Chương 1
01
Tôi và thanh mai trúc mã Sầm Duật sống cùng nhau.
Là do hai bên gia đình chỉ định, người sáng mắt đều nhìn ra được sự tác hợp này.
Nhưng Sầm Duật đối với tôi chỉ có tình cảm thanh mai trúc mã, không nhiều hơn một chút nào.
Cũng đúng thôi, từ nhỏ đã cùng nhau chơi đùa, cùng tè dầm, cùng nặn bùn, làm sao có thể phát triển thành tình cảm nam nữ được?
Chúng tôi quá quen thuộc với nhau rồi.
Quen đến mức mỗi lần hắn vận động xong thay quần áo, cũng chẳng buồn đóng cửa phòng.
Tôi lén liếc nhìn vào, chỉ thấy những đường nét cơ bắp sâu sắc, mạnh mẽ và rực lửa.
Được một vòng tay rắn chắc như thế ôm lấy sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?
Cơ bắp là mềm hay cứng đây?
Nếu tôi nhào vào lòng hắn, có bị bắn ra không nhỉ?
Tôi mải mê suy nghĩ lung tung, mắt vẫn dán lên màn hình tivi, chỉ nghe thấy tiếng bước chân từ phòng ngủ đi ra, càng lúc càng gần, rồi dừng lại trước mặt tôi.
Một bàn tay với các đốt ngón tay thô ráp nâng cằm tôi lên: “Lại chảy máu mũi nữa à?”
Hắn nhanh tay lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau bên dưới mũi tôi.
Hắn còn chưa kịp mặc áo, những thớ cơ bắp vì động tác mà căng lên trước mặt tôi, tạo thành ảo ảnh từng lớp chồng chất.
Máu mũi tôi chảy càng dữ dội hơn.
Hắn dùng một tay ấn chặt dưới mũi tôi, tay còn lại với lấy điện thoại.
Hắn gọi đi: “Alo, anh, Miểu Miểu lại chảy máu mũi rồi, làm sao đây?”
Không biết bên kia nói gì, Sầm Duật liên tục “ừm”, “ừm”, đến cuối còn “chậc” một tiếng.
Hẳn là mất kiên nhẫn rồi.
Tôi có chút ấm ức, muốn lấy khăn giấy từ tay hắn để tự xử lý, nhưng bị hắn gạt đi.
Hắn quay lại cuộc gọi: “Ừ, giờ không chảy nữa rồi… Mùa thu đông hanh khô à? Được rồi, cần bồi bổ hả? Cái gì bồi bổ tốt nhất?”
Hắn giúp tôi lau sạch mũi, sau đó quay sang bàn trà lấy giấy nhớ ghi chép lại.
Hắn liếc tôi một cái: “À, thể chất kém, cần tập thể dục hả?”
Tôi lao lên, liều mạng lắc đầu.
Tập thể dục có thể mất mạng đấy!
Hắn để mặc tôi kéo tay hắn, không chút lung lay: “Biết rồi, cảm ơn anh, ừ, tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”
Tôi ấm ức ngồi bệt xuống thảm, vò vò những sợi lông cừu trên đó.
Hắn cúp điện thoại, mặt không chút thay đổi: “Miểu Miểu, từ mai sáng nào cũng chạy bộ với tôi.”
Tôi sắp khóc đến nơi, liên tục lắc đầu.
Vốn dĩ tôi là một con cú đêm chuyên viết tiểu thuyết, sáng sớm căn bản không thể dậy nổi, đừng nói đến chạy bộ.
Hắn dùng hai tay kẹp lấy nách tôi, nhấc bổng lên như bế trẻ con, dỗ dành: “Thể chất kém thì dễ bệnh lắm.”
Nhíu mày, hắn lại hung dữ bổ sung: “Mà bệnh rồi lại bắt tôi chăm sóc, phiền phức.”
Hu hu.
Quả nhiên không hề thích tôi.
Hắn đối xử tốt với tôi, chỉ là vì trách nhiệm của thanh mai trúc mã mà thôi.
Tôi mang nỗi khổ tâm này kể với cô bạn thân, vừa bắt máy cô ấy còn rất dịu dàng: “Bảo bối, sao thế?”
Nghe xong ngọn ngành, cô ấy vừa chửi thề vừa đau lòng: “Mẹ nó, cậu gọi cho tôi để khoe khoang đấy hả?!”
Không ai hiểu nỗi u sầu của tôi cả.
Tôi uể oải cúp máy, đứng dậy thu dọn một chút rồi ra ngoài đón Sầm Duật tan làm.
Sầm Duật làm việc trong cục cảnh sát, cách chỗ chúng tôi ở không xa.
Để tránh việc tôi suốt ngày chỉ ru rú trên ghế sofa, hắn ép tôi ngày nào cũng phải ra đón hắn tan ca, tiện thể vận động một chút.
Khi tôi đến trước cục cảnh sát, Sầm Duật đã thay thường phục, đang cùng mấy đồng nghiệp cười nói bước ra.
Tôi đứng trước cửa chờ hắn.
Một đồng nghiệp huých tay Sầm Duật: “Này, vợ nuôi của cậu đến rồi kìa.”
Sầm Duật liếc mắt sang, thuận tay chỉnh lại trang phục.
“Ồ, còn để ý hình tượng nữa cơ à?” Mấy đồng nghiệp trêu chọc, cười hì hì, “Anh Cận của tụi em cũng có lúc giữ kẽ thế này, hiếm thấy nha.”
Ở nhà hắn chẳng hề giữ kẽ gì cả, thay đồ còn không thèm đóng cửa.
“Nói rồi, không phải vợ nuôi, đừng có gán ghép lung tung.” Sầm Duật lườm bọn họ, nhưng giọng nói lại mang theo ý cười.
“Thật không phải à? Một cô bé xinh như búp bê thế này, dịu dàng lại đáng yêu, nếu không phải của cậu thì cho tôi số đi, tôi cưa.”
Sầm Duật “chậc” một tiếng: “Nằm mơ đi.”
Vừa nói hắn đã đến bên tôi, chào tạm biệt mấy đồng nghiệp.
Tôi cũng chào lại họ.
Bỏ mặc ánh mắt trêu đùa của họ, Sầm Duật vẫn bình tĩnh đến đáng sợ. Hắn thậm chí còn chỉnh lại tư thế đứng, che bóng râm lên người tôi:
“Nắng to vậy, ra ngoài sao không mang ô?”
Tôi nhìn ánh hoàng hôn đã gần khuất bóng, tâm trạng có chút phức tạp.
2
Sáng hôm sau, tôi thật sự bị Sầm Duật lôi dậy đi chạy bộ.
Dù tôi bám chặt lấy ga giường thế nào cũng không thắng nổi một bàn tay của hắn, nhẹ nhàng nhấc tôi khỏi giường rồi mang ra ngoài.
Thấy phản kháng vô ích, tôi đành nhỏ giọng nói: “Chăn đệm bị xáo tung hết rồi.”
Hắn đáp: “Lát nữa tôi dọn.”
Được thôi.
Hắn dẫn tôi chạy bộ, hắn cũng khổ sở, tôi cũng khổ sở.
Hắn đã cố gắng chạy chậm nhất có thể, nhưng dù tôi dùng toàn bộ sức lực cũng không tài nào theo kịp.
Chạy được nửa đường, tôi thật sự không chịu nổi nữa, chống tay lên đầu gối thở dốc.
Sầm Duật chạm vào mặt tôi: “Mặt lại nổi mấy nốt đỏ rồi, mao mạch bị vỡ.”
Hắn thở dài: “Sao thế này cũng không được?”
Tôi suýt khóc luôn.
Cơ thể tôi yếu không phải ngày một ngày hai, tôi cũng không muốn trở thành kẻ phiền phức như vậy đâu.
Hắn nghĩ một lúc, rồi cúi người xuống trước mặt tôi: “Lên đi.”
Cõng… cõng tôi sao?
Tôi chậm rãi trèo lên lưng hắn.
Hắn bảo tôi ôm chặt cổ hắn, rồi cứ thế cõng tôi chạy chậm lại.
Lúc dừng đèn đỏ, chúng tôi chạm mặt một chị gái tóc ngắn trông rất khí chất.
Chị ấy trông thấy Sầm Duật thì ánh mắt sáng rực, nhưng khi nhìn thấy cái đầu của tôi thò ra từ lưng hắn, sắc mặt lại tối đi.
Sầm Duật chào hỏi rất đúng mực: “Chị Vương, buổi sáng tốt lành.”
Chị gái tóc ngắn nói: “Chào buổi sáng. Đây là em gái cậu?”
“Không, cô ấy là tôi…”
Lúc này tôi vô tình trượt xuống một chút, Sầm Duật nhún vai nâng tôi lên, quay mặt sang nhíu mày với tôi: “Đừng nhúc nhích.”
Huhu.
Lại hung dữ với tôi trước mặt người ngoài.
Sắc mặt chị gái không được tốt lắm, đúng lúc đèn xanh bật lên, chị ấy hỏi: “Chạy chung không?”
Sầm Duật lắc đầu: “Tôi còn cõng cô ấy, không tiện lắm, chị Vương cứ đi trước đi.”
Thế là chị gái tóc ngắn ủ rũ chạy đi.
Trong lòng tôi có chút sung sướng, nhưng đồng thời cũng dâng lên một cảm giác nguy cơ sâu sắc.
Sầm Duật vừa đẹp trai, vừa biết chăm sóc nhà cửa lại chu đáo, dù đôi khi nói năng sắc bén nhưng chắc chắn rất hút con gái.
Tôi không thể cứ ngồi chờ chết thế này được.
Sau khi về nhà, Sầm Duật tắm qua rồi đi làm.
Sáng dậy quá sớm, tôi cuộn mình trên sofa gõ được vài chữ rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Còn mơ thấy một cơn ác mộng siêu cấp kinh khủng.
Tôi mơ thấy mình ngoan ngoãn ở nhà, đến giờ tan làm đi đón Sầm Duật, nhưng lại nhìn thấy hắn khoác tay chị gái tóc ngắn kia, nói với tôi: “Miểu Miểu à, dọn ra ngoài đi, sau này tôi sẽ tìm người khác chăm sóc em.”
Tôi sợ đến mức liên tục lắc đầu, lùi lại mấy bước, không nói nổi một câu nào, chỉ có thể hoảng loạn bỏ chạy.
Tôi bừng tỉnh, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Suy nghĩ một hồi, tôi cảm thấy tuyệt đối không thể để giấc mơ thành hiện thực.
Tôi quyết định dùng cách của người trưởng thành để quyến rũ Sầm Duật.
Vậy nên sau khi tắm xong, tôi mặc áo hai dây và quần short, tạo dáng trước gương.
Dáng đứng của mấy cô gái nóng bỏng trông đẹp thật, nhưng tạo dáng thì cực lắm.
Cuối cùng cũng chọn được góc độ ưng ý, tôi chụp được một bức ảnh vừa có hõm eo, vừa có eo thon, vừa có vòng ba cong vút, rồi gửi thẳng cho Sầm Duật.
Kèm theo dòng chữ: “Anh ơi, sáng chạy bộ bị trật eo, em tự xoa không được, anh về xoa giúp em nhé?”
Mãi sau, hắn mới nhắn lại một tin: “Mang tất vào đi.”
Gì chứ!
Hắn hoàn toàn không coi tôi là một người phụ nữ trưởng thành có thể phát triển quan hệ yêu đương mà!
Tôi vừa tức vừa tủi thân, nhưng cũng không dám không nghe lời hắn.
Uất ức mang tất lông vào, tôi lại chọn một góc độ khác, chụp luôn đôi chân thẳng tắp trắng nõn, nốt ruồi nhỏ giữa đùi, cùng với đôi tất lông xù, rồi gửi tiếp.
Kèm theo câu: “Anh ơi, em mang tất rồi nè, em ngoan không?”
Lần này hắn lại mất một lúc mới trả lời bằng một đoạn tin nhắn thoại.
Nền âm thanh trong tin nhắn loạn hết cả lên, toàn tiếng đồng nghiệp của hắn trêu chọc.
Hắn cắn răng nói: “Ngoan, nhưng đừng gửi mấy cái này nữa, tôi vừa kết nối điện thoại lên màn hình lớn, may mà tắt kịp, không thì bị bọn họ nhìn thấy hết rồi.”
Có một cảnh sát ghé qua nói: “Cậu nuôi bảo bối gì trong nhà thế…”
Hắn bật lại: “Bảo bối gì thì cũng là của tôi…”
Tin nhắn thoại đột ngột kết thúc.
Cụm từ “của tôi” sau đó là danh từ gì, tôi nghe đi nghe lại mấy lần cũng không nghe rõ.
Có thể là “thanh mai của tôi”, cũng có thể là “em gái của tôi”, nhưng chắc chắn không thể nào là “bạn gái của tôi”.
Tôi có chút thất vọng, úp mặt vào gối ôm.
3
Lúc đi đón Sầm Duật tan làm, tôi nhìn thấy chị gái tóc ngắn ban sáng đi ra cùng hắn.
Hai người vừa nói vừa cười bước ra khỏi cổng, Sầm Duật chỉ tay về phía tôi, chị ấy vẫy tay chào tạm biệt rồi rẽ sang hướng khác.
Sầm Duật tiến đến gần, dùng hai ngón tay kẹp nhẹ môi tôi: “Sao lại chu môi lên rồi?”
Tôi ấm ức thu môi lại, hắn lại bóp má tôi, nặn thành hình cái mỏ vịt: “Đừng có cắn môi.”
Chúng tôi cùng đi về nhà. Tôi nhịn một hồi, cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi: “Chị tóc ngắn ban nãy là ai thế?”
“Chị Vương, đồng nghiệp của tôi. Không cùng bộ phận, nhưng công việc có liên quan đến nhau.”
Tôi vô thức chu môi thêm lần nữa: “Anh thấy chị ấy thế nào?”
“Hả? Sao tự nhiên lại hỏi về chị ấy?” hắn có vẻ khó hiểu nhưng vẫn suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Chị ấy rất khỏe, làm việc cũng giỏi, là một cộng sự tốt.”
Toàn là những ưu điểm mà tôi không có.
Là đồng nghiệp thì chắc chắn sẽ có nhiều chủ đề chung để nói chuyện.
Không giống tôi, mỗi ngày chỉ có vài ba câu chuyện vặt vãnh với hắn.
Lại còn ngày nào cũng gặp nhau ở sở làm, đúng kiểu “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”…
Có khi hai người họ đang yêu nhau rồi cũng nên.
Càng nghĩ tôi càng thấy khó chịu, như thể bị ai nhét một ngụm giấm chua đã ủ 50 năm vào miệng, chua đến mức nhăn cả mặt.
Đúng lúc này, Sầm Duật đột nhiên ôm lấy vai tôi, kéo mạnh một cái.
Một chiếc xe điện có logo màu vàng gào thét lao vút qua bên cạnh chúng tôi.
Bị hắn kéo vào lòng, mặt tôi đập ngay vào lồng ngực hắn. Mềm mềm, lại còn hơi nảy lên nữa chứ.
Muốn cọ thêm một chút.
Thực tế, tôi cũng đã làm vậy.
Dưới lớp áo là cơ bắp săn chắc, mang theo hơi ấm rực rỡ, làm tôi đỏ mặt tía tai.
“Đầu thai à?” hắn lầm bầm đầy trách móc, nhưng tay vẫn giữ nguyên trên vai tôi.
Hắn cúi xuống kiểm tra tay tôi: “Có bị trầy không?”
Tôi xoa xoa gương mặt nóng bừng của mình, lẩm bẩm phủ nhận.
Hắn bóp nhẹ vai tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới, vẻ mặt đầy thất vọng: “Sao nuôi mãi vẫn gầy nhom thế này? Chẳng có chút thịt nào cả.”
Tôi lén ưỡn ngực lên.
Ở đây hết rồi này!
Đi được hai bước, Sầm Duật bỗng khựng lại, lẩm bẩm đầy nghiêm túc: “Hay là vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra nhỉ? Người nhỏ vậy, có khi thiếu mất bộ phận nội tạng nào cũng nên.”
Tên ngốc này!
Chim sẻ nhỏ nhưng đầy đủ tim gan phèo phổi có biết không hả?!
Về đến nhà, ăn cơm xong, Sầm Duật bắt đầu tập luyện hàng ngày trong phòng khách.
Hắn chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ thể thao, từng động tác khiến cơ bắp căng chặt rồi giãn ra, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Tôi giả vờ gõ bàn phím viết tiểu thuyết nhưng thực chất len lén nhìn trộm hắn.
Tập xong, Sầm Duật cầm chai nước lên uống. Tôi lon ton chạy đến đưa khăn cho hắn lau mồ hôi.
hắn không nhận lấy mà cúi xuống để tôi tự tay lau giúp, còn bản thân thì cầm điện thoại lên quẹt vài cái, quay sang hỏi tôi: “Cuối tuần vài đồng nghiệp trong đội cảnh sát tụ tập, em đi cùng không?”
Tôi gật đầu đồng ý.
Nhà hàng nướng nằm giữa sở cảnh sát và nhà chúng tôi, Sầm Duật bảo đến giờ thì cứ đến thẳng đó gặp mọi người.
Tôi mờ mịt đứng trước quán, nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Sầm Duật đâu.
Một anh chàng trông rất chính trực ló đầu ra khỏi phòng bao, vừa thấy tôi liền vẫy tay chào:
“A, chị dâu nhỏ, bên này!”
Anh ta dẫn tôi vào trong: “Anh Cận vừa đi mua trà sữa, dặn tôi dẫn chị vào trước.”
Tôi bước vào phòng bao, trong đó có một chiếc bàn tròn lớn, đã có khá nhiều người ngồi sẵn.
Lập tức có mấy gương mặt quen thuộc chào tôi. Chị Vương cũng ngồi trong đó, mỉm cười nhẹ nhàng: “Hôm nay tôi không uống rượu được, nhờ Sầm Duật đi mua trà sữa rồi, mong em không phiền nhé.”
Tôi bứt bứt ngón tay, lí nhí đáp lại.
Mấy đồng nghiệp của hắn như những tia laser dò xét tôi, rồi hào hứng nói: “Anh Cận giấu kỹ quá, hôm nay cuối cùng cũng được diện kiến người thật.”
“Chị dâu nhỏ trông đáng yêu quá, anh Cận đúng là có phúc.”
Vừa hay lúc này, Sầm Duật đẩy cửa bước vào, cười mắng: “Không phải chị dâu, đừng gọi bừa.”
Mấy đồng nghiệp lập tức im bặt, lén lút trao đổi ánh mắt “anh hiểu mà”.
Chị Vương lên tiếng: “Mua trà sữa có dễ không? Làm phiền cậu đi một chuyến rồi.”
Sầm Duật thản nhiên đáp: “Không sao.”
hắn tháo túi trà sữa trong tay, lấy ra hai cốc.
hắn cắm ống hút vào một cốc rồi đặt vào tay tôi, sau đó mới đẩy cốc còn lại kèm theo túi đến trước mặt chị Vương: “Chị Vương, ly này 25 tệ.”
Hắn mở ứng dụng quét mã QR trên điện thoại của tôi ra: “Chị quét em ấy là được.”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com