Chương 1
1
Chiếc nhẫn cưới của tôi, chỉ là một chiếc nhẫn trơn.
“Niệm Niệm, gần đây công ty đang xoay vốn, anh chỉ có thể mua tạm cho em cái này. Để sau khi kiếm được tiền, anh hứa sẽ đổi cho em một chiếc nhẫn kim cương thật lớn.”
Nhưng rồi, công ty phá sản. Cả chiếc nhẫn trơn cũng bị bán đi.
Gia đình tôi chen chúc trong một căn phòng trọ chưa đầy mấy chục mét vuông. Tôi lao vào làm ba công việc một ngày để kiếm sống.
Ngày công ty tái niêm yết, tôi kiệt sức đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ làm.
Trong cơn mơ hồ, tôi cảm giác có thứ gì đó đang rời khỏi cơ thể mình.
Bác sĩ nói, đó là đứa con hai tháng tuổi của tôi.
Chu Tẫn quỳ bên giường bệnh, giọng nghẹn lại:
“Niệm Niệm, chúng ta sẽ lại có con mà…”
Hai năm sau, tôi lại mang thai.
Nhưng đó cũng là khoảng thời gian bận rộn nhất của Chu Tẫn.
Anh rời khỏi nhà từ sáng sớm, về lúc nửa đêm. Chỉ còn mùi rượu vương lại trong không khí chứng minh rằng anh đã từng ghé qua.
Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm. Tôi ngồi trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi anh vừa thay ra.
Dấu son đỏ chói mắt trên cổ áo câm lặng như đang hét vào mặt tôi—
Giữa anh và cô ta, đã có bao nhiêu thân mật?
Điện thoại trên giường rung lên.
[Tổng giám đốc Chu, em nấu canh sườn mà anh thích nhất, mai em mang đến công ty cho anh uống nhé?]
“Em đang làm gì vậy?”
Tôi quay đầu lại. Chu Tẫn đen mặt, giật phắt lấy điện thoại từ tay tôi.
Không chút do dự, anh quát thẳng vào mặt tôi:
“Ai cho em xem điện thoại của tôi? Chúng ta là vợ chồng bao nhiêu năm rồi, em vẫn không có chút tin tưởng nào sao?”
Cơn giận bùng lên.
Tôi chỉ tay vào dấu son trên cổ áo, nghiến răng chất vấn:
“Vậy anh nói cho tôi biết, cái này là gì? Anh bảo mình bận, nhưng bận đi lén lút vụng trộm đúng không? Có phải vì thế mà anh không có thời gian về nhà? Chu Tẫn, anh của trước đây không phải như vậy!”
Ánh mắt anh lóe lên một tia hoảng hốt.
“Chỉ là đồng nghiệp nữ vô tình chạm vào lúc xã giao thôi, em đừng có kiếm chuyện vô cớ!”
Cuộc cãi vã kết thúc khi Chu Tẫn đẩy tôi ngã xuống đất.
—
Bệnh viện lúc nửa đêm vắng lặng đến lạnh người.
Cơn đau quặn thắt nơi bụng khiến tôi ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Chu Tẫn hoảng loạn đến mức mồ hôi túa đầy trán.
“Bác sĩ, giữ lại mẹ! Nhất định phải giữ lại mẹ!”
Bác sĩ cau mày, đẩy anh ra khỏi phòng cấp cứu.
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Ánh đèn trắng lóa cùng ánh sáng phản chiếu từ chiếc nhẫn kim cương trước mắt hòa làm một.
Tôi không còn nhìn thấy gì nữa.
Bảy năm hôn nhân, hai sinh mạng mất đi, một người trọng thương.
2
Tôi xoay xoay chiếc nhẫn kim cương trong tay.
Bên trong, những chữ cái quen thuộc cứ lặp đi lặp lại.
ZJ, SXY.
Trùng hợp thật. Tôi cũng quen một người tên SXY—Thẩm Hân Dao, bạn cùng bàn thời cấp ba của tôi.
Cô ấy luôn là một người trầm lặng, rụt rè.
Suốt một năm ngồi cạnh nhau, tôi thậm chí còn không biết cô ấy sống ở đâu.
Nhưng có một lần, tôi vô tình nhìn thấy cô ấy và Chu Tẫn đi ra từ hiệu thuốc.
Quần áo Chu Tẫn xộc xệch, trên mặt có vết xước, ánh mắt âm trầm.
“Nếu hắn còn dám làm phiền em, gọi cho anh.”
Thẩm Hân Dao cầm lọ cồn và bông băng, mím môi, do dự.
“Để em giúp anh xử lý vết thương trước đi, nhỡ bị nhiễm trùng thì sao?”
Vết xước trên khóe môi có lẽ rất đau, nhưng Chu Tẫn chỉ khẽ nhếch môi, tỏ vẻ không bận tâm.
“Vết thương nhỏ thôi, không sao.”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt vô tình chạm vào tôi.
Ban đầu, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, nhưng chỉ trong tích tắc, nụ cười quen thuộc liền hiện lên.
Anh bước nhanh về phía tôi.
“Niệm Niệm, em cũng đến đây à? Tay có mỏi không, để anh cầm giúp nhé?”
Không đợi tôi phản ứng, anh đã tự nhiên giật lấy giỏ đồ trên tay tôi, vừa đi vừa thao thao kể chuyện.
Tôi lặng lẽ quan sát anh, nhưng ánh mắt lại vô thức dừng trên người Thẩm Hân Dao.
Cô ấy vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngẩn như vừa đánh mất thứ gì đó.
Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng có một linh cảm… nhưng tôi không muốn chạm vào sự thật.
3
Năm lớp 12, trong danh sách lớp chọn không có tên Thẩm Hân Dao.
Cô ấy luôn nằm trong top 10 toàn trường, chưa từng bị loại khỏi bảng xếp hạng.
Tò mò, tôi lén hỏi giáo viên chủ nhiệm.
Thầy giáo đẩy gọng kính, thở dài, giọng tiếc nuối.
“Ba em ấy đã nộp đơn xin thôi học. Không cho em ấy tiếp tục đi học nữa.”
Không ai biết cô ấy đã đi đâu.
Chỉ biết hôm đó, trời đổ mưa tầm tã.
Chu Tẫn biến mất suốt cả ngày. Khi quay lại, người anh lấm lem bùn đất, áo quần xộc xệch như vừa vật lộn dưới ruộng.
Đôi mắt anh đỏ ngầu, giọng khàn đặc.
“Niệm Niệm, anh đã không thể bảo vệ cô ấy… Ba cô ấy nợ nần chồng chất, không còn cách nào khác ngoài việc bán cô ấy cho một lão già để gán nợ. Là lỗi của anh… Anh bất lực, không thể giúp cô ấy thoát khỏi chuyện này.”
4
Ngoài cửa vang lên tiếng động.
Chu Tẫn đã về.
Tôi giật mình, vội đặt chiếc nhẫn trở lại chỗ cũ.
Buổi tối, tôi ôm gối bước ra khỏi phòng ngủ, vừa vặn đụng phải Chu Tẫn, người vẫn còn vương hơi nước sau khi tắm.
Anh nhíu mày: “Em định làm gì?”
Tôi cúi đầu, giọng nhẹ bẫng:
“Từ giờ em sẽ ngủ ở phòng khách.”
Khuôn mặt Chu Tẫn lập tức sa sầm.
“Dư Niệm, em lại định giở trò gì nữa đây? Anh đã mệt cả ngày rồi, không có sức để chơi trò đoán ý với em. Em nghĩ mình vẫn là con bé mười mấy tuổi đợi người khác dỗ dành sao?”
Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng thấy gương mặt 30 tuổi của anh chồng lên hình ảnh chàng trai 18 tuổi trong ký ức.
Khi đó, anh luôn nở nụ cười dịu dàng mỗi khi nhìn tôi.
Nhưng thời gian trôi qua, trên khuôn mặt kia đã hằn lên những dấu vết mơ hồ.
Không khiến anh già đi, mà trái lại, càng thêm trưởng thành và cuốn hút.
Còn tôi thì sao?
Tôi đưa tay chạm lên mặt mình.
Những năm tháng vùi đầu vào gia đình, làn da tôi đã xám xịt, thô ráp.
Bảy năm hôn nhân, thiêu rụi hết những đam mê rực lửa, chỉ còn lại những mảnh vụn hỗn độn.
Chu Tẫn cười nhạt:
“Mai anh còn phải đi làm. Em cứ thích làm loạn thì tùy.”
Anh lướt qua tôi. Một mùi hương cam nhẹ thoảng qua.
Quen thuộc.
Tôi xoay người lại, khẽ hỏi:
“Anh đổi sữa tắm à?”
Bước chân Chu Tẫn thoáng khựng lại. Anh nhìn tôi, ánh mắt không kiên nhẫn:
“Siêu thị giảm giá, mua một tặng một.”
Tôi bước vào phòng tắm.
Trên kệ, giữa một loạt mỹ phẩm cao cấp, có một chai sữa tắm cam vừa bóc tem.
Lẻ loi đến lạ.
5
Chu Tẫn đã ngoại tình nhiều lần.
Lần nào bị phát hiện, anh ta cũng quỳ xuống trước mặt tôi, tự tát vào mặt mình.
Anh ta nói đó không phải lỗi của mình, chỉ là bị chuốc thuốc trong những buổi tiệc rượu.
Anh ta đã rất vất vả mới leo lên được vị trí này, không thể dễ dàng đắc tội với những người đó.
Nhìn dáng vẻ hối lỗi của anh ta, tôi chỉ thấy buồn cười.
Chàng trai năm xưa, chỉ cần nói dối trước mặt tôi là mặt đỏ đến tận mang tai, giờ đây lại có thể bịa chuyện một cách trơn tru.
Tôi không hiểu nổi, hai người từng yêu nhau sâu đậm đến như thế, cuối cùng lại đi đến bước đường này bằng cách nào.
Lần đầu tiên tôi nghĩ đến chuyện ly hôn, là ngày tôi mất đi đứa con thứ hai.
Hôm đó, Chu Tẫn đã ở bên giường bệnh của tôi suốt mấy ngày mấy đêm.
Người đàn ông lúc nào cũng chỉnh tề, mạnh mẽ giờ đây lại râu ria xồm xoàm, hai mắt đỏ quạch vì thiếu ngủ.
Anh ta nắm chặt tay tôi, giọng nghẹn lại:
“Niệm Niệm, con mất rồi…”
“Rầm!”
Trong đầu tôi như có thứ gì đó đứt phựt.
Nỗi đau nhói lên từng cơn, như thể tim tôi vừa bị ai đó bắn xuyên qua, máu chảy đầm đìa, chỉ còn lại những lỗ hổng rỗng tuếch.
Một lúc sau, tôi lên tiếng, giọng bình thản đến lạ:
“Chu Tẫn, chúng ta ly hôn đi.”
Anh ta sững sờ, nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi.
“Em muốn ly hôn với anh?”
Tôi khẽ gật đầu.
“Phải.”
“Không thể nào! Dư Niệm, chính em đã nói, chúng ta sẽ bên nhau đến lúc chết. Ly hôn? Đừng mơ!”
Chu Tẫn như phát điên, đập phá hết đồ đạc trong phòng bệnh.
Tôi lặng lẽ quan sát, không còn cảm xúc gì nữa.
Thì ra, cũng có ngày anh ta mất kiểm soát.
Trước đây, mỗi lần cãi nhau, nguyên nhân luôn là vì những người phụ nữ khác, hoặc vì anh ta chẳng dành chút thời gian nào cho tôi.
Rõ ràng là anh ta sai trước, nhưng cuối cùng, người gào khóc, người mất bình tĩnh lại luôn là tôi.
Còn anh ta?
Chỉ cần đứng đó, lạnh lùng hỏi một câu:
“Dư Niệm, em làm loạn đủ chưa?”
Như thể một người trưởng thành đang kiên nhẫn nhìn đứa trẻ nổi cơn bướng bỉnh.
Và tôi, đứa trẻ ấy, lần nào cũng ngoan ngoãn dừng lại.
Nhưng tôi không phải là một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Còn Chu Tẫn, anh ta chỉ lớn hơn tôi về tuổi tác, chứ chẳng hề trưởng thành.
Vì thế, tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng kiên quyết:
“Tôi có thể ra đi tay trắng, không lấy một đồng nào của anh.”
Chu Tẫn cười lạnh:
“Dư Niệm, đừng có mơ. Dù có chết, em cũng phải ở bên anh.”
Tôi biết, Chu Tẫn sẽ không để tôi rời đi dễ dàng.
Nhưng tôi không ngờ anh ta lại nhốt tôi trong bệnh viện, canh chừng từng bước, đến cả muốn đi vệ sinh cũng phải xin phép.
Tôi bật cười.
Người phản bội là anh ta, nhưng kẻ diễn vai si tình cũng là anh ta.
“Chu Tẫn, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Anh ta không trả lời.
Chỉ là từ hôm đó, anh ta bắt đầu dỗ dành tôi bằng mọi cách.
Hoa tươi, trang sức, túi xách, quần áo.
Tất cả đều bị tôi ném vào thùng rác.
Rồi một ngày, trên giường tôi xuất hiện một chiếc hộp lớn, bên trong là hàng nghìn con hạc giấy.
Mỗi con đều do chính tay Chu Tẫn gấp.
Năm đó, khi bà nội tôi qua đời, tôi gần như suy sụp.
Không chỉ bỏ học, tôi còn nhiều lần nghĩ đến chuyện kết thúc cuộc đời mình.
Chu Tẫn đã hoảng sợ đến phát điên, ngày đêm túc trực bên tôi.
Lúc rảnh rỗi, anh ta ngồi một góc, kiên nhẫn gấp từng con hạc giấy.
Sau này, khi tôi dần chấp nhận hiện thực, tôi đã chứng kiến anh ta gấp hết con này đến con khác.
Chín nghìn con hạc giấy, kéo tôi ra khỏi vực sâu tuyệt vọng.
Chu Tẫn biết, đối với tôi, hạc giấy có ý nghĩa thế nào.
Anh ta cũng biết, ngoài anh ta ra, tôi chẳng còn ai thân thích trên đời.
Đây không phải là một món quà, mà là một lời cảnh cáo.
Tôi nhắm mắt lại.
Cuối cùng, vẫn chọn thỏa hiệp.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com