Chương 3
8
Sau khi tập show này lên sóng, bình luận ngập tràn tiếng cười.
[Giả, không xem.]
[Tô Trà, cô đang làm gì thế hả, Tô Trà!]
[Tôi đã nhờ đại sư xem rồi, Tô Trà và Mễ Bội Bội không có tướng phu thê, hai người họ không lâu bền được đâu.]
[Có khi là tướng phu phu thì sao?]
Phần lớn bình luận đều không ủng hộ tôi với Tô Trà.
Buồn cười chết mất, nói như thể chúng tôi là thật vậy.
Chính tôi còn không tin vào chuyện của tôi với Tô Trà nữa là.
Từ phim trường về nhà, trên đường đi, tôi gọi điện thoại với Tô Trà.
Cô ta bảo sẽ dành tặng tôi một bất ngờ vào sinh nhật.
Tôi đáp lại: “Không cần đâu, cảm ơn bé yêu.”
Vất vả lắm mới về đến nhà, tôi chỉ muốn thở phào một hơi.
Nhưng vừa mở cửa ra
Tôi đột nhiên va vào một vòng tay mềm mại.
Tô Trà không biết từ lúc nào đã đứng chờ ở cửa nhà tôi.
Chưa kịp lùi lại, cô đã bá đạo ấn tôi vào lồng ngực, một tay khác siết lấy eo tôi.
Giọng nói trong trẻo như suối mát vang lên ngay trên đỉnh đầu tôi
“Bé nghịch ngợm, sao lại vội lao vào lòng tôi thế?”
Tôi há miệng định giải thích.
Nhưng ngay giây tiếp theo
Tô Trà đột nhiên cúi xuống, hôn lên môi tôi.
Cô ta không cho tôi bất kỳ cơ hội chuẩn bị nào.
Giống như một đợt đánh úp, cứ thế cướp mất nụ hôn đầu của tôi.
Rất kỳ lạ.
Cũng rất kỳ diệu.
Khoảnh khắc ấy, dòng chảy không khí như chậm lại, mọi cảm giác trên cơ thể đều được phóng đại lên.
Bên ngoài, tiếng ve kêu inh ỏi đến đinh tai nhức óc.
Nhịp tim của tôi vang lên rõ mồn một, như thể mắc kẹt nơi cuống họng.
Cả người bỗng chốc lơ lửng, đầu óc trôi dạt vào vũ trụ.
Không biết qua bao lâu, tôi mới tỉnh táo lại được một chút, bắt đầu xâu chuỗi lại những gì vừa xảy ra
Tô Trà vừa hôn tôi.
…
Cô ta bị bệnh à, sao lại hôn tôi?
Mấy cô gái thẳng bây giờ chơi bời đến vậy sao?
Ha, chắc là muốn chọc tức tôi chứ gì?
Mà chỉ để chọc tôi thôi mà chịu hy sinh lớn thế à?
Nghĩ đến đây, tôi không cam lòng, liền giữ lấy mặt cô ta, cắn vào môi cô ta một cái.
Thuận tiện liếm nhẹ một chút.
“A—”
Tô Trà kêu đau, khẽ chạm tay lên khóe môi, ánh mắt vừa ai oán vừa sâu xa nhìn tôi.
“Mễ Bội Bội, em thật là thô bạo.”
Thấy cô ta nhìn mình đầy ấm ức, tôi bật cười, đưa ngón tay xoa nhẹ nơi khóe môi cô ta, đắc ý thì thầm bên tai
“Có qua có lại thôi mà.”
Đôi mắt Tô Trà chợt sáng lên, lao đến ôm chặt tôi.
Tôi dứt khoát đón lấy, nghênh chiến không chút do dự.
Thế là cả hai cứ thế ôm nhau chặt cứng ngay cửa nhà.
9
Một tiếng sau, tôi và Tô Trà mới về đến khách sạn nơi cô ấy ở.
Gió lạnh từ điều hòa phả vào mặt khiến đầu óc nóng bừng của tôi dần tỉnh táo lại, và đột nhiên tôi nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
Chuyện gì vừa xảy ra thế?
Tại sao tôi lại hôn Tô Trà?
Hình như là cô ấy chủ động trước… nhưng tại sao cô ấy lại hôn tôi?
Suy sụp quá.
Nụ hôn đầu của tôi lại dành cho một cô gái.
Đã thế, hai chúng tôi còn ôm nhau trước cửa khách sạn rất lâu.
Tôi hy sinh quá lớn rồi.
Trời ơi, rốt cuộc tôi đang làm cái gì vậy?
Tôi ôm mặt, muốn khóc mà không hiểu sao lại bật cười.
Chắc tôi điên rồi.
Rõ ràng đây là chuyện đáng buồn, nhưng trong đầu tôi chỉ toàn hình ảnh khuôn mặt xinh đẹp của Tô Trà.
Cô ấy đẹp thật, da trắng mịn không thấy lỗ chân lông, lông mi dài, vừa nãy tôi còn vô tình giật một sợi của cô ấy… chắc cũng phải dài đến ba mươi centimet. Haha, đùa thôi, thực ra tôi giật tóc.
…
Tôi có chút mất tập trung, tôi nghi ngờ bản thân bị ốm.
Lúc này, Tô Trà đang rót rượu cho tôi.
Rượu thơm quá, nhưng tôi lại không thể rời mắt khỏi cô ấy.
Hôm nay Tô Trà mặc một chiếc váy dài thêu hoa, viền váy đính kim cương và sequin lấp lánh. Ánh sáng xanh nhạt phản chiếu trên tà váy, trông như cánh bướm Morpho xanh rực rỡ nhất trong khu rừng nhiệt đới Nam Mỹ.
Nhận ra ánh nhìn của tôi, cô ấy khẽ cong môi cười.
Giống như một tia sáng len lỏi qua tầng mây đen, mang đến một ảo vọng xa xôi không thể chạm tới.
Tôi chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp Tô Trà, dường như cũng là một khung cảnh tương tự.
Đó là trong một buổi tiệc.
Khi ấy tôi đã đóng vài bộ phim nhưng chẳng ai nhớ mặt, mặc một chiếc váy dạ hội không phù hợp, đứng lặng lẽ trong góc như một kẻ thất bại.
Không ai nói chuyện với tôi, cũng không ai thèm để ý.
Chỉ có đạo diễn bảo tôi đến kính rượu Tô Trà.
Cô ấy chính là nhân vật chính của buổi tiệc.
Hôm đó, Tô Trà mặc một chiếc váy lụa trắng, tóc mềm mại buông rủ trước ngực, cổ tay và cổ đều được đính đầy đá quý lấp lánh. Cô ấy tựa người trên ghế, toát lên vẻ cao quý khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Tôi gọi cô ấy là “Tô tổng” và chào hỏi.
Cô ấy nghe thấy nhưng chẳng buồn mở mắt, chỉ phất tay bảo tôi rời đi.
Tôi không hoàn thành nhiệm vụ, quay lại xin lỗi đạo diễn.
Lúc xin lỗi, tôi vô thức nhìn về phía cô ấy và phát hiện Tô Trà đã ngồi dậy từ bao giờ, trò chuyện với một nữ diễn viên khá quen mặt.
Có lẽ nhận ra ánh mắt của tôi, cô ấy khẽ liếc nhìn.
Ánh mắt đó mang theo sự kiêu ngạo bẩm sinh của kẻ giàu có, như viên đá obsidian lạnh lẽo bị chôn vùi trong lớp tuyết trắng. Chỉ một cái liếc mắt thôi cũng đủ làm tôi choáng váng.
Đạo diễn cũng nhìn thấy, khẽ cười nhạt: “Trong giới này, tâng bốc kẻ mạnh, chà đạp kẻ yếu là chuyện thường.”
Tôi vô thức gật đầu đồng ý.
…
Sau đó, tôi nỗ lực vươn lên, cuối cùng cũng có cơ hội đứng gần tà váy của Tô Trà.
Nhưng lần gặp lại, tôi và cô ấy đã trở thành đối thủ không đội trời chung.
Ánh mắt cô ấy vẫn lạnh lùng, cao ngạo.
Khi trêu chọc tôi, cô ấy cũng chưa từng cúi xuống ngang hàng.
Tô Trà xa vời như một giấc mộng, đáng lẽ chỉ có thể là một hình bóng thoáng qua trong cuộc đời tôi, vậy mà tối nay, cô ấy lại dịu dàng chạm vào môi tôi.
Nếu tôi có chút tài năng, tôi nhất định sẽ hái một đóa hoa bên bờ sông tặng cô ấy, để cảm ơn sự đoái hoài từ tòa tháp ngà cao vợi.
Nhưng đáng tiếc, tôi chỉ gái thẳng vô dụng.
Chỉ có thể quằn quại trong góc tối, gào thét trong lòng, mà mỗi một tiếng vọng, đều là tên của Tô Trà.
…
Tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Lên mạng tìm kiếm thông tin, suýt nữa bị cái thế giới đầy cám dỗ này làm mờ mắt.
Đêm đó, tôi gọi điện cho bố mẹ.
“Hai người nói xem, nếu con không thể sinh cháu cho bố mẹ thì sao?”
Mẹ tôi nghe xong, giọng điệu đầy khó tin:
“Cái gì cơ? Con còn nghĩ đến chuyện đó làm gì? Không phải con đã quen với cô bé kia rồi à?”
Tôi có cảm giác như xã hội sụp đổ trước mắt, không dám đối diện với chủ đề này: “Mẹ nói gì thế? Con có thể quen ai được chứ?”
“Chẳng phải cô gái cao cao, trắng trắng, đóng phim cổ trang Tần quốc gì đó sao? Bà ngoại con thích cô bé ấy lắm, con còn nhớ không? Rảnh rỗi thì dẫn nó về nhà đi!”
Tôi: “…”
Khoan đã, mẹ tôi đã biết chuyện này từ bao giờ vậy?
Mọi thứ quá hỗn loạn, đầu tôi như muốn nổ tung.
Một đêm ngắn ngủi mà còn rối hơn cả cuộc đời tôi gộp lại.
Thôi không nghĩ nữa, tập trung làm việc cái đã.
—
Phải nói rằng, từ khi có Tô Trà chống lưng, cuộc sống của tôi dễ thở hơn hẳn.
Chất lượng tài nguyên nhanh chóng được cải thiện.
Những đạo diễn và diễn viên hạng A trước đây không thể tiếp cận, giờ lại xuất hiện ngay trước mắt.
Trong phim trường, có cả đạo diễn nổi tiếng đích thân hướng dẫn tôi diễn xuất.
Tôi vốn đã có kinh nghiệm, nay được trao cơ hội thì chẳng thể lãng phí, nhanh chóng hoàn thành hai vai phụ.
Sau khi phim phát sóng, danh tiếng của tôi tăng vọt, chứng minh thực lực của bản thân.
Những kẻ từng chế giễu tôi bỗng im lặng hẳn.
Có người từng xem thường tôi, giờ lại tránh né khi gặp trong phim trường.
Đạo diễn từng cắt giảm cát-xê của tôi, giờ thấy tôi liền khóc lóc xin lỗi.
Chỉ trong hơn một tháng, cát-xê của tôi tăng gấp đôi.
Nhận được khoản tiền đầu tiên, tôi mua nhà, mua xe cho bố mẹ, sửa sang nội thất cao cấp nhất, mua luôn năm chỗ đậu xe. Đi họp lớp cứ phải nói là oai phong lẫm liệt.
Dù trước đây Tô Trà hay trêu chọc tôi, nhưng giờ cô ấy thực sự đã giúp tôi rất nhiều.
Thậm chí còn chủ động xin lỗi về chuyện trước kia.
Tôi chọn cách tha thứ.
Giờ chúng tôi ăn chung, ở chung, trở thành cặp bạn thân nhất thế giới.
Chị Linh nói đây chính là “girls help girls”, bảo tôi đừng nghĩ nhiều.
Tôi thấy rất đúng.
Tiền và quyền lực quả thực là thứ tốt đẹp.
Chỉ là… hình như có gì đó không ổn.
Mà khoan, Lục Thần đâu rồi?
Chẳng phải tôi chỉ là một quân cờ để chọc tức Lục Thần sao?
Nhưng Tô Trà suốt ngày dính lấy tôi, cô ấy còn thời gian đi tán tỉnh Lục Thần à?
Tôi cố gắng dò hỏi tin tức.
Tô Trà tỏ ra khó hiểu: “Lục Thần? Em nhắc đến anh ta làm gì, ghen à?”
“Không hẳn.”
“Miệng thì chối, ghen thì cứ nói thẳng ra đi, tôi có cười em đâu.”
Tô Trà khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy cưng chiều.
“Tôi đúng là từng có chút cảm tình với Lục Thần, nhưng anh ta là cái thá gì chứ? Cũng xứng để tôi kể lể à? Tôi lười nói rồi.”
Tôi tiếp tục thăm dò: “Nhưng chẳng phải trước đây hai người quan hệ rất tốt sao?”
Tô Trà lập tức cuống lên.
“Ý em là gì? Em nghi ngờ tôi?
“Tôi không phải loại người bắt cá hai tay đâu nhé, tôi với anh ta cắt đứt liên lạc lâu rồi.
“Em ghen dữ thật đấy.
“Mà thôi yên tâm đi, bây giờ người tôi thích chỉ có em thôi.
“Ai đối tốt với tôi, tôi cũng đối tốt lại.”
Tim tôi chợt thắt lại.
Nhưng nếu tất cả những điều này chỉ là một trò đùa thì sao?
Có lẽ biểu cảm của tôi để lộ sơ hở, Tô Trà nghi hoặc nhìn tôi.
“Em có vẻ gì kỳ lạ vậy? Sao thế? Đừng nói là em không thích tôi nhé?”
Một câu nói đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi không biết nên gật đầu hay lắc đầu, tâm trí hoàn toàn giằng xé giữa đạo đức và tội lỗi.
Nếu tôi và Tô Trà vẫn như trước đây – như nước với lửa, tôi chắc chắn sẽ chẳng chút do dự mà tiếp tục lợi dụng cô ấy.
Nhưng bây giờ, chúng tôi đã là những người bạn thân nhất trên thế giới này.
Tôi hiểu cô ấy, cô ấy cũng hiểu tôi. Tôi biết cô ấy không phải người xấu, cũng chẳng có tính cách tệ hại.
Làm sao tôi có thể tiếp tục lừa dối cô ấy đây?
Tôi đấu tranh suy nghĩ rất lâu.
Cuối cùng, đạo đức và tình bạn đã chiến thắng.
Tôi mở miệng thú nhận: “Thật ra cái biệt danh đó, tôi chỉ đặt để chọc tức cô thôi. Chứ chưa bao giờ coi cô là chồng thật sự.”
Không gian đột nhiên im bặt.
—
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com