Chương 4
Sau trận tuyết đầu tiên, trong cung ta chỉ còn lại một mình Tiểu Đào hầu hạ.
Những cung nhân khác đều tự tìm đường lui, dù có phải đi cọ nhà xí, cũng tốt hơn ở lại một nơi như địa ngục này.
Tiểu Đào cũng đói, nhưng nàng ít ra có chút tự do, có thể lén tìm chút đồ ăn đem về cho ta, vì nàng có quen biết trong cung.
Có một vị thị vệ là hàng xóm của nàng, trước khi vào phủ họ Lưu, Tiểu Đào vẫn thường chạy theo sau hắn chơi đùa.
Ta chia một nửa phần ăn cho nàng, nàng ôm lấy ta, vừa khóc vừa cố gắng dùng thân thể mình sưởi ấm cho ta.
“Tiểu thư, người có nhớ nhà không?” Nàng nghẹn ngào hỏi.
Ta đáp: “Không nhớ.”
Nhà của Lưu Vân Gian đâu phải nhà ta, còn nhà của chính ta, ta lại càng không muốn nhớ đến.
Ta chẳng qua chỉ là một công cụ để mẹ ta khoe khoang so sánh với người khác, là cái bia trút giận của bà. Đạt thủ khoa thì sao? Về nhà nghỉ lễ, vẫn bị bà ấy chặn ở cửa phòng mắng là đồ vô dụng, chỉ vì ta chọn ngành không đúng ý bà ấy.
Người đàn ông theo đuổi bà năm xưa giờ đã phát tài, bà nhìn vợ của người ta đeo vàng đeo ngọc, lại nghĩ đến cuộc sống bình thường của mình mà tức giận. Bà càng nghĩ càng bực, thế là mắng cha ta đến mức ông ly hôn với bà, rồi bà chỉ biết mắng ta, hỏi ta bao giờ mới kiếm được nhiều tiền cho bà tiêu.
Nhiệt độ càng ngày càng giảm, cuối cùng ta cũng nhiễm bệnh.
Tiểu Đào cãi nhau với thị vệ giữ cửa, bị chém một nhát vào tay, máu chảy không ngừng.
Lần đầu tiên từ khi xuyên qua đây, ta cảm thấy tâm trạng mình rung động.
Tiểu Đào mặt mày tái nhợt, dựa vào lòng ta, vết thương trên tay vẫn đang rỉ máu.
“Mau gọi Hoàng thượng đến đây!” Ta dốc sức đập mạnh vào cánh cửa gỗ lạnh cứng. “Gọi hắn đến đây!”
Tiểu Đào ho khan, lấy tay che miệng ta, mùi máu tươi len vào khoang mũi ta.
“Không được, không được!” Nàng thở dốc nói, rồi ho thêm hai tiếng, giọng trầm xuống:
“Kỳ thực, ta biết người không phải nhị tiểu thư thật sự… từ khi Lâm Quý phi phát điên, Đại tiểu thư liền bắt đầu để ý… trong kinh ai có con gái đột nhiên thay đổi tính nết. Nàng ấy rất thông minh, biết rằng bệ hạ muốn tìm nữ tử xuyên không để lợi dụng. Bởi vì… trước khi nhập cung, Lâm Quý phi từng thân thiết với nàng ấy, đã vô tình tiết lộ rất nhiều điều…”
“Sau khi người rơi xuống nước, nàng ấy phát hiện có điều bất thường, liền lén bẩm báo bệ hạ.”
“Việc ta nói với người Lâm Quý phi đã chết… là do bệ hạ cố ý để ta nói ra. Hắn muốn dụ người đến lãnh cung, xem người có thể hiểu được những chữ viết kỳ lạ kia không. Tiểu thư, ta có lỗi với người, không xứng được người đối xử tốt như vậy. Ta chết rồi… cũng đáng. Người hãy bảo trọng, vì chính mình mà sống, được không?”
Chỉ trong thoáng chốc, mọi điều bất thường kể từ khi ta xuyên qua đây đều có lời giải.
Vì sao tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ta – Lưu Nguyệt Hồ – luôn cố kéo ta đến yến tiệc ngắm hoa, luôn ép ta làm thơ?
Bởi vì nàng ta muốn chứng minh với Trì Huyền Nghi rằng ta chính là người xuyên không, để tránh tội báo sai.
Chẳng ngờ ta không làm thơ, nhưng Trì Huyền Nghi vẫn nhìn ra điểm bất thường, đưa ta vào cung.
Hắn hỏi ta về chiến sự biên cương, hỏi ta có cách nào chữa ôn dịch, tất cả chỉ để chờ ta mở miệng bày mưu tính kế.
Hắn đối tốt với ta, chẳng qua là để ta buông lỏng cảnh giác, chủ động để hắn lợi dụng.
Chỉ là, hắn không ngờ ta lại chẳng có chút chí tiến thủ nào. Đừng nói là chinh phục thế giới này, ngay cả cung đấu ta cũng chẳng buồn để tâm.
Nhìn Tiểu Đào đang dần lịm đi trong lòng, ta siết chặt nắm tay, mạnh mẽ đá tung cửa, lớn tiếng quát:
“Ta muốn gặp Trì Huyền Nghi!”
Khoảnh khắc đó, ta chợt nghĩ, có lẽ đây mới chính là điều hắn muốn.
Hắn muốn xem những nữ nhân xuyên không như ta kêu gọi tên hắn, la hét về chế độ một vợ một chồng, đòi hỏi quyền bình đẳng, dâng lên công thức thuốc súng cùng cách trị dịch bệnh.
Sau đó, hắn sẽ giả vờ tán thưởng sự khác biệt của chúng ta, bố thí đôi chút sủng ái, vắt kiệt giá trị cuối cùng, rồi như nghiền chết một con kiến hèn mọn, thẳng tay bóp chết chúng ta.
19
Chẳng bao lâu, Trì Huyền Nghi đã tới.
Trước khi hắn mở miệng, ta đã nói: “Bảy mươi lăm phần trăm diêm tiêu, mười phần trăm lưu huỳnh, mười lăm phần trăm than củi. Chẳng phải ngươi muốn chế tạo hỏa dược sao? Đi mà làm đi, cứu sống Tiểu Đào, cách làm thế nào ta sẽ chỉ cho ngươi.”
Thực ra ta không có quá nhiều tình cảm với Tiểu Đào. Ta đoán rằng trước kia, khi ta muốn bỏ trốn, chính nàng là kẻ đã mật báo với Trì Huyền Nghi.
Nhưng con người vốn phức tạp là vậy. Nàng vừa phản bội ta, lại cũng có thể vì ta mà liều mạng với đám thị vệ. Ta không thể trơ mắt nhìn nàng chết trước mặt mình.
Có lẽ, những thiện ý bình thường của ta đối với nàng lại là thứ vô cùng quý giá. Dù sao, đây cũng là một thời đại không có sự bình đẳng, mà ta lại coi nàng như một con người.
Thấy ta thỏa hiệp, Trì Huyền Nghi nở một nụ cười chân thành. Hắn lập tức sai ngự y đến cầm máu cho Tiểu Đào, bắt mạch cho ta, lại còn đốt lửa trong phòng khiến không gian ấm áp, mang thức ăn đến tận tay ta.
Cảm giác này… ta rất quen thuộc.
Rất giống mẹ khi biết ta cuối cùng cũng nghe lời bà, thay đổi kế hoạch cuộc đời, thi lấy bằng cử nhân thứ hai. Đến Tết Trung thu, bà gọi ta về nhà, nấu cho ta một bàn đầy thức ăn, còn phá lệ mua cho ta một bộ đồ ngủ mới, muốn ngủ cùng ta, trò chuyện tâm tình.
Chẳng qua chỉ là—thấy con súc vật mà nuôi mãi không thuần phục cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn làm việc cho mình, liền giả vờ ban thưởng cho chút cỏ khô mà thôi.
Tiểu Đào không chết, nhưng mất máu quá nhiều, vẫn hôn mê bất tỉnh.
Còn ta lại khôi phục vinh sủng trước đây, không, thậm chí còn khoa trương hơn trước. Trì Huyền Nghi cả ngày quấn lấy ta, ban thưởng cho ta vinh hoa phú quý.
Chỉ cần ta ngoan ngoãn để hắn lợi dụng.
May mắn thay, ta là một kẻ có giá trị lợi dụng rất cao.
—
20
Năm ta học lớp mười một, cha mẹ cãi nhau rất gay gắt. Ngày nào trở về nhà, ta cũng siết chặt tóc mình, cố gắng phớt lờ tiếng cãi vã của họ, tưởng tượng về cuộc sống sau khi xuyên không.
Khi đó ta nghĩ, nếu xuyên không, ta nhất định phải trở thành nữ chính lợi hại nhất, phải hiểu biết mọi thứ.
Ta phải rời khỏi thế giới này, sống cuộc đời của riêng mình.
Thế là ta học mọi thứ, dù sao ta cũng rất thông minh.
Ta nhớ cách làm hỏa dược, chế tạo penicillin, làm xà phòng, muối, rượu cồn, thủy tinh, ủ rượu, làm đá, chữa sốt rét, sản xuất xi măng… thậm chí còn thuộc lòng binh pháp, nghiên cứu cách chế tạo súng, cách làm đủ loại đồ ăn vặt và vô số kỹ năng khác.
Cái “trò chơi xuyên không trong tưởng tượng” này đã giúp ta thi đỗ đại học, thoát khỏi mẹ ta. Ta không ngờ một ngày nào đó giấc mơ này lại trở thành sự thật—ta thực sự đã xuyên không.
Thế nhưng, ta vẫn không thể làm chủ vận mệnh của mình.
À, ta cứ tưởng mình đã quên hết chuyện cũ, hóa ra chỉ là ta không muốn nhớ mà thôi.
Cuối cùng, hỏa dược cũng được chế tạo thành công. Sau vài lần thử nghiệm, Trì Huyền Nghi rất hài lòng với uy lực của nó.
Sau đó, hắn cầm lấy công thức và toàn bộ quá trình chế tạo, ra lệnh xử tử tất cả các thợ thủ công đã tham gia vào việc điều chế.
Ta chết sững, hỏi: “Tại sao?”
Trì Huyền Nghi thu lại xấp giấy quý giá kia, mỉm cười nhìn ta.
“Vân Gian, sao nàng lại hỏi một câu ngây thơ như vậy? Thứ này quý giá như thế, nếu bị tiết lộ ra ngoài thì sao?”
Ta lùi lại một bước, siết chặt tay trên lan can đá lạnh lẽo.
Không khí căng thẳng bị phá vỡ khi một tiểu thái giám đến báo tin—Tiểu Đào đã chết.
Trì Huyền Nghi đưa ta về tẩm cung, xác của Tiểu Đào vẫn còn yên lặng nằm trên giường.
Cô gái nhỏ suốt ngày ríu rít bên ta, thấy ta bệnh thì lo đến rơi nước mắt, vì ta chia cho một miếng điểm tâm mà cảm động không thôi, vì tìm người chữa bệnh cho ta mà bị đâm một nhát—đã chết như thế.
Ta ngơ ngác nghĩ, thì ra đây thực sự là một thời đại ăn thịt người.
Người đầu tiên ta thấy khi mở mắt sau khi xuyên không, cứ thế chết đi, chẳng ai phải chịu trừng phạt.
Trì Huyền Nghi đỡ ta dậy, nói: “Ta sẽ cho một người khác hầu hạ nàng. Con bé này quá ngang ngạnh, không nghe lời.”
Ồ, hắn đang nói nàng ta chết là đáng sao?
Hay đang ám chỉ rằng nếu ta cũng ngang ngạnh như nàng, thì cũng sẽ chẳng có kết cục tốt?
Nghĩ đến đây, ta nhẹ nhàng đẩy hắn ra, lảo đảo lùi một bước.
“…Bệ hạ, người muốn những kỹ thuật tiên tiến này, rốt cuộc là vì điều gì?”
Trì Huyền Nghi đáp: “Tự nhiên là vì quốc vận hưng thịnh, bách tính an cư.”
“Những người thợ kia chẳng phải cũng là bách tính sao? Chỉ vì bọn họ dốc sức chế tạo hỏa dược, liền phải chết ư?”
Trì Huyền Nghi mặt không đổi sắc: “Vì đại nghiệp, chút hy sinh này tính là gì? Hơn nữa, bọn họ chỉ là đám thợ thủ công thấp kém, chết thì chết thôi. Nếu có ai quý giá như nàng, Vân Gian, ta tất nhiên sẽ trân trọng như bảo vật.”
Ta im lặng.
“Vân Gian, ta biết nàng sợ hãi, nhưng nàng không giống Lâm Kiều Kiều. Trẫm thích người thông minh, chỉ cần nàng ngoan ngoãn, trẫm chắc chắn sẽ đối xử tốt với nàng. Thế gian này chính là như vậy, chỉ những kẻ xuất chúng và có giá trị mới xứng đáng được sống tốt.”
Khoảnh khắc đó, gương mặt Trì Huyền Nghi dần chồng lên với khuôn mặt mẹ ta.
Ta thích ăn trứng sốt cà chua, nhưng chỉ khi nào ta đứng nhất lớp mới có thể ăn món ấy.
Mẹ ta nói: “Học giỏi mới xứng đáng ăn thứ con thích. Mẹ dạy con đạo lý này, con phải nhớ, trên đời này chỉ những kẻ có giá trị mới đáng được sống sung sướng. Đám ngu dốt, lười biếng thì không xứng.”
Mẹ ta còn nói: “Con học cái ngành Khoa học và Công nghệ Thực vật thì làm được gì? Kiếm ra tiền không? Làm nhà thực vật học thì đến bao giờ mới mua được nhà ở Thượng Hải?”
Chớp mắt, ta nhìn Trì Huyền Nghi, cảm nhận sự nghẹt thở quen thuộc và cơn phẫn nộ cuồn cuộn không rõ từ đâu mà đến.
Ta nói: “Không thể tạo ra giá trị, tức là không xứng đáng được sống sao?”
Trì Huyền Nghi gật đầu: “Đúng.”
Ta bật cười.
“Vậy ngươi cảm thấy bản thân xứng đáng được sống chứ?”
Nụ cười trên mặt hắn lập tức biến mất.
Nụ cười trên mặt Trì Huyền Nghi chợt vụt tắt.
“Ngươi có phải cho rằng mình rất lợi hại, nhìn Lâm Kiều Kiều như nhìn kẻ ngốc? Một kẻ cổ đại có thể dễ dàng chơi đùa người hiện đại trong lòng bàn tay? Ngươi chẳng qua chỉ là đầu thai vào một gia đình tốt, thật sự cho rằng bản thân là thiên mệnh chi tử, trời cao để chúng ta—những nữ tử xuyên không—đến giúp ngươi sao?”
Trì Huyền Nghi siết chặt cổ tay ta, nhưng ta không dừng lại, tiếp tục nói:
“Ngươi cho rằng bản thân xuất sắc ở điểm nào? Lợi hại ở chỗ nào? Không coi mạng người ra gì chính là lợi hại ư? Cách để ngươi thực hiện nguyện vọng của mình chính là hành hạ nữ nhân sao? Ngươi đã tạo ra giá trị gì? Còn tự xưng là thiên cổ nhất đế? Một kẻ tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn như ngươi, cũng xứng sao?”
Hắn giáng cho ta một bạt tai thật mạnh, ta ngã ngồi xuống đất, đưa tay lau vết máu nơi khóe môi, khẽ cười nhạo.
“Trì Huyền Nghi, Lâm Kiều Kiều nhất định đã nói với ngươi rằng nhân sinh vốn bình đẳng, nhưng thực ra không phải vậy. Con người luôn có sự phân cấp cao thấp.” Ta gằn từng chữ, ánh mắt sắc bén: “Kẻ như ngươi—tự cho mình là cao cao tại thượng, cả ngày chỉ biết lải nhải về giá trị và tài năng, nhưng lại không hề để tâm đến cảm xúc hay sinh mệnh của những người xung quanh—mới chính là loại người thấp kém nhất, là rác rưởi thực sự.”
Ta cứ ngỡ rằng mình sẽ bị Trì Huyền Nghi giết chết, nhưng không.
Có lẽ hắn thấy công thức chế tạo hỏa dược và phương pháp ta cung cấp hữu dụng, nên tin rằng ta vẫn còn giá trị để lợi dụng.
Nhưng hắn cũng không còn muốn cho ta hưởng vinh hoa phú quý nữa. Ta bị giam vào lãnh cung nơi Lâm Kiều Kiều từng ở, hắn ra lệnh cho Hiền Quý phi đến gặp ta mỗi ngày một canh giờ, tùy ý hành hạ, miễn là không lấy mạng.
Có lẽ hắn nghĩ ta sẽ không chịu nổi, rồi cuối cùng sẽ cầu xin hắn.
Hiền Quý phi đã mất con, bị người của Hoàng hậu hạ hồng hoa mà sẩy thai. Có lẽ vì thế mà nàng không còn kiêu ngạo như trước, cả người héo hon, dường như mất đi sinh khí. Nàng giơ tay định đánh ta, nhưng rồi chỉ yếu ớt ngồi xuống ghế mà khóc.
Nàng đặt tay lên bụng, khẽ hỏi: “Bọn họ nói, ngươi đến từ dị thế?”
Ta gật đầu.
“Dị thế trông như thế nào?”
“Ý ngươi là phương diện nào?”
“Nếu ta ở dị thế, liệu ta có thể gặp lại hài tử của ta không?”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com