Chương 3
Quản lý im lặng hai giây: “Nếu vẫn còn thích thì đừng để mình phải hối hận.
“Tóm lại, tôi là quản lý của cô, có tin gì nhớ báo cho tôi đầu tiên.”
Tôi đồng ý.
Vừa đặt điện thoại xuống thì nhận được cuộc gọi từ anh trai.
“Làm gì đó?”
“Không làm gì, vừa mới dậy.”
“Hai người làm lành rồi?”
“Chưa.”
Anh trai tôi dường như đang xử lý công việc, qua điện thoại còn nghe được tiếng gõ bàn phím.
Tôi không lên tiếng, anh ấy lại nói: “Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định nói với em.”
Tôi uống một ngụm nước, nằm dài trên sofa. Anh tôi gọi vào lúc này, chắc hẳn có liên quan đến Tạ Đình Hạc.
“Chuyện gì?”
“Hai ba tháng sau khi em chia tay, anh có gặp Tạ Đình Hạc một lần. Em cũng biết mà, anh bận lắm, mấy chuyện không liên quan đến anh, anh cũng lười nghe.
“Lần đó gặp nhau, anh mới biết cậu ta bị người ta đào mất nhân tài. Một nhân viên chủ chốt trong studio của cậu ta đã nhận tiền rồi mang theo công nghệ cốt lõi của một dự án nhảy sang một công ty lớn cùng ngành…”
Tôi im lặng, bất giác nhớ lại những lời anh ấy nói khi chia tay:
“Tương lai của studio, anh không chắc chắn. Thật lòng mà nói, rủi ro rất lớn, anh cũng không chắc mình có thể thành công hay không. Anh không thể ích kỷ như vậy, chỉ vì thích em mà giữ em bên cạnh, bắt em cùng anh đánh cược vào một tương lai không chắc chắn.”
“Anh hỏi cậu ta có cần giúp đỡ không, nhưng cậu ta từ chối.”
Tôi cúi đầu, biết rõ anh ấy từ chối cũng là chuyện bình thường. Dù sao thì anh ấy luôn là người rất kiêu ngạo.
Bạn bè của anh ấy từng nói, anh ấy có một kiểu “cao ngạo” khiến người khác khó chịu, nhưng khổ nỗi, anh ấy lại thật sự rất thông minh, nên chẳng ai ghét nổi.
Bố tôi thực ra rất tán thưởng anh ấy. Trước đây tôi từng đề cập đến chuyện đầu tư vào studio của anh ấy, nhưng anh ấy đều từ chối.
Tôi nhớ anh ấy từng nói:
“Tình cảm là tình cảm, công việc là công việc. Anh không muốn sau này có người nói rằng anh tiếp cận em vì tiền. Anh muốn tình cảm của chúng ta là thuần khiết nhất.”
“Anh muốn tự mình bước từng bước đến bên em.”
Tôi lấy lại tinh thần: “Ừm, rồi sao nữa?”
“Anh không tự tiện giúp cậu ta, vì anh biết cậu ta cũng chẳng cần anh làm vậy. Nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe được tin tức của cậu ta. Mấy năm đầu cậu ta sống rất vất vả.”
Anh tôi bật cười:
“Đàn ông với nhau, anh có thể hiểu được lựa chọn của cậu ta.”
“Không muốn bị xem thường, muốn tự mình vượt qua khoảng cách thân phận. Thật ra, anh khá khâm phục cậu ta. Thành thật mà nói, nếu anh ở vị trí của cậu ta, anh không chắc mình có thể đi đến vị trí ngày hôm nay.”
Tiếng gõ bàn phím ở đầu dây bên kia dường như ngừng lại, giọng nói của anh tôi qua điện thoại nghe đặc biệt dịu dàng:
“Nhưng, chuyện anh đánh giá cao cậu ta trong kinh doanh là một chuyện, còn chuyện của em với cậu ta lại là chuyện khác.”
“Hôm nay anh không phải đến để làm thuyết khách hay can thiệp vào lựa chọn của em. Anh chỉ muốn nói với em rằng, em là em gái anh, dù em quyết định thế nào, anh cũng sẽ ủng hộ em. Chỉ cần em hạnh phúc.”
Anh tôi trước giờ luôn cưng chiều tôi, nhưng lần đầu tiên nói ra mấy lời sến súa như vậy. Tôi bật cười: “Cảm ơn anh.”
Anh tôi cũng cười: “Anh em với nhau nói gì cảm ơn chứ.”
06
Sau khi Tạ Đình Hạc tuyên bố muốn theo đuổi tôi, anh lại vướng vào công việc trước đó đã sắp xếp, đành phải đi công tác.
Dù không có mặt, nhưng quà và tin nhắn của anh vẫn đều đặn xuất hiện, như thể muốn khẳng định sự tồn tại của mình.
Sau vài ngày nghỉ ngơi, tôi cũng bắt đầu quay lại với công việc. Sau khi hoàn thành buổi quay quảng cáo, tôi tập trung vào sáng tác cho ca khúc mới.
Có lẽ vì tâm trạng gần đây khá tốt nên lần này cảm hứng đến rất nhanh. Khi bản demo mới ra lò, tôi cực kỳ hài lòng.
Tin nhắn mới nhất trên điện thoại là của Tạ Đình Hạc. Anh báo đã trở về từ chuyến công tác.
Ảnh anh gửi là một chú chó Samoyed xinh đẹp, đang nhìn thẳng vào ống kính cười toe toét.
“Đây là Hạc Hạc.”
Tôi: “???”
Tôi mở ảnh ra, phóng to lên, nhìn thấy cái thẻ tên đeo trên cổ chó có khắc chữ “Hạc Hạc”, bất giác sững lại.
Ký ức như bị kéo ngược về quá khứ, bất chợt tôi nhớ đến những chuyện trước kia.
Lúc còn yêu nhau, chúng tôi thường mơ mộng về tương lai. Tôi là kiểu người có hứng thú nhất thời, những viễn cảnh tôi tưởng tượng ra có thể thay đổi theo cảm xúc, nhưng duy nhất có hai thứ luôn không đổi: anh ấy và một chú cún con.
Hồi đó, tôi hay nũng nịu với anh:
“Sau này mình nuôi một chú chó đi, tốt nhất là một bé Samoyed trắng tinh, vừa đẹp vừa năng động.”
Anh luôn nhìn tôi cười, ánh mắt dịu dàng: “Được thôi.”
“Em còn nghĩ xong tên rồi, gọi nó là Hạc Hạc. Không chỉ vì có tên của anh trong đó đâu, mà mỗi lần gọi tên nó nghe cứ như tiếng cười nhạt của nhân vật phản diện ấy—Hạc Hạc, hơ hơ, đáng yêu không?”
Dù đã qua lâu như vậy, nhưng khuôn mặt tươi cười trong ký ức vẫn rõ nét.
Tôi nhìn chằm chằm vào chú chó trên màn hình, cho đến khi anh nhắn tiếp.
“Nó thông minh lắm.”
“Nó biết bắt tay với người.”
“Em không muốn gặp nó sao?”
Tôi: “…”
“Một bé cún biết bắt tay mà cũng không thích à?”
“Hạc Hạc đã thu lại nụ cười rồi, Hạc Hạc nói nó rất buồn.”
Tôi bật cười bất lực, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng trái tim đã hơi rung động.
Tôi nghĩ một chút rồi nhắn lại:
“Xem cún xinh thì được, gặp người thì thôi.”
…
“Vậy anh mang cún qua nhé.”
Tôi: “Được.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, tôi nằm trên giường một lúc, suy nghĩ rồi đứng dậy đi vào phòng thay đồ.
Đến chiều tối, trước khi ra ngoài, tôi tẩy đi lớp trang điểm tinh tế, nghĩ ngợi rồi đổi bộ váy đã chọn suốt nửa ngày thành áo thun rộng với quần short.
Để anh khỏi tưởng tôi coi trọng chuyện này lắm.
Xuống dưới nhà, anh đã đứng đợi ở đó. Bé cún ngoan ngoãn ngồi bên chân anh, nghe thấy tiếng bước chân tôi liền ngoảnh lại. Cả người lẫn chó đều nở nụ cười.
Ánh hoàng hôn rực rỡ phủ lên người anh, chớp mắt một cái, tôi không phân biệt được đó là ánh sáng của mặt trời lặn hay chính anh tự phát sáng.
Bất giác, tôi nhớ lại lần đầu gặp nhau—cũng vào một buổi chiều như thế này.
Từ nhỏ, tôi đã học lệch. So với các môn văn hóa, tôi thích tham gia các lớp đào tạo ngoại khóa hơn. Những lời khen tôi nhận được chủ yếu đến từ các môn nghệ thuật bên ngoài trường học.
Anh trai tôi giỏi toàn diện, còn tôi, bố mẹ không quá nghiêm khắc mà nuông chiều hơn.
Nhưng nuông chiều không có nghĩa là tôi có thể lười biếng hay đi cửa sau.
Dù đã chọn con đường nghệ thuật, nhưng điểm đầu vào của các trường nghệ thuật cũng không hề thấp. Vì vậy, mẹ tôi bắt đầu tìm gia sư dạy kèm cho tôi.
Và thế là tôi quen biết Tạ Đình Hạc. Anh không phải giáo viên của trung tâm, mà là nhân tài do giáo sư của mẹ tôi tiến cử.
“Tạ Đình Hạc là người cực kỳ xuất sắc, giỏi toàn diện. Không những thế, cậu ấy còn là thủ khoa cấp tỉnh khóa trước, bỏ xa người thứ hai tận mười mấy điểm…”
Đó là nguyên văn lời mẹ tôi. Trước khi gặp anh, tôi không tin lắm. Cho đến buổi chiều hôm ấy, tôi mất kiên nhẫn đẩy cửa bước vào.
Anh ngồi trong phòng đàn piano của tôi chờ sẵn. Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên người anh. Tôi nhìn anh ngẩn người, cảm thấy có lẽ mẹ không hề nói quá. Ít nhất, về ngoại hình thì anh đúng là rất xuất sắc…
Tôi từng gặp không ít người đẹp trai, nên lúc đầu cũng không nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần cảm thán rằng anh rất ưa nhìn. Sau này, tôi phát hiện dù tôi hỏi đi hỏi lại một vấn đề, anh cũng chẳng hề cáu gắt, thái độ điềm tĩnh đến kỳ lạ. Điều đó làm tôi dần bị thu hút. Rồi từng chút một, tôi bị anh hấp dẫn. Mỗi lần tiến bộ trong học tập, được anh khen ngợi, tôi lại càng chìm đắm hơn…
Tạ Đình Hạc là người có ranh giới rất rõ ràng.
Dù ngày thường trông anh có vẻ hiền hòa, dễ nói chuyện, nhưng khi tiếp xúc lâu mới biết, đó chỉ là bề ngoài.
Ban đầu, tôi chỉ có chút hứng thú với anh, nhưng đến khi bắt đầu theo đuổi, tôi mới nhận ra mình đã sa vào rồi.
Lúc đầu, anh chỉ coi tôi như một học sinh khó dạy. Nhưng tôi cứ chủ động tiếp cận, từng bước thử thách giới hạn của anh, từng chút một tiến lại gần.
Từ chỗ anh kiên quyết từ chối, thậm chí lấy lý do để xin nghỉ dạy với mẹ tôi, đến lúc bất đắc dĩ chấp nhận sự tồn tại của tôi, rồi dần dần trong mắt anh có tôi—tôi mất gần một năm.
Nhưng dù tôi có thể cảm nhận rõ sự khác biệt của anh với mình, anh vẫn từ chối.
Lý do từ chối luôn là: “Em còn nhỏ, năm cuối cấp quan trọng nhất là học hành, không thể yêu sớm.”
Nhưng tôi nghĩ đó là hai chuyện khác nhau. Tôi sẽ không vì yêu mà lơ là việc học.
Hơn nữa, cuộc đời có những trải nghiệm chỉ có thể có một lần. Yêu sớm cũng là một phần của thanh xuân mà.
Tôi không từ bỏ. Tôi lo đại học có quá nhiều cô gái vây quanh anh, mà anh thì quá xuất sắc, tôi sợ anh bị cướp mất.
Phải biết rằng, những người tốt không phải lúc nào cũng có sẵn trên thị trường. Gặp được người mình thích đến thế, không nắm bắt thì đúng là ngốc.
Vậy nên, vào học kỳ một năm lớp 12, tôi bắt đầu bám lấy anh.
Tôi nói:
“Nếu em lọt vào top 100 toàn khối trong kỳ thi tháng, anh phải làm bạn trai em.”
Anh bị tôi quấn lấy đến mức không chịu nổi, cuối cùng đành đồng ý.
Đó là khoảng thời gian tôi học tập chăm chỉ nhất trong đời.
Dường như ông trời chỉ cho tôi thiên phú về nghệ thuật, thành tích văn hóa của tôi không nổi bật. Ở một trường cấp ba trọng điểm, càng khó để bật lên.
Nhưng sự thật chứng minh, dù không có thiên phú, nhưng nỗ lực vẫn có tác dụng.
Tôi đã cố gắng rất nhiều, cuối cùng vào kỳ thi tháng cuối cùng của học kỳ một lớp 12, tôi xếp hạng 99 toàn khối.
Và cũng vào một buổi chiều hôm đó, tôi có một người bạn trai.
Khi Hạc Hạc chạy đến trước mặt tôi, tôi mới sực tỉnh. Chú cún con nhe răng cười, liên tục cọ vào người tôi, như thể muốn làm tan chảy trái tim người khác.
“Hạc Hạc, Hạc Hạc, Hạc Hạc, dễ thương quá đi!”
Nó vô cùng thân thiết, không hề cảnh giác với người lạ, bộ lông được chăm sóc kỹ lưỡng, mềm mại và trắng muốt, cực kỳ thích hợp để xoa nắn. Trong khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn hiểu được lý do vì sao trên mạng có người sau khi chia tay lại lén lút “bắt cóc” chó của người yêu cũ.
Một tiếng ho nhẹ vang lên, tôi ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt mang theo ý cười.
Có chút không tự nhiên, tôi dời mắt đi, cúi đầu xoa đầu chú chó rồi mới đứng dậy: “Nó bao nhiêu tuổi rồi?”
“Sắp hai tuổi.”
Tôi nhận lấy dây dắt từ tay Tạ Đình Hạc, chú chó quay đầu nhìn tôi một cái, có vẻ rất vui, chạy vòng quanh tôi hai vòng. Dây dắt quấn chặt vào chân tôi, sau đó nó dừng lại, vô tội nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi không thể nào giận nổi.
Tôi xoay cổ tay mấy vòng để tự giải thoát, chú cún liền chạy nhảy về phía trước, tôi theo bản năng bước theo nó, chẳng biết là người đang dắt chó hay chó đang dắt người nữa.
Vô thức ngoảnh lại, tôi thấy Tạ Đình Hạc đang mỉm cười nhìn chúng tôi, bước đi không nhanh không chậm theo sau.
Chú cún rất thông minh, chạy được vài bước thì chậm lại, đợi chúng tôi đuổi kịp mới tiếp tục phóng lên.
Đến công viên gần chung cư, tôi thả dây dắt ra, nó lập tức tung tăng trên bãi cỏ, nhảy lên nhảy xuống, thỉnh thoảng sủa vài tiếng, ai cũng có thể cảm nhận được niềm vui của nó.
Tôi dõi theo bóng dáng nhỏ bé ấy, ánh mắt vô tình bắt gặp ánh hoàng hôn phía chân trời. Nghĩ một lúc, tôi lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc này.
Một chú chó nhỏ vui vẻ dưới ánh chiều tà.
Cơn gió mát buổi tối mùa hè vẫn còn chút oi bức, nhưng tâm trạng tôi lại nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Tạ Đình Hạc đứng bên cạnh tôi, theo thói quen của những lần trước khi chia tay, tôi định giơ điện thoại lên chia sẻ với anh. Nhưng khi giơ được nửa chừng, tôi muốn rụt tay lại thì anh cũng vừa vặn nhìn qua.
Cả hai đều giật mình vì phản ứng tự nhiên này, lặng người đối diện trong vài giây, sau đó không hẹn mà cùng dời mắt đi.
Giọng anh trầm thấp: “Đẹp lắm.”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com