Chương 1
1.
Khó khăn lắm mới thuyết phục được mẹ cho tôi rời quê lên Thượng Hải tự lập.
Chưa kịp ổn định, tôi đã gặp ngay buổi họp mặt bạn cũ.
Bạn cũ phần lớn đều là dân Thượng Hải, nên buổi họp mặt này giống như dành để đón tôi vậy.
Khi bạn thân Đường Hân dẫn tôi vào phòng, hầu hết mọi người đều chào đón tôi.
Tôi gặp lại vài khuôn mặt quen thuộc đã lâu không gặp.
Nhưng người tôi thực sự muốn gặp lại, người từng luôn là tâm điểm thời đại học không xuất hiện.
Tôi giả vờ vô tình đếm số người.
“Ê, còn ai chưa đến không?”
Đường Hân liếc nhìn quanh phòng: “Ừ, mấy đứa ở xa hầu như đều không tới.”
“Ồ~ vậy những người ở gần đây thì sao?”
Đường Hân lấy điện thoại ra xem: “Cũng không, Kỷ Tự Hoài chưa tới.”
Tôi gật đầu như không có gì, nhưng trong lòng cứ thắc mắc: Tại sao anh ấy không đến?
Đường Hân kéo tôi ngồi xuống: “Anh ấy bận lắm, không biết hôm nay có rảnh không.”
Mọi người nghe thấy tên Kỷ Tự Hoài, lập tức bắt đầu hứng thú bàn tán.
“Kỷ Tự Hoài à? Giờ làm sếp lớn rồi đó.”
“Chứ sao, lãnh đạo, bận rộn mà.”
“Nghe nói mấy công ty gần đây, có cả tá em gái mê mẩn sếp Kỷ…”
“Cậu độc mồm nhỉ? Mê sếp Kỷ? Ha ha ha…”
Tôi cũng hùa theo mọi người nói chuyện về Kỷ Tự Hoài, giống như chẳng để tâm chút nào.
Thậm chí còn có chút vô tư.
“Kỷ Tự Hoài hồi đó đã đẹp trai rồi nhỉ? Ra trường mà vẫn thế…”
“Đúng rồi, nửa phòng này là fan của anh ấy…”
…
Uống vài ly, câu chuyện lại chuyển sang tôi.
Nghe nói tôi đang tìm việc, một đứa bạn làm HR đề nghị phỏng vấn thử để giúp tôi tự tin hơn.
Đang có hơi men, tôi gật đầu ngay.
“Không làm khó được tôi đâu.”
Bạn mỉm cười: “Yên tâm, tôi chuyên nghiệp mà.”
Năm phút sau, tôi được trải nghiệm đủ kiểu câu hỏi kỳ quái.
“Nếu như chúng tôi thuê bạn, bạn sẽ mất đi điều gì?”
“Làm thế nào để bán được giày cao gót cho nàng tiên cá?”
“Đại não của bạn có màu sắc gì?”
…
Sao toàn hỏi mấy cái câu đi ngược lại với loài người vậy?
Vòng phỏng vấn mô phỏng vẫn tiếp tục:
“Nếu như có năm vị lãnh đạo, nhưng chỉ có bốn cái ghế, phải làm như thế nào?”
Não tôi bắt đầu ong ong, mở miệng xà lơ:
“Nếu như là lãnh đạo giống như Kỷ Tự Hoài, vậy để người đó trực tiếp ngồi lên đùi tôi là xong rồi còn gì?”
Lời vừa ra khỏi miệng, phía sau lưng đã truyền đến một âm thanh trầm thấp.
“Hửm?”
“Em chắc chưa?”
?
2.
Chết tiệt.
Người đầu tiên nhận ra giọng nói đó là tôi, cả người tôi chớp mắt trở lên cứng đờ.
Không phải nói Kỷ Tự Hoài không đến sao?
Hắn hắn hắn… sao tự nhiên hắn lại xuất hiện ở đây!
Cả căn phòng chợt im ắng, tiếng bước chân sau lưng càng rõ.
Nhìn ánh mắt tò mò của mọi người, tôi như muốn độn thổ.
Còn gì xấu hổ hơn bị chính chủ phát hiện tại chỗ?
Kỷ Tự Hoài có nghĩ tôi là đồ quái dị không?
Hắn dừng sau lưng tôi, giọng nói từ trên đầu vang xuống.
“Hử? Hình Tư Gia?”
Tôi không dám quay lại nhìn: “Ồ ha ha, sếp Kỷ đến rồi, chào mừng…”
Hắn cười nhẹ.
“Không quay lại nhìn tôi sao? Chào gì kiểu đó?”
Tôi khó khăn quay đầu: “Bị trật cổ…”
Tôi liếc mắt cầu cứu Đường Hân.
Thấy tôi tội nghiệp, Đường Hân lên tiếng giải vây: “Sếp Kỷ, không phải anh nói có họp, không tới được sao?”
Kỷ Tự Hoài bước tới, ngồi xuống ghế cạnh tôi.
“Họp, không nhất thiết phải dự.”
Tôi ngồi cứng trên ghế, cảm nhận ánh mắt hắn dừng trên người mình.
“Còn ở đây thì có người thì nhất định phải gặp.”
???
Ai?
Hắn muốn gặp ai?
Nam hay nữ?
Tôi liên tục tự hỏi, nhưng không dám lộ ra.
Nếu có người lạ nhìn vào, chắc sẽ nghĩ tôi có vấn đề ngôn ngữ.
“Ồ ồ, ha ha…”
Kỷ Tự Hoài nhìn về phía tôi, cười nói.
“Vừa nãy không phải còn nói muốn để tôi ngồi lên đùi em à, sao giờ lại không nói gì nữa?”
Người này, miệng lưỡi vẫn độc như thế.
Ai lại bám vào chuyện này không buông chứ?
Tôi run rẩy: “Haha, đều là nói đùa thôi”
Đường Hân nhận tín hiệu, giải thích: “Sếp Kỷ, Gia Gia chuẩn bị phỏng vấn, chúng tôi đang luyện tập cho cô ấy.”
“Phỏng vấn?”
“Cứ hỏi tôi.”
Nói xong, Kỷ Tự Hoài nhìn tôi đầy ý tứ.
Tôi biết hắn là sếp lớn, nhưng chẳng phải vừa rồi bảo không đến sao?
Giờ lại đến, tình huống này, quá xấu hổ.
Tôi vội xua tay: “Không cần, cảm ơn sếp Kỷ.”
Đường Hân lại chủ động: “Sếp Kỷ có lời khuyên nào cho Gia Gia không?”
Ánh mắt Kỷ Tự Hoài nhìn tôi đầy ẩn ý.
“Giữ vững phong độ là được.”
Đường Hân ngạc nhiên: “Thật sao? Nói như lúc nãy cũng được à?”
Kỷ Tự Hoài khẽ gõ tay lên bàn, khóe mắt chứa ý cười: “Được.”
3.
Lúc đó tôi vốn không hề đặt những lời hắn nói trong lòng.
Hai hôm sau, tôi hối hận rồi.
Tôi ngồi trong phòng họp của tập đoàn Chính Mậu.
Kỷ Tự Hoài ngồi ngay đối diện tôi.
Người phỏng vấn vừa mới nhường chỗ cho hắn đứng bên cạnh hắn khom lưng nói chuyện.
Cíu mạng!
Thế mà công ty tôi ứng tuyển vào lại là của Kỷ Tự Hoài!
Càng đáng sợ hơn là, tôi còn nghe thấy hai người bọn họ đang bàn bạc câu hỏi phỏng vấn tôi.
Nhớ lại những lời Kỷ Tự Hoài nói hôm đó, trong lòng tôi có một loại dự cảm không lành.
Quả nhiên.
Một phút sau, người phỏng vấn bắt đầu đưa ra câu hỏi:
“Nếu như có năm người lãnh đạo, nhưng chỉ có bốn cái ghế, cô sẽ làm thế nào?”
???
Kỷ Tự Hoài khoanh tay trước ngực, ánh mắt vẫn tiếp tục dính chặt lên người tôi.
Đáng thương cho cái thân tôi, bố ai mà nói ra y nguyên cái câu kia được cơ chứ!
Tôi cẩn thận thăm dò:
“Nhất định phải như vậy sao?”
Nhất định phải làm khó tôi đến vậy sao, huhuhuhuhu.
Người phỏng vấn không nói gì, Kỷ Tự Hoài lại gật gật đầu.
“Đúng.”
Có cần phải làm khó tôi thế không, hu hu.
Phỏng vấn viên chưa kịp nói gì, Kỷ Tự Hoài đã gật đầu.
“Phải.”
…
Tôi yếu ớt trả lời:
“Tôi cảm thấy, quý công ty nên chuyển thêm một cái ghế nữa đến…”
Đầu lông mày của Kỷ Tự Hoài lập tức nhăn lại.
Hiển nhiên là hắn không hề hài lòng với câu trả lời của tôi.
Người phỏng vấn cũng cực kỳ biết nhìn mặt đoán ý, lập tức nghiêm túc nói với tôi:
“Không được phép lấy thêm ghế, đây là giả thiết của đề bài.”
Tôi nhìn Kỷ Tự Hoài, Kỷ Tự Hoài lại nhìn tôi.
Tôi biết hắn muốn tôi nói gì.
Dẫu sao ngày họp lớp hôm ấy, hắn cũng đã đặc biệt nói với tôi:
“Giữ vững phong độ.”
Không phải chính là bắt tôi phải nói ra câu đó sao?
Nếu như tôi nói ra rồi mà hắn còn tuyển tôi vào, có phải xà lơ quá không?
Nhưng mà tôi cũng khá thích công ty này.
Thôi thì nói đại may ra còn được tuyển, không nói thì chỉ có cạp đất mà ăn.
Sau khi trải qua một trận đấu tranh tư tưởng vô cùng kịch liệt, tôi lại lần nữa mở miệng nói ra cái câu khùng điên đó:
“Nếu như trong số đó có vị lãnh đạo này, hay là để ngài ấy ngồi luôn vào lòng tôi cũng được?”
Vừa nói, tôi còn chỉ chỉ Kỷ Tự Hoài, sợ bọn họ không hiểu “vị lãnh đạo” này mà tôi nói là ai.
Haizz, xem tình hình này cũng dễ toang lắm đây.
Quả nhiên, vào giây phút tôi đánh cược cả cuộc đời, nói quàng nói xiên, tất cả mọi người đều kinh sợ há hốc mồm.
Cái vị vừa phỏng vấn tôi cũng đần mặt ra, run rẩy xin lỗi Kỷ Tự Hoài:
“Kỷ tổng, xin…xin lỗi ngài, có lẽ là do bên HR lúc lọc CV không để ý…”
Tôi đoán, ý hắn là: không chú ý, lọc trúng một đứa đần…
Ai mà biết được Kỷ Tự Hoài tự nhiên lại vui vẻ cười.
Tiếp đó, một tràng vỗ tay giòn dã vang khắp phòng.
Kỷ Tự Hoài một bên vỗ tay, một bên liên tục gật đầu:
“Tốt! Rất tốt! Công ty chính là cần những người nhân viên như thế này đây!”
“Em đã được tuyển vào!”
Người phỏng vấn tôi lại lần nữa đần mặt ra, nhìn tôi, rồi lại nhìn Kỷ Tự Hoài, trong đôi mắt ti hí viết đầy chữ nghi ngờ.
Tôi: Chanh Kiu.
4.
Tôi nổi tiếng rồi, nổi tiếng triệt để, nổi tiếng kinh thiên động địa.
Toàn bộ công ty đều biết.
Có một nhân viên mới to gan, trong buổi phỏng vấn đã mời giám đốc Kỷ Tự Hoài ngồi lên đùi mình.
Còn được Kỷ Tự Hoài khen ngợi, trực tiếp nhận vào làm.
Mọi người bàn tán sôi nổi về tôi, không biết tôi là nhân viên như thế nào mà có thể khiến một người luôn nghiêm túc như giám đốc Kỷ vỗ tay khen ngợi.
Tôi cứ nghĩ nhóm nhân viên mới đông như thế này, bản thân nhất định có thể hòa vào mà không bị ai để ý.
Kết quả, không biết ai đó đã sớm để lộ ra tên tôi.
Khi tôi đeo bảng tên mới đi tìm chỗ ngồi, tôi đã cảm nhận được những đôi mắt dõi theo mình từ tứ phía.
“Có phải cô ấy không? Nhân viên mới đó?”
“Hình như là, họ Hình, họ này hiếm gặp lắm, chắc chắn là cô ấy.”
“Quả là người có khả năng giao tiếp xã hội tốt, dám để giám đốc Kỷ ngồi lên người mình…”
…
Có một chị gái giao tiếp xã hội tốt chào hỏi tôi: “Tiểu Hình, em là người đã làm chuyện đó trong buổi phỏng vấn phải không?”
Tôi: …?
Chuyện gì đây?
Kỷ Tự Hoài, tôi ghét anh.
Sao anh càng lớn càng thâm hiểm vậy?
Nhưng tôi không ngờ rằng, rất nhanh, Kỷ Tự Hoài cũng bị phản đòn.
Tôi vốn là nhân viên mới nổi tiếng trong công ty, hắn lại không biết giảm sự chú ý.
Tôi vừa ngồi vào chỗ, trưởng phòng đã tới đuổi người.
“Hình Tư Gia, chỗ của cô không ở đây.”
Tôi liền cảm thấy không ổn, vội vàng giữ chặt đồ đạc của mình: “Sao thế ạ? Em không phải đã được nhận vào vị trí này rồi sao?”
Đây là công việc tôi đã dùng cả mặt mũi để đánh đổi, đừng đuổi tôi đi.
Trưởng phòng mỉm cười nhẹ nhàng với tôi.
“Không phải, chỉ là giám đốc Kỷ thấy em rất xuất sắc, nên thăng chức cho em.”
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của các đồng nghiệp,
Tôi trực tiếp từ nhân viên thường thăng chức thành tổ trưởng.
Có thể gọi là người thăng chức nhanh nhất công ty.
Khi ngồi vào vị trí tổ trưởng, tôi vẫn còn ngơ ngác.
Kỷ Tự Hoài, đây là… lương tâm thức tỉnh?
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com