Chương 3
“Lục Tâm Hi, em là con gái, có biết liêm sỉ là gì không? Ai dạy em nói chuyện như đứa vô học, không có tí giáo dưỡng nào như vậy?”
Anh ấy vẫn như trước, dù tôi có nói gì thì anh ấy cũng không tin.
Thay vào đó, anh ấy mang theo định kiến mạnh mẽ và liên tục định ra cho tôi các tội danh.
Tôi nhếch khóe môi, chế nhạo nhìn anh:
“Cha mẹ bận rộn không có thời gian quan tâm tới em. Anh nghĩ ai đã dạy em?”
“Tất nhiên là anh rồi, anh trai thân yêu của em.”
8.
Kiếp trước tôi luôn sợ và kính yêu Lục Tâm Đình.
Anh hơn tôi vài tuổi và luôn là người anh trai uy nghiêm trong lòng tôi.
Khi tôi còn nhỏ, cha mẹ luôn bận rộn giải quyết công việc ở công ty, và anh ấy là người chăm sóc tôi.
Nếu tôi mắc một lỗi dù là nhỏ nhất, cũng sẽ bị anh dùng thước đánh vào lòng bàn tay và phạt không được ăn cơm.
Khi tôi bế con chó đi lạc về nhà, anh ấy không cho bảo mẫu mở cửa cho tôi vào:
“Bẩn thỉu, con vật này không được hoan nghênh trong nhà.”
Tôi bất lực, ôm chú chó con trên tay và ngồi trên bậc thềm trước nhà suốt đêm.
Lúc đó tôi vẫn còn nhỏ.
Tôi luôn cho rằng tính cách của anh ấy là như vậy, anh ấy không thể học được cử chỉ dịu dàng của những người anh trai khác dành cho em gái mình.
Cho đến khi Lâm Tửu xuất hiện.
Tôi vừa biết được.
Không phải anh tôi không biết dịu dàng.
Chỉ là điều đó, không phải dành cho tôi mà thôi.
Tôi từng thấy anh ngồi trong xe đưa sữa nóng cho Lâm Tửu, vuốt tóc cô nói: “Em phải ăn ba bữa đúng giờ, nếu không đủ tiền thì còn có anh.”
Tôi cũng đã từng nhìn thấy Lâm Tửu trong ngày mưa ôm lấy một con mèo hoang gầy gò, anh ấy vừa cầm ô che vừa nhẹ nhàng hỏi:
“Em có muốn nuôi nó không?”
Khi Lâm Tửu say rượu, túm lấy quần áo anh, nói nhảm, anh luôn kiên nhẫn lắng nghe, trong mắt hiện lên sự dịu dàng.
Kiếp trước tôi đã từng bị mắc kẹt trong sự lừa dối của tình yêu.
Tôi bối rối không hiểu tại sao anh trai tôi không yêu tôi và chồng sắp cưới cũng không yêu tôi.
Sống lại một đời tôi mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Tôi là chính tôi, độc nhất vô nhị.
Không phải không có tình yêu, liền không sống nổi.
9.
Bữa tiệc sinh nhật này đã không thể kết thúc thành công.
Bởi vì khi tôi đối đầu với Lục Tâm Đình, cuối cùng cha mẹ cũng trở về.
Họ lịch sự cảm ơn và tiễn khách trong hội trường.
Lâm Tửu muốn lặp lại chiêu trò tương tự trước mặt mẹ tôi, tiếp tục tố khổ, nhưng bà mỉm cười ngăn cản:
“Xin lỗi, bạn học Lâm, chuyện Lục gia chúng ta sẽ tự mình giải quyết, mời cô rời đi trước.”
Lâm Tửu nghẹn ngào, suýt rơi nước mắt liếc nhìn Lục Tâm Đình rồi quay người rời đi.
Khi chỉ còn lại tôi và Lục Tâm Đình ở nhà, bố tôi cuối cùng cũng nói với vẻ uy nghiêm:
“Được rồi, bây giờ nói cho bố biết chuyện gì đang xảy ra.”
Lục Tâm Đình chưa kịp nói chuyện, tôi đã nhanh chóng cướp lời:
“Cách đây không lâu, có một học sinh mới chuyển trường đến. Ngày đầu tiên chuyển trường, cậu ấy đã nổi điên và tự tạt nước vào đầu mình. Cậu ấy còn khẳng định là con đổ nước lên đầu cậu ấy, nói rằng con đã bắt nạt cậu ấy.”
“Sau này con mới biết người này chính là cô học sinh nghèo khó mà anh trai luôn giúp đỡ, tên là Lâm Tửu.”
Lục Tâm Đình đang ngồi trên sô pha đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Anh có ngạc nhiên không, anh trai?
Tôi phát hiện ra mối liên lạc bí mật giữa hai người quá sớm.
Tôi dụi khóe mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nức nở:
“Thật ra con không trách cậu ấy. Nhưng hôm nay là ngày sinh nhật của con mà.”
“Con chỉ buồn thôi, sao anh trai lại không tin con…”
Trên thế giới này, Lâm Tửu không phải là người duy nhất có thể giả làm bạch liên hoa.
Trong tiếng khóc của tôi, sự việc đã được bố giải quyết:
“Được rồi, mặc kệ là ai ức hiếp ai, đừng gây sự nữa.”
“Nếu làm lớn chuyện và truyền ra bên ngoài, sẽ không tốt cho các con.”
“Chuyện này kết thúc ở đây.”
10.
Trở lại trường học, tôi bắt đầu công khai bắt nạt Lâm Tửu.
Đổ mực vào ngăn kéo, cười lớn khi cô ta học phát âm tiếng Anh.
Xé bài kiểm tra vật lý thành nhiều mảnh và rải chúng lên đầu cô ta.
“Nhanh đi cáo trạng đi.”
Tôi mỉm cười và nói: “Đây không phải là việc cô giỏi nhất sao?”
Một mảnh giấy vụn lủng lẳng trên tóc cô ta.
Cô ta nhìn tôi, với một tia oán hận hiện lên trong mắt.
Cuối cùng, vẫn run rẩy khóc lóc xin lỗi tôi:
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, bạn học Lục. Nếu tôi lỡ làm gì khiến cậu không vui, tôi sẽ xin lỗi cậu ngay. Tôi nhất định sẽ sửa?”
“Cô còn sống liền khiến tôi không vui.”
Tôi tò mò nhướng mày: “Cô muốn thay đổi thế nào? Bây giờ cô sắp chết rồi à?”
Cô ta liền không thể thốt lên nổi một lời nào.
Cuối cùng, cô ta chỉ có thể tiếp tục khóc.
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra rằng làm nhân vật phản diện lại thú vị như vậy.
Tất nhiên là cô ta đã nói với giáo viên.
Giáo viên yêu cầu tôi đến văn phòng.
Tôi vừa khóc vừa kể lại chuyện đã xảy ra trong bữa tối sinh nhật, cuối cùng lấy ra giấy chẩn đoán của bệnh viện:
“Ngày hôm đó vì cô ấy tung tin đồn, anh trai đã làm nhục em trước mặt rất nhiều người. Nghĩ đến chuyện đó, ngày nào em cũng khóc, thậm chí cả khi ngủ say cũng bật tỉnh vì cơn ác mộng.”
“Em đã đến gặp bác sĩ tâm lý và uống thuốc. Bác sĩ nói em bị trầm cảm nặng.”
Cuối cùng, cô giáo còn phải an ủi tôi.
Mọi người đều có thể thấy rằng tôi không thích Lâm Tửu.
Tô Lan khó hiểu: “Sao cậu cứ nhắm vào cô ta thế? Cô ta đã làm chuyện xấu xa gì sao?”
Tôi ngẩng đầu mỉm cười với cậu ấy:
“Chẳng phải do tớ là một đứa con gái xấu xa, ỷ nhà mình có tiền, nên nhìn chả ưa nổi bạn học mới gia cảnh nghèo khó hay sao?”
“Cắt.”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com