Chương 3
6
Tôi mơ một giấc mơ rất dài.
Mơ thấy ngày bé, khi nhà Sầm Duật mới chuyển đến cạnh nhà tôi.
Hôm ấy, mẹ Sầm dắt anh đến chào hỏi.
Lúc đó tôi chỉ mới năm, sáu tuổi, ôm búp bê Barbie, mặc váy hồng, ngồi trên ghế sofa, tò mò nhìn cậu bé da ngăm, đôi mắt to tròn sáng rực đang rụt rè đứng cạnh mẹ.
Sầm Duật níu vạt áo mẹ, mãi mới ngước lên nói bằng giọng non nớt: “Mẹ ơi, búp bê lớn ôm búp bê nhỏ kìa!”
Hai bà mẹ đều bật cười.
Mẹ tôi kéo Sầm Duật lại gần, cười bảo: “Đây không phải búp bê đâu, đây là bé Miểu Miểu đấy.”
Cậu bé đứng trước sofa, ngước mắt hỏi mẹ: “Là người thật ạ?”
Tôi thấy cậu bé thú vị, liền nhoẻn miệng cười với cậu.
Sầm Duật hít một hơi thật sâu, lau tay vào quần rồi cẩn thận nắm lấy tay tôi.
Mặt anh đỏ bừng, không dám dùng lực, bối rối thật lâu mới gọi: “Miểu Miểu…”
Chỉ với một tiếng “Miểu Miểu” ấy, anh đã bước vào quãng đời thơ ấu của tôi.
—
Hồi bé, đôi mắt đen láy của anh lúc nào cũng sáng rực, phấn khích muốn kéo tôi vào thế giới của anh.
Anh dắt tôi đi chơi xích đu, nặn đất sét, rồi cả hai bị một trận mưa bất chợt nhốt dưới cầu trượt trong công viên.
Chiều hôm đó tôi bị cảm lạnh, sốt cao.
Cậu bé nghịch ngợm thích chạy nhảy khi ấy lại khóc nức nở, bám lấy thành giường, nắm chặt tay tôi không buông.
Mẹ Sầm gọi thế nào cũng không chịu đi, kiên trì dùng khăn tay nhỏ lau mồ hôi trên trán tôi.
Tôi sốt đến mơ màng, vừa mở mắt ra, anh đã vội vàng lấy ống hút, cẩn thận đút nước cho tôi.
—
Lên tiểu học, anh nắm tay tôi cùng đến trường, giờ nghỉ lấy nước cho tôi, trưa lại bóc hoa quả cho tôi ăn, tan học lại tay trong tay về nhà, buổi tối còn qua phòng tôi cùng vẽ tranh, chơi cờ, làm bài tập.
Lên cấp hai, anh đạp xe đưa tôi đi học, trong cặp lúc nào cũng có sẵn một chiếc áo khoác phòng khi tôi lạnh.
Anh luôn nhớ rõ ngày “đèn đỏ” của tôi, những ngày tôi ốm, anh cẩn thận chép bài giảng của giáo viên, kiên nhẫn giảng lại cho tôi.
Sinh nhật năm lớp 8 của anh, tôi gom hết tiền tiêu vặt, mua tặng anh một đôi giày bóng rổ phiên bản giới hạn mà anh thèm thuồng đã lâu.
Anh ôm đôi giày, mắt đỏ hoe, đứng trước bánh sinh nhật lớn tiếng ước: “Con muốn làm anh trai của Miểu Miểu, mãi mãi ở bên em ấy!”
Nhưng tôi đâu có muốn anh làm anh trai.
—
Lần đầu gặp Chu Văn Thao, anh đã tỏ tình với tôi.
Tôi từ chối ngay lập tức.
“Em thích cậu họ Sầm kia sao? Nhưng hình như cậu ta chỉ xem em như em gái thôi mà.”
Tôi đặt chiếc dĩa nhỏ xuống, cúi đầu im lặng.
Tôi biết chứ.
Biết từ lúc anh nói muốn làm anh trai tôi rồi.
Sầm Duật tốt với tôi biết bao nhiêu.
Từ nhỏ, anh đã dang đôi cánh non nớt bảo vệ tôi như một món đồ dễ vỡ.
Anh ngồi trong phòng cùng tôi đọc truyện tranh, dùng tiền lì xì mua bộ màu nước 127 màu và giấy vẽ tốt nhất cho tôi.
Dù về quê ăn Tết cũng không quên gọi điện, sáng một cuộc, tối một cuộc, kể tôi nghe đủ thứ mới lạ, rồi lại dặn tôi uống nước, đo nhiệt độ.
Tôi bị ốm, anh giấu mấy gói bánh kẹo tôi thích trong áo, lén mang vào cho tôi.
Bẻ bánh quy thành miếng nhỏ xíu, nhét vào miệng tôi để tôi nhấm nháp.
Anh từ chối những trận bóng rổ với bạn bè, chỉ để ở bên tôi, dỗ tôi ngủ.
Ở trường, ai nói xấu tôi, anh là người đầu tiên xông lên.
Tôi giành giải thưởng gì, hắn đọc vanh vách, khoe khắp nơi, rồi cất kĩ giấy khen.
Sợ tôi ăn đồ ngoài bị đau bụng, hắn tập tành vào bếp.
Từ một thiếu niên vụng về, đến khi lớn lên, anh đã có thể vung chảo thành thạo như một đầu bếp thực thụ.
Anh nắm tay tôi, ánh mắt vẫn sáng rực như ngày thơ bé:
“Miểu Miểu, em muốn làm gì cũng được, anh trai sẽ luôn ủng hộ em!”
Anh nâng niu tôi trong lòng bàn tay.
Như một người anh trai.
Trong cơn mơ màng, tôi cảm nhận được bàn tay ấm áp trên bụng mình chậm rãi rời đi.
Vô thức cuộn người lại, tôi lẩm bẩm mấy câu rồi đưa tay quờ quạng xung quanh, cuối cùng cũng nắm được bàn tay đó và đặt lại lên bụng mình.
Nhưng nó không cử động nữa.
Tôi ỉu xìu, đầy tủi thân, rúc vào người kia mà hờn dỗi: “Xoa nữa đi…”
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười: “Muốn xoa bụng à? Vậy trả lời anh mấy câu trước đã, được không?”
Tôi vẫn còn mơ màng, mắt nhắm nghiền, lí nhí đáp: “Được…”
“Chu Văn Thao đã nói gì với em?”
Câu hỏi hơi phức tạp, đầu óc tôi đang lơ mơ nên chỉ có thể nhíu mày, ú ớ vài tiếng nhưng không thành câu.
“Em thấy Chu Văn Thao thế nào?”
Anh đổi cách hỏi.
Tôi mất một lúc lâu mới chậm rãi đưa ra kết luận: “Không quen lắm.”
Cánh tay ôm tôi siết chặt hơn một chút.
Cuối cùng, bàn tay to lớn ấy cũng làm theo mong muốn của tôi, nhẹ nhàng xoa bụng, mang theo hơi ấm dễ chịu.
Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã nằm gọn trong chăn êm.
Rèm cửa trong phòng đã kéo kín, bóng tối bao trùm.
Dưới cánh tay tôi kẹp một chiếc nhiệt kế, còn bàn tay ấm áp kia đang đặt lên trán tôi.
“…Sầm Duật?”
Anh khẽ đáp, đứng dậy bật đèn.
Anh tách vỉ thuốc đặt trên tủ đầu giường, rồi đưa viên thuốc cùng cốc nước ấm cho tôi.
Viên thuốc nhỏ bé nằm gọn trong lòng bàn tay, được đưa đến tận miệng tôi. Tôi vươn người tới, đầu lưỡi vô tình lướt qua lòng bàn tay anh.
Bỗng nhiên, anh giữ chặt cằm tôi, ngón cái thuận thế trượt vào đôi môi đang hé mở.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị buộc phải mở miệng, cảm nhận ngón tay anh tùy ý vuốt nhẹ lên chiếc răng nanh của mình.
Anh chậm rãi rút tay về, giọng điềm nhiên: “Xem thử em đã hạ sốt chưa.”
Nhiệt kế kẹp dưới cánh tay tôi: “…”
Mấy ngày sau, tôi lén quan sát, thấy anh không có vẻ gì là giận, mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, từ sau khi Chu Văn Thao xuất hiện, Sầm Duật lại có chút thay đổi.
Anh quản tôi chặt hơn.
Còn có nhiều hành động thân mật hơn trước.
Ví dụ như bây giờ—
Cả đội cảnh sát chúng tôi đang đi nghỉ dưỡng tại một khu suối nước nóng.
Buổi tối, mọi người tổ chức tiệc nướng ở khu vườn sau khách sạn.
Men rượu đã làm không ít người lâng lâng.
Một anh chàng lảo đảo từ nhà vệ sinh trở về, ngồi xổm bên lề đường trò chuyện với mấy bụi rau xanh trồng ở đó.
Một người khác thì nằm gục trên ghế xích đu, lẩm nhẩm hát bài “Mùa xuân ở đâu”.
Vài người vẫn còn kiên trì tụ tập quanh bàn nói chuyện.
Sầm Duật đã có hơi men, ghé sát tai tôi, khẽ nói: “Ngồi gần lại đây, bên đó nhiều khói quá.”
Tôi không uống rượu, chỉ tập trung ăn thử mấy món trên bàn.
Một tay anh lười biếng đặt trên lưng ghế tôi, tay còn lại giúp tôi lọc xương cá nướng, cuối cùng đẩy đĩa cá thơm lừng về phía tôi.
Tôi nếm thử một miếng.
Nhạt quá.
Anh búng nhẹ tai tôi: “Đừng nghĩ nhiều, phải trần qua nước rồi mới ăn được.”
Được thôi.
Ăn xong cá, tôi lại thèm thịt xiên nướng.
Chị Vương đang nướng thịt.
Tôi lon ton đứng trước mặt chị, ánh mắt sáng rực.
Chị quét sốt, rắc mè, rồi đưa xiên thịt cho tôi.
Tôi cầm lấy, đứng bên cạnh từ từ gặm.
Chị Vương thở dài: “Chị thật sự ghen tị với em đấy.”
Tôi nhìn theo hướng ánh mắt chị ấy, liền thấy Sầm Duật đang bóc cà tím nướng, trần qua nước rồi đặt vào đĩa nhỏ của tôi.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy xiên thịt trong tay nhạt nhẽo vô cùng, chỉ biết gượng gạo an ủi chị ấy: “Bọn em không phải kiểu đó đâu.”
“Không phải?”
Nhìn thấy ánh mắt không thể tin nổi của chị ấy, tôi chua xót bổ sung: “Anh ấy coi em như em gái.”
“Như em gái?”
Sao chị ấy biến thành máy phát lại rồi?
Chị Vương liếc sang—Sầm Duật đang bóc đậu cho tôi.
Chị lại liếc qua—”Em gái?”
Sầm Duật ra hiệu bảo tôi đưa lon nước cho anh, nhưng lại không lấy, chỉ cúi xuống cắn lấy ống hút.
Chị Vương lại lườm tôi—”Em gái?”
Tôi cầm con hàu nướng lên ăn, Sầm Duật kéo cổ tay tôi, giúp tôi xắn tay áo lên đến tận khuỷu tay.
Anh kề sát tôi, trán gần như chạm vào nhau, hơi thở phảng phất mùi rượu nhàn nhạt.
Tôi nóng bừng cả mặt, chị Vương thì tức đến mức bật thốt lên: “Em gái?”
Tôi kéo chị Vương ra góc khuất.
Chị ấy hết kinh ngạc, rồi nghi ngờ, bối rối, khó hiểu, chợt nhận ra gì đó, cuối cùng là… thương hại.
Lượng thông tin có hơi nhiều, tôi hiểu mà.
Chị ấy vò mặt: “Cậu ấy đối xử với em như vậy, sao có thể không thích em được?”
Tôi tội nghiệp hỏi: “Chăm sóc vì thích hay chỉ là thói quen thôi ạ?”
Chị ấy ấp úng một hồi, cuối cùng cũng tự làm rối chính mình.
Mặt chị đỏ lên: “Xin lỗi nhé, chuyện này chị chịu, chị không có kinh nghiệm.”
Bị tôi nhìn chằm chằm, chị ấy xấu hổ đến mức bật thốt: “Lần trước cốc trà sữa đó chị học theo mạng đấy… đừng nhìn nữa!”
Chị ho nhẹ hai tiếng: “Dù sao đi nữa, chị nghĩ em nên chủ động một chút.”
“Chủ động thế nào ạ?”
Chị ghé sát tai tôi, thì thầm truyền dạy bí kíp.
Chị quả quyết: “Thật đấy! Trên mạng đều bảo thế, cứ tạo chuyện đã rồi tính sau!”
Ừm…
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com