Chương 4
Cậu ấy liếc tôi một cái,
“Nếu cậu là loại người như vậy sao không bắt nạt tớ? Nhà tớ còn nghèo hơn nhà cô ta rất nhiều.”
“Ngày đầu tiên chúng ta trở thành bạn bè, cậu đã trả hết chi phí đồ dùng học tập cho tớ trong ba năm cấp ba. Nếu tớ tin rằng cậu hay bắt nạt bạn cùng lớp thì thà tớ tin mình là Võ Tắc Thiên còn hơn.”
“Điểm này, tớ vẫn hiểu được.”
Đúng.
Mọi người đều biết điều này.
Nhưng những người thân yêu nhất, anh trai và người tôi yêu lại không hiểu được.
Tôi cong khóe môi, nhưng trong mắt không hề có nụ cười.
11.
Một tháng sau sẽ là lễ kỷ niệm 100 năm thành lập trường.
Ở kiếp trước, Lâm Tửu đã biểu diễn độc tấu piano trong bữa tiệc kỷ niệm trường dưới sự sắp xếp của anh trai tôi và Giang Thiêm.
Kết quả là cô ta đã được người của ban tuyển sinh đến xem buổi lễ chọn trúng và trở thành người duy nhất nhận được tư cách đặc biệt trúng tuyển.
Về phần tôi?
Tôi bắt đầu học múa từ năm bốn tuổi và đã luyện tập hơn mười năm, ban đầu tôi chuẩn bị múa cổ điển.
Cuối cùng, Giang Thiêm lại đến tìm tôi.
Anh ôm tôi trong khuôn viên trường khi mặt trời lặn và thì thầm:
“Em có thể đừng múa được không? Hi Hi, anh không muốn có nhiều người nhìn thấy em xinh đẹp như vậy, anh sẽ ghen tị mất.”
“Chỉ múa cho mình anh xem thôi, được không?”
Ngày ấy tôi cũng là một kẻ ngốc.
Tôi tự mãn và cho rằng đây là dấu hiệu anh ấy quan tâm đến mình.
Vì vậy, vào ngày biểu diễn, tôi thực sự đã không đi.
Trong phòng học khiêu vũ không người, tôi nhảy đi nhảy lại cho anh ấy xem.
Bài hát kết thúc, tiếng reo hò, vỗ tay từ xa vọng lại.
Giang Thiêm nghe thấy, đột nhiên cười lớn.
Anh ấy luôn dịu dàng và ít nói ở trước mặt tôi, thậm chí nụ cười của anh ấy cũng mờ ảo như có một lớp sương mù.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy với tâm trạng vui vẻ rõ ràng như vậy.
Thế là tôi ngừng nhảy múa và hỏi một cách ngu ngốc: “Anh có vui không?”
Anh dừng lại: “Rất vui.”
Lúc đó tôi tưởng anh vui vì tôi đã nhảy cho riêng anh xem.
Thật lâu sau tôi mới biết.
Anh ấy vui vì màn trình diễn của Lâm Tửu đã thành công tốt đẹp.
Ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh sẽ có một tương lai tươi sáng và rực rỡ.
12.
Tôi đăng ký tham gia chương trình khiêu vũ mà tôi đã ấp ủ từ lâu.
Nhưng lần này không phải là một điệu nhảy solo.
Tất cả các bạn nữ trong lớp hứng thú với buổi biểu diễn đều bị tôi kéo đến và sắp xếp một nhóm múa cổ điển.
Tôi thuê giáo viên cho mọi người bằng tiền của mình, mua những bộ trang phục đắt tiền nhất và tùy chỉnh những đạo cụ đẹp nhất.
Ngược lại, màn solo piano trong váy trắng của Lâm Tửu có vẻ quá đơn giản.
Tôi không biết cô ta khóc lóc kể lể điều gì trước mặt Lục Tâm Đình.
Đêm đó, khi tôi đi học về, anh chặn tôi lại ở ngoài vườn.
“Lục Tâm Hi.”
Anh nhìn tôi một cách vô cảm.
“Buổi biểu diễn kỷ niệm ở trường, chương trình của em, hãy hủy đi.”
Tôi cười: “Lục Tâm Đình, anh đang sủa cái gì vậy?”
“Đừng tưởng rằng anh đang thương lượng với em.”
Trong mắt Lục Tâm Đình hiện lên một tia giễu cợt lạnh lùng
“Nếu em cứ nhất quyết muốn làm, hãy tự gánh lấy hậu quả.”
Tôi dừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của anh:
“Anh ơi, đóa bạch liên hoa của anh đã học piano hơn mười năm, nhưng vẫn không có tự tin thắng được em sao?”
“Thật là vô dụng.”
13.
Khi chỉ còn vài ngày nữa là đến buổi biểu diễn kỷ niệm trường, Giang Thiêm đã đến tìm tôi.
“Hi Hi.”
“Chuyện xảy ra lần trước là lỗi của anh. Nhưng em lại chặn mọi thông tin liên lạc và từ chối gặp anh.”
“Anh không biết chuyện gì đã xảy ra, Hi Hi. Em hiểu lầm anh hay… đã yêu người khác?”
Nhắc tới mấy chữ cuối cùng, trong giọng nói thậm chí còn có chút đau đớn rõ rệt.
“Nhưng chính em đã nói rõ ràng rằng sẽ luôn yêu anh.”
Một cơn giận dâng trào xen lẫn nỗi đau đột nhiên ập vào tim tôi.
Tôi đã thực sự thích anh ấy trong nhiều năm.
Anh ấy nói không thích tôi đóng cảnh hôn nên tôi thực sự đã từ bỏ nhiều lời mời từ các đạo diễn nổi tiếng.
Anh ấy nói rằng Lâm Tửu có hoàn cảnh không tốt và từng bị bắt nạt ở trại trẻ mồ côi, đồng thời yêu cầu tôi đừng so đo với cô ấy.
Vì vậy, tôi đã tha thứ cho những hành vi xúc phạm của cô ta rất nhiều lần.
Tôi chỉ muốn đổi chân thành lấy sự chân thành.
Nhưng thứ tôi nhận được lại là sự vu khống và căm ghét của họ đối với tôi kéo dài suốt mười năm.
Vào lúc này, đột nhiên đến hành động xã giao hời hợt tôi cũng không muốn làm nữa.
Tôi đưa tay nắm lấy áo của Giang Thiêm, đẩy anh ta đập mạnh vào thân cây phía sau.
Anh ta thở hổn hển vì đau đớn, trước khi anh ta kịp nói, tôi đã tát vào mặt anh ta một cái nữa.
Tôi không hề giữ lại chút sức lực nào.
Khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng của anh chợt đỏ bừng và sưng tấy.
Tôi bước lại gần và nói từng chữ:
“Anh cùng Lâm Tửu quen nhau đã lâu, tôi cũng biết.”
“Anh không phải thích cô ta sao? Tại sao còn giả vờ thâm tình trước mặt tôi?”
“Anh còn muốn lợi dụng tôi trong khi làm chó liếm cho cô nàng bạch liên hoa của anh.”
“Anh thật sự đáng khinh y như người mẹ của mình.”
Khi tôi nói xong lời cuối cùng, cảm xúc trong mắt anh ta dâng trào như một cơn bão.
Nhưng lại không thể thốt ra lấy một lời.
Tôi cười khẩy, buông anh ta ra, quay người bỏ đi.
14.
Đêm nay, tôi đã có một giấc mơ.
Tôi hiếm khi mơ về kiếp trước và những gì xảy ra sau khi tôi chết.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com