Chương 2
Tô Lan đứng một bên sửng sốt.
Sắc mặt Giang Thiêm không thay đổi, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, sau đó lại tựa hồ như không để ý.
Anh cúi đầu trìu mến xoa má tôi:
“Sao vậy, Hi Hi, tâm tình không tốt sao?”
4.
Kiếp trước, rất lâu sau tôi mới biết được.
Khi còn nhỏ Giang Thiêm từng bị mẹ bỏ rơi trong công viên giải trí, anh được trại trẻ mồ côi nhận nuôi một thời gian.
Ở đó, anh gặp một cô bé nhỏ ấm áp tựa như ánh nắng mặt trời.
Cô bé ngủ cùng giường và cho anh một viên kẹo.
Là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh.
Ánh sáng này là Lâm Tửu.
Hơn nữa, Giang Thiêm đã nhận ra Lâm Tửu vào ngay ngày đầu tiên cô ta chuyển đến.
Anh ấy luôn tin những lời của Lâm Tửu về việc tôi bắt nạt cô ta và ghét tôi đến tận xương tủy.
Nhưng vì thân phận là con riêng của mình, anh đành phải nuốt cơn giận để lấy lòng tôi.
Bởi vì muốn có chỗ đứng trong gia đình thì anh ta buộc phải cưới được tôi.
Nghĩ đến đây, tôi nói: “Chúng ta chia tay đi.”
Đồng tử của anh ta đột nhiên co rút lại: “…Tại sao? Cho anh một lý do đi, Hi Hi.”
Tôi rút ra tờ giấy lau đi lau lại bên má vừa bị anh ta động vào:
“Tôi không muốn yêu đương với đứa con riêng như anh vì thấy thân phận anh quá hèn mọn. Lý do này đã đủ chính đáng chưa?”
5.
Sau khi rời đi, Tô Lan cẩn thận hỏi tôi có phải bị trúng tà rồi không.
Không có gì bất ngờ khi cậu ấy hỏi tôi điều đó.
Bởi vì khi còn học cấp 3, tôi đã yêu say đắm Giang Thiêm như vậy.
Mỗi ngày tôi đều đợi anh ta tan học về, kiên trì làm bánh nướng cho anh mặc kệ tay đầy những vết thương.
Tình yêu của tôi rõ ràng đến mức cả thế giới đều biết điều đó.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác rồi.
Lục Tâm Hi, người vừa lên lớp 12 đã chết.
Người đứng đây hiện tại là Lục tâm Hi đã chết qua một lần!
6.
Cả ngày hôm đó, Lâm Tửu không có xuất hiện nữa.
Tôi biết điều cô ta tự hào nhất chính là khuôn mặt đó.
Nếu không thể tận dụng triệt để mọi ưu thế, cô ta sẽ không dễ dàng hành động.
Tôi kiên nhẫn chờ đợi.
Thứ Bảy tới, là ngày sinh nhật mười tám tuổi của tôi.
Cha mẹ đã nói từ lâu rằng họ sẽ tổ chức một bữa tiệc hoành tráng để chúc mừng tôi đã trưởng thành.
Kết quả là công ty có việc gấp và họ phải đến muộn một chút.
Ngọn đèn pha lê tỏa sáng rực rỡ.
Tôi mặc một chiếc váy thời trang cao cấp, đi dọc theo cầu thang xoắn ốc đến phòng khách.
Tôi nhìn thấy anh trai mình, Lục Tâm Đình từ xa.
Anh ấy mặc vest và đi giày da, gọi tôi lại với vẻ mặt thờ ơ: “Lục Tâm Hi, lại đây.”
Tôi bước tới.
Giả vờ như không chú ý tới Giang Thiêm, người có đôi mắt sâu thẳm, và Lâm Tửu đang rưng rưng muốn khóc ở phía sau.
Tôi nở một nụ cười ngọt ngào:
“Anh gọi em có việc gì sao? Anh có chuẩn bị quà cho em không đó?”
Lục Tâm Đình lạnh lùng nhìn tôi một lát rồi nói:
“Bắt nạt bạn cùng lớp, sỉ nhục bạn bè, Lục Tâm Hi, đây là gia giáo mà Lục gia chúng ta dạy em sao?”
Anh ấy không thèm hạ giọng khi nói.
Trong lúc nhất thời, tất cả các vị khách có mặt đều hướng mắt về đây.
“Anh đang nói gì thế, anh trai? Tại sao em nghe không hiểu?”
Tôi nhìn Lâm Tửu và nghiêng đầu.
“Em đã sỉ nhục ai? Em bắt nạt bạn học của mình khi nào? Em thậm chí còn không nhận ra cô ta là ai.”
“Bây giờ mạnh miệng cũng đã muộn rồi. Nếu làm sai thì phải trả giá.”
“Hôm nay cha mẹ không có ở đây nên anh sẽ thay họ dạy dỗ em.”
Nói xong, Lục Tâm Đình rút cái thước từ chiếc kệ bên cạnh ra.
Anh nhìn tôi nghiêm nghị nói từng chữ:
“Quỳ xuống.”
7.
Trong sảnh tiệc rộng lớn, vô số người ghé mắt nhìn xem trò hay.
“Cái gì, bắt nạt bạn cùng lớp? Con gái Lục gia còn làm chuyện như vậy sao?”
“Ồ, người quá được nuông chiều, không nhìn được người khác tốt hơn mình là điều bình thường.”
“May mắn thay, anh trai cô ta đứng bên công lý và biết bảo vệ người khác.”
Dưới cái nhìn khiêu khích của Lâm Tửu, tôi vẫn đứng thẳng lưng.
Mỉm cười nhẹ nhàng nói:
“Anh đang nói vớ vẩn gì thế, anh trai? Những người biết thì cho rằng anh là Lục Tâm Đình, còn những người không biết thì nghĩ rằng anh bị ám bởi một cô hồn dã quỷ nào đó từ thời nhà Thanh đó.”
“Em cả đời chỉ quỳ lạy tổ tiên đã khuất.”
Tôi nghiêng đầu, nhìn anh ấy từ trên xuống dưới một lúc rồi cười nham hiểm:
“Được rồi, cô hồn dã quỷ nhà ngươi mau chạy ra ngoài nhảy lầu đi, tôi sẽ quỳ xuống lạy ba lạy để tiễn ngươi đi.”
Nghe xong, sắc mặt của Lục Tâm Đình tối sầm lại.
Lâm Tửu đứng sau lưng anh ta, làm bộ mở miệng:
“Bạn học Lục, tôi biết cậu không thích tôi, cậu bắt nạt tôi cũng không sao. Nhưng sao lại có thể nói như vậy với anh trai mình?”
Cô ta mở to mắt, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, cố tình làm ra vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Giang Thiêm ở một bên nhìn thấy, trong mắt hiện lên một tia u ám khó hiểu.
Sau đó, anh ta thấp giọng nói:
“Hi Hi, làm sai phải nhận lỗi là việc đương nhiên. Không cần thiết…”
Tôi cũng mở to mắt và đau khổ nói:
“Thật xin lỗi, tiếng chó sủa tôi không hiểu. Anh có thể lặp lại bằng tiếng người cho tôi nghe được không?”
“Đủ rồi!”
Lục Tâm Đình nghiêm khắc mắng:
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com