Chương 3
8
Tôi đơn phương chiến tranh lạnh với Sầm Yến Thâm.
Mỗi lần thấy cậu ấy đến gần, tôi lập tức bỏ chạy.
May mà dạo này cậu ấy khá bận rộn, trong lớp thường xuyên không thấy bóng dáng đâu.
Nghe nói là đang chuẩn bị tham gia một cuộc thi cùng Ninh Thu.
Tôi cũng chẳng buồn để tâm.
Nhưng gần đây, đúng là bọn họ thường xuyên xuất hiện cùng nhau.
Nói cười vui vẻ, thậm chí còn có vẻ thân thiết hơn trước.
Trong lòng tôi bỗng thấy chua xót.
Cảm giác như tất cả những gì mình làm chẳng khác gì một trò hề.
Nghĩ lại thì, đúng là như vậy.
Vì tôi vốn chỉ là nhân vật phụ trong cuốn tiểu thuyết này.
Dù tôi có vùng vẫy thế nào, nam nữ chính vẫn sẽ đến với nhau.
Tôi chẳng qua chỉ là công cụ thúc đẩy cốt truyện mà thôi.
Lúc này, tôi và một công cụ khác là Lục Tư Niên đồng loạt thở dài.
“Cậu thở dài cái gì vậy?”
Lục Tư Niên có chút ngượng ngùng: “Không có gì.”
Cái biểu cảm này, tôi thực sự không nỡ nhìn thẳng.
Rõ ràng là vì tình mà phiền não.
Chắc chắn lại liên quan đến Ninh Thu rồi.
Tôi suy nghĩ một chút, không thể chỉ có mình ra sức được.
Tên công cụ này cũng phải tận dụng triệt để.
“Cậu nói xem, con gái thích quà gì nhất?” Người đối diện đột nhiên hỏi tôi.
Tôi thờ ơ gợi chuyện: “Muốn tặng ai?”
Lục Tư Niên ấp a ấp úng, không dám nói thẳng.
Tôi không nhịn được, chỉ điểm cho cậu ta: “Chỉ cần có tâm là được, thử làm bánh sinh nhật xem.”
Theo nguyên tác, món quà đầu tiên Sầm Yến Thâm tặng Ninh Thu chính là chiếc bánh sinh nhật cậu ta tự làm.
Lục Tư Niên trầm ngâm suy nghĩ.
Chuông tan học vang lên, tôi giữ cậu ta lại: “Tôi muốn sang khu phía Đông mua sách bài tập, tiện đường, đi chung nhé?”
Tôi dẫn theo cậu ta, đi về phía con hẻm trong trí nhớ.
Vừa rồi, Lục Tư Niên đã nhắc nhở tôi.
Theo cốt truyện gốc, một tuần trước sinh nhật, Ninh Thu bị người bố nghiện cờ bạc vừa ra tù tìm đến đòi tiền.
Thậm chí suýt bị kéo đi bán.
May mà nam chính xuất hiện kịp thời.
Cũng nhờ chuyện này, tình cảm của Ninh Thu dành cho Sầm Yến Thâm mới tiến thêm một bước.
Lần này, tôi phải giúp nam phụ si tình ra tay trước.
Chúng tôi chạy vội đến, nhưng vẫn chậm một bước.
Khi vừa tới nơi, trong con hẻm tối tăm, bố của Ninh Thu đang kéo tay cô ấy, khuôn mặt dữ tợn, miệng toàn những lời lẽ tục tĩu.
Mắt Lục Tư Niên lập tức đỏ bừng, cậu ta giáng thẳng một cú đấm vào mặt ông ta.
Hai người lao vào đánh nhau.
Tôi kéo Ninh Thu trốn sang một bên, đồng thời gọi cảnh sát.
Cuối cùng, người đến đón tôi từ đồn cảnh sát lại là Sầm Yến Thâm.
Ánh mắt cậu ấy rất lạnh.
Tôi không nhịn được, rụt người lại một chút.
Lúc này, giọng nói điện tử của hệ thống vang lên:
“Chúc mừng ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ cướp đoạt khoảnh khắc nam chính anh hùng cứu mỹ nhân. Sinh mệnh +3.”
Tôi cười khổ trong lòng. Sinh mệnh đúng là tăng rồi.
Nhưng tôi cảm thấy mạng nhỏ của mình sắp không giữ được nữa.
Vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát, Sầm Yến Thâm liền kéo tôi lại, cẩn thận kiểm tra một lượt, nghiến răng nghiến lợi:
“Thư Ngữ, lá gan của cậu càng ngày càng lớn rồi đấy.”
Tôi bĩu môi.
Ngay giây tiếp theo, cậu ấy bất ngờ ôm chặt tôi vào lòng:
“Không có lần sau đâu. Đừng để tôi phải lo lắng.”
Tôi chạm tay lên ngực.
Trái tim đập nhanh quá.
Chắc là tôi mắc bệnh rồi.
9
Tôi và Sầm Yến Thâm lại làm lành với nhau.
Dù bận đến đâu, cậu ta cũng nhất quyết chờ tôi cùng đi học và tan học.
Còn không cho phép tôi làm gì một mình.
Nếu không, cậu ta sẽ mách mẹ tôi.
Tôi bất mãn lầm bầm: “Cậu là con nít hả? Còn dùng chiêu hồi nhỏ, mách phụ huynh nữa chứ.”
“Miễn là có tác dụng.” Cậu ấy phớt lờ lời phản đối của tôi.
Lúc này, hệ thống nhỏ lại cần mẫn phát nhiệm vụ mới: “Mời ký chủ viết thư tình cho nam chính.”
Tôi: “?”
“Không đúng lắm nhỉ? Tại sao lại phải viết thư tình?” Tôi nghi ngờ về nhiệm vụ này.
Hệ thống lười biếng chẳng buồn giải thích: “Làm hay không thì nói đại đi?”
“Làm!”
Bọn họ sắp xếp như vậy hẳn là có lý do của bọn họ.
Nghĩ vậy, tôi bắt đầu viết thư tình.
Là nữ phụ độc ác, tình địch của nữ chính…
Ninh Thu đã viết thư tỏ tình rồi, tôi sao có thể tụt lại phía sau được?
Cái tính hiếu thắng chết tiệt này của tôi.
Nhưng mà vẫn phải kiên trì làm nguyên tắc—gây rắc rối cho chuyện tình cảm của nam nữ chính.
Tạo ra tình địch và cảm giác nguy cơ cho Ninh Thu.
Sầm Yến Thâm tính cách hơi lạnh lùng một chút, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu ta rất đẹp trai, lúc nào cũng có một hàng dài nữ sinh theo đuổi.
Bàn học của cậu ấy lúc nào cũng bị nhét đầy bởi thư tình.
Thế nhưng, lần trước sau khi tôi xé lá thư màu hồng kia…
Hôm sau, trong bài phát biểu dưới cờ, Sầm Yến Thâm nghiêm túc nói về tác hại của yêu sớm, đồng thời công khai tuyên bố từ nay về sau đừng gửi thư tình nữa.
Nếu còn thấy, cậu ấy sẽ trực tiếp giao cho giáo viên chủ nhiệm.
Ánh mắt kiên định cứ như sắp vào Đoàn vậy.
Tôi không nhịn được nhìn sang Ninh Thu, quả nhiên cậu ấy cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Đều là học sinh cả, nghe đến chuyện bị giao lên giáo viên chủ nhiệm, hầu hết mọi người đều từ bỏ ý định.
Nhưng vẫn có mấy đàn em không sợ trời không sợ đất, biết tôi và Sầm Yến Thâm ở gần nhau, liền tìm tôi dò tin tức.
Thậm chí còn trả tiền nhờ tôi viết thư tình giúp.
Trước đây tôi đều từ chối.
Lần này, không chỉ nhận lời viết, tôi còn “vô tình” để Ninh Thu nhìn thấy.
Vốn là muốn chọc cho cậu ấy ghen.
Ai ngờ cậu ấy lại giơ ngón cái với tôi, còn tặng tôi một ánh mắt khích lệ.
Tôi: “?”
Không đúng lắm.
Tự nhiên tôi thấy bất an.
Chẳng lẽ cậu ấy phát hiện ra là tôi viết rồi?
Nên câu ấy tự tin rằng dù tôi có gửi, Sầm Yến Thâm cũng sẽ vứt đi?
Khi tôi còn đang định tìm cách xử lý tiếp theo thì Sầm Yến Thâm đã quay lại.
Tôi đành phải trở về chỗ ngồi.
Nhưng ánh mắt thì vẫn len lén quan sát cậu ấy.
Chỉ thấy cậu ấy cầm phong bì lên, hơi nheo mắt.
Ngay lúc tôi tưởng cậu ấy sẽ như mọi lần mà vứt đi thì…
Cậu ấy lại giữ lại.
Tôi: “……”
“Chúc mừng ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ viết thư tình, tăng 3 điểm sinh mệnh.”
May quá, nhiệm vụ đã xong.
Tôi đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Nhưng tan học xong, lại bị Sầm Yến Thâm kéo ra sau vườn trường.
Cậu ấy giơ lá thư tôi viết hôm nay, vành tai hơi đỏ, ngại ngùng nói: “Tôi biết từ lâu là cậu có ý đồ với tôi mà.”
10
“Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bừa.”
Tôi điên cuồng lắc đầu, phủ nhận ba lần liền.
Ánh mắt Sầm Yến Thâm hơi tối lại.
“Không phải tôi viết…” Tôi cố gắng chối cãi.
Cậu ấy khẽ cười: “Chị à, chị tưởng đổi tay trái viết là tôi không nhận ra chữ của chị à?”
“Tôi chỉ viết hộ người khác thôi.”
Ánh mắt cậu ấy lóe lên chút tổn thương.
Cậu ấy nhìn thẳng vào tôi, giọng điệu nghiêm túc: “Thư Ngữ, dù bức thư này có phải do cậu viết hay không, tôi đều xem là thật. Tôi thích cậu. Tôi không biết cậu đang trốn tránh điều gì, lúc nào cũng lúc gần lúc xa với tôi.”
“Cậu cũng thích tôi, đúng không? Lần này đừng né tránh nữa.”
Tôi hơi đơ người.
Sao lại thành ra thế này?
Tôi há miệng, nhưng phải một lúc lâu mới nghe thấy chính mình cất giọng khàn khàn, khó tin hỏi: “Tại sao?”
“Tại sao lại thích cậu à?”
Cậu ấy xoa đầu tôi, hồi tưởng lại: “Lâu lắm rồi, từ khi cậu luôn bảo vệ tôi. Tôi không nói rõ được là bắt đầu từ khi nào, chỉ là đến khi nhận ra, cậu đã ở trong tim tôi mất rồi.”
Nhưng tôi toàn làm chuyện xấu mà?
Sầm Yến Thâm không phải là kiểu thích bị ngược chứ?
Tôi nghi ngờ liếc cậu ấy: “Ví dụ đi?”
“Nhớ hồi nhỏ tôi từng bị béo phì, còn bị sâu răng. Cậu ngày nào cũng ép tôi giảm cân, còn tịch thu hết kẹo của tôi. Khi đó tôi không hiểu, nhưng sau này tôi biết, cậu là vì muốn tốt cho tôi. Mẹ tôi còn đến nhà cảm ơn cậu nữa.”
Tôi yếu ớt lên tiếng: “Có khi nào tôi chỉ đơn thuần muốn giành kẹo của cậu ăn không?”
Cậu ấy lại nói tiếp: “Năm tôi bảy tuổi, đánh nhau với mấy đứa nhóc khác, một chọi năm. Cậu hoàn toàn có thể chạy nhưng lại quay lại giúp tôi, cuối cùng bị đá một cú, đau mấy ngày liền.”
Chuyện này thì tôi nhớ rõ.
Dù sao lúc đó tôi còn nhỏ, cơ thể yếu ớt, nằm liệt mấy ngày.
Nhưng thực ra khi ấy tôi đang làm nhiệm vụ bắt nạt nam chính thôi.
Trẻ con đánh nhau thì đâu có quy tắc gì chứ.
Tôi chỉ định lợi dụng lúc hỗn loạn để lẻn vào, đá cho Sầm Yến Thâm hai phát.
Kết quả lại tự vấp ngã.
Cuối cùng vẫn là cậu ấy cứu tôi ra.
Tim tôi đập thình thịch, tôi đâu phải người tốt gì cho cam.
Vậy nên, trong góc nhìn của Sầm Yến Thâm, tôi đã liều mình để cứu cậu ấy sao?
Hiểu lầm này có hơi lớn rồi đấy.
“Còn lần đó nữa…”
Tôi vội cắt ngang: “Đủ rồi, đừng nhắc nữa.”
Hệ thống nhỏ không biết xuất hiện từ lúc nào, say sưa nghe Sầm Yến Thâm hồi tưởng chuyện cũ.
Tôi nghiến răng: “Còn xem kịch vui à? Giờ tôi phải làm sao?”
“Đồng ý đi!”
Hệ thống nhỏ chẳng hề nao núng.
Thấy tôi im lặng, nó lại hỏi: “Chẳng lẽ cô không thích Sầm Yến Thâm?”
Tôi vẫn không lên tiếng.
Nhiều năm bên nhau, tôi đã chứng kiến cậu ấy từng bước trưởng thành, từ một cậu bé đến một chàng trai khiến tôi phải ngước nhìn.
Tình cảm ấy đã hòa vào những chuyện vụn vặt thường ngày từ lâu.
Chỉ là tôi không dám thừa nhận.
Vì tôi không phải nhân vật chính, tôi không dám đánh cược.
Sầm Yến Thâm đến gần Ninh Thu tôi sẽ khó chịu, cậu ấy trân trọng những bức thư tình Ninh Thu viết, tôi cũng sẽ thấy chua xót.
Nhưng tôi chẳng dám nói một câu thích, cũng không dám đáp lại.
Chàng trai trước mặt vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời của tôi.
Tôi không nhịn được mà hỏi hệ thống nhỏ trong đầu: “Nhiệm vụ của tôi thất bại rồi đúng không? Còn bao nhiêu thời gian nữa?”
Hệ thống nhỏ khẽ ho một tiếng: “Xin chào, tôi là hệ thống tình yêu mới nhận chức, số hiệu 03.”
“Không phải cậu là hệ thống nữ phụ độc ác sao?!”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com