỗi lần tôi kết thúc, anh đều vỗ tay cho tôi.
Bước Trùng Nguyên.
Anh không phải là “đứa trẻ đem lại tai họa” như mẹ tôi từng nói.
Việc tôi gặp được anh tại trường cấp ba Viên Thủy… mãi mãi là điều tôi cảm thấy may mắn nhất.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com