Chương 1
Chương 1
1.
Tôi còn chưa kịp mừng vì thoát khỏi kiếp nạn, đầu óc vẫn còn nguyên cảm giác đau đớn khi bị mổ xẻ da thịt mà không gây tê, thì đã nghe thấy giọng the thé cố tình hạ thấp của Vương Lan vang lên từ dưới lầu: “Nghe mẹ nói Giang Nghệ tốt nghiệp xong sẽ về nhà ôn thi chứng chỉ giáo viên, anh với mẹ nói chuyện với chị ấy đi, bảo chị ấy nhân tiện dạy kèm cho Tiểu Quân luôn.”
“Trời đất, em muốn gì nữa? Chị anh sắp thi rồi! Sao chị ấy đồng ý được?” – em trai tôi lúc đó vẫn còn đơn thuần, ít ra còn chút lương tâm, nghĩ đến việc tôi học hành vất vả bao năm chỉ mong làm giáo viên, giờ còn phải dạy kèm thêm thì quá khổ.
Vương Lan lập tức giáng cho hắn hai cái bạt tai: “Là chị em ruột thì vất vả chút cũng có sao! Hơn nữa chị ấy thi giáo viên, dạy kèm cho Tiểu Quân cũng coi như luyện tay nghề, tôi đang nghĩ cho chị ấy đấy chứ!”
Đúng là biết nghĩ cho người khác thật.
Miệng thì nói là luyện tay nghề, nhưng khi gửi con sang, cô ta lại dở trò.
Chỉ cần tôi hơi nghiêm khắc một chút, thằng bé liền lăn ra đất khóc lóc ăn vạ.
Cả nhà lập tức quay sang trách móc tôi: “Cô chẳng có tí kiên nhẫn nào, thế thì dạy dỗ học sinh kiểu gì? Lớn như thế rồi mà một đứa nhỏ cũng không dỗ nổi?”
Tiểu Quân thì nghịch ngợm, bướng bỉnh, thấy tôi nghiêm, nó liền lén lấy cuốn sổ ghi chép mà tôi dày công tổng hợp rồi đốt sạch.
Tức hơn nữa là, em tôi và Vương Lan hưởng lợi từ công sức tôi bỏ ra, nhưng chưa một lần nhắc đến chuyện trả công.
Tôi than thở với mẹ, bà chẳng những không bênh vực, mà còn trách tôi: “Chị em ruột thì phải giúp nhau, làm chị thì kèm cháu một chút có gì mà đòi tiền?”
Lúc đó tôi vẫn còn ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần thi đỗ chứng chỉ giáo viên là có thể bắt đầu đi làm, thoát khỏi cái gia đình ngột ngạt này.
Nhưng kẻ trộm đáng sợ nhất là kẻ cứ luôn nhòm ngó mình.
Ba năm liền, lần nào tôi ôn thi cũng bị Vương Lan phá rối.
Có lần cô ta còn cố tình xé nát thẻ dự thi của tôi.
Cô ta sợ tôi thi đỗ, sẽ không còn ai dạy kèm cho con cô ta nữa.
Sau này, khi Tiểu Quân thi đỗ vào trường trọng điểm, Vương Lan mới chịu dừng lại, còn suốt ngày khoe khoang với hàng xóm rằng mình dạy con cực khổ thế nào.
Tôi tưởng cuối cùng có thể yên ổn ôn thi, nhưng một tuần trước ngày thi, Tiểu Quân bị phát hiện có khối u não trong đợt khám sức khỏe.
Tôi gom góp hết số tiền tiết kiệm ít ỏi đưa cho Vương Lan để chữa bệnh cho cháu.
Nhưng không lâu sau, thằng bé vẫn không qua khỏi.
Vương Lan lập tức phát điên, lại đổ lỗi hết lên đầu tôi: “Chính chị ép con tôi học quá sức, khiến nó phát bệnh! Tất cả là tại chị!”
Cô ta bê nồi dầu sôi từ bếp hất thẳng vào tôi.
Lẽ ra tôi có thể tránh, nhưng em trai tôi lại thò chân ra ngáng khiến tôi ngã đập xuống đất.
Một nồi dầu sôi dội thẳng xuống, căn nhà vang lên tiếng tôi hét gào thảm thiết.
Vương Lan vẫn chưa hả giận, lại bê nốt phần dầu còn lại trong chảo đổ hết lên mặt tôi.
“Giang Nghệ, tôi sẽ khiến chị không còn mặt mũi gặp ai nữa!”
Dầu nóng cứ thế xèo xèo thiêu đốt cơ thể tôi, từng mảng da lớn dính vào sàn nhà bị giật bung ra theo mỗi lần tôi quằn quại.
Cả người tôi chẳng khác gì một con cá khô nằm giãy giụa trên nền đất, đau đến mức chỉ mong được chết quách đi cho xong.
Dầu sôi thiêu mù mắt tôi, mặt mũi Vương Lan và em trai trước mắt trở nên mờ mịt, nhưng những lời nguyền rủa độc địa của cô ta lại vang lên rành rọt hơn bao giờ hết.
Còn tôi, giọng bị bỏng đến mức phát ra không nổi một âm thanh.
Tôi biết Vương Lan là kẻ nhỏ nhen, nhưng không ngờ ngay cả em trai ruột cũng có thể ra tay với mình như vậy.
Ba năm trời tôi còng lưng dạy dỗ Tiểu Quân, chưa từng nhận một xu tiền công.
Thậm chí còn phải mặt dày đi xin đề cương, tài liệu từ đồng nghiệp cũ từng học cùng.
Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ đổi lại một nồi dầu sôi, giết chết giấc mơ làm giáo viên và cả đứa con chưa kịp thành hình trong bụng tôi.
Đến khi nhân viên y tế khiêng tôi lên xe cấp cứu, Vương Lan mới như sực tỉnh.
Ngay lúc cửa xe chuẩn bị đóng lại, tôi nghe rõ ràng em trai và mẹ mình nói với y bác sĩ: “Nó không cẩn thận thôi, đang nấu ăn thì đổ dầu nóng lên người.”
Trong mắt họ, tôi đã là phế nhân, là người không còn giá trị.
Bản năng của họ là bảo vệ kẻ đã sát hại tôi – chính là Vương Lan.
Một lời nói dối đã nói ra, thì phải dùng hàng ngàn lời dối trá khác để che đậy.
Khi cảnh sát điều tra, tội ác của Vương Lan nhanh chóng bị phanh phui.
Nhưng mẹ tôi lại lấy danh nghĩa mẹ ruột của tôi để viết đơn xin giảm tội, còn quỳ gối ngay giữa phiên tòa để cầu xin tha thứ cho cô ta.
Bà là người sinh ra tôi, máu mủ ruột thịt, vậy mà lại tha thứ cho kẻ giết tôi, còn cam tâm tình nguyện quỳ lạy cầu xin giúp cô ta.
“Thưa toà, cháu trai tôi bị Giang Nghệ ép đến chết, con dâu tôi chỉ vì nhất thời bị kích động quá nên mới lỡ tay. Nó không cố ý đâu… tôi đã mất con gái rồi, không thể mất thêm con dâu nữa…”
Mẹ tôi khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem ngay tại tòa, chẳng khác nào mẹ ruột của Vương Lan.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy mơ hồ, chẳng biết rốt cuộc ai mới là con gái ruột của bà ta.
Người đã chết đi, rõ ràng là tôi, là con gái ruột của bà.
Em trai giúp vợ hãm hại tôi thì thôi, nhưng vì sao ngay cả mẹ tôi cũng đứng về phía họ?
Còn nói gì mà bị kích động, mong thẩm phán “mở lòng từ bi”?
Một nồi dầu sôi to như thế, nếu là giết người trong cơn nóng giận thì làm gì có thời gian chuẩn bị?
Rõ ràng là đã lên kế hoạch sẵn, chỉ chờ đúng lúc ra tay.
Tôi gạt nước mắt ở khoé mi, điều chỉnh lại tâm trạng rồi mở cửa đi xuống lầu.
Vừa thấy tôi, Vương Lan lập tức đẩy em trai tôi sang bên, mặt tươi như hoa chạy lại: “Chị Nghệ chuẩn bị đi à? Trưa nay em tính nấu chân giò hầm đấy, chị ăn xong rồi hẵng đến trường nha~”
Nhìn gương mặt cười nịnh nọt của cô ta, trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh dữ tợn của kiếp trước – gương mặt cô ta khi hất nguyên nồi dầu sôi vào tôi.
Tôi không kìm được cơn buồn nôn đang dâng lên, chỉ biết hít sâu cố đè nén cảm giác nghẹn trong cổ, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn cô ta.
“Mẹ, con đi trường đây. Tối khỏi nấu phần con.”
Từ khoé mắt, tôi thấy Vương Lan dùng cùi chỏ thúc vào em trai, ra hiệu cho hắn.
Em tôi cau mày, giả vờ buột miệng hỏi: “Chị, tuần sau chị có về không? Em ra bến xe đón.”
Tôi nhớ lại, hình như kiếp trước cũng vào cuối tháng này, em trai và Vương Lan vừa dụ dỗ vừa ép buộc, nói rằng Tiểu Quân học không theo kịp, giáo viên chủ nhiệm liên tục gọi điện hối chuyển trường.
Lúc đó tôi vừa tốt nghiệp, đang ôn thi ở nhà, họ bảo tiện thể kèm cháu trai trong hè, không phiền tôi lắm, chỉ cần giúp một mùa hè thôi.
Tôi bị họ làm phiền đến mức không thể từ chối, đành miễn cưỡng gật đầu.
Nhưng kết cục thì…
“Cuối tháng chị thi tốt nghiệp, phải tập trung ôn bài, không về đâu.”
Cái nhà này đã nhắm trúng tôi từ lâu, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để tôi đồng ý, đặc biệt là Vương Lan.
Vương Lan là kẻ mưu mô nhất.
Kiếp trước, để tôi chịu dạy kèm cho con cô ta, cô ta giả vờ lấy lòng tôi đủ kiểu.
Người coi tiền còn hơn mạng sống, vậy mà kéo tôi đi mua quần áo, còn tặng tôi một đôi giày da “hàng hiệu”, bảo là để tôi đi phỏng vấn cho gây ấn tượng với giám khảo.
Lúc đầu tôi thật sự nghĩ cô ta đã thay đổi, vì tương lai con mà chịu hạ mình nịnh tôi.
Mãi đến sau này, khi tán gẫu với mẹ mới biết, đôi giày “hàng hiệu” đó là đồ second-hand cô ta mua rẻ từ nền tảng đồ cũ.
Hoàn toàn có thể tặng tôi hàng nhái, nhưng vì tiếc mấy đồng phí đóng gói, cô ta tốn công đi mua lại đồ cũ.
Kiếp trước, tôi ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần qua hè là có thể thoát khỏi Vương Lan.
Nhưng không ngờ sau khi vào năm học mới, cô ta càng quá quắt, dứt khoát gửi hẳn Tiểu Quân về quê sống cùng tôi.
Tôi phải ôn thi chứng chỉ giáo viên, đâu còn sức đâu mà lo thêm chuyện này, nên thu dọn đồ định dọn ra ngoài.
Mẹ tôi phát hiện, lập tức hất tung hành lý tôi đã đóng gói xuống cửa, rồi nằm vật ra đất khóc lóc gào thét: “Mày có cánh cứng rồi đúng không? Không muốn lo cho mẹ nữa, muốn trốn ra ngoài hưởng thụ một mình phải không?”
Tôi không chịu nổi lời xì xào bàn tán của hàng xóm, đành nghiến răng tiếp tục ở lại nhà.
Nhưng cái giá của việc vất vả dạy kèm cháu, lại chính là bị cả nhà họ liên thủ hại chết.
Đứa con trong bụng tôi còn chưa kịp mở mắt nhìn thế gian, đã phải lìa đời.
Kiếp này, tôi sẽ không sống uất ức như thế nữa!
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com