Chương 1
1
Mỗi lần chiến tranh lạnh với Thẩm Dịch Lễ, đều là tôi xuống nước trước.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Tôi bị mắc chứng “đói khát da thịt”, mỗi khi phát tác chỉ tìm mỗi Thẩm Dịch Lễ.
Vừa giải tỏa, vừa tranh thủ sàm sỡ một chút.
Thẩm Dịch Lễ tính tình cứng nhắc, lại có quan hệ chú cháu ràng buộc, luôn không đồng ý hành động này của tôi.
Nhưng hắn cũng không chịu nổi việc tôi năn nỉ, càng không nỡ nhìn tôi đáng thương.
Vậy nên mỗi lần, đều nửa đẩy nửa chiều để tôi thân mật.
Xong xuôi, hắn lại tự giận dỗi, không thèm để ý tôi, nên tôi phải tìm cách dỗ dành.
Lần này Thẩm Dịch Lễ giận thật rồi, trốn tôi một tháng.
Tôi dò hỏi được hắn đang ở quán bar, liền vội vàng chạy đến, trong đầu đã nghĩ sẵn lời xin lỗi.
Nhưng khi tôi đẩy cửa ra, đập vào mắt lại là chú nhỏ luôn lạnh lùng cấm dục, đang ôm một cô gái thanh thuần, ngón tay nghịch tóc cô ta, trên mặt là nụ cười đầy tự tại.
“Cô ấy đến đâu rồi?”
Người bên cạnh hắn nhìn điện thoại đáp: “Vẫn đang kẹt ở đường Ngân Huy, chưa đến một tiếng thì không qua được đâu.”
Tôi không thể tin nổi vào cảnh tượng trước mắt.
Trên đường quả thật đang tắc, tôi phải đổi xe, vòng đường khác đến đây.
Chuyện này Thẩm Dịch Lễ không biết.
Tôi cũng không biết, hắn đã gắn định vị lên xe tôi.
Trước kia, tôi sẽ nghĩ đó là vì Thẩm Dịch Lễ để ý tôi, là ham muốn chiếm hữu.
Tôi từng rất vui, từng lén mừng thầm.
Nhưng bây giờ, trong lòng hắn đang ôm một người phụ nữ khác, thân mật đến thế.
Người phụ nữ kia ngậm một ngụm rượu, dùng miệng truyền sang cho hắn.
Thẩm Dịch Lễ giữ cô ta lại, trao một nụ hôn nóng bỏng.
Những người xung quanh hú hét, đỏ mặt:
“Xem ra anh Thẩm nhịn lâu lắm rồi đấy, chim hoàng yến nhỏ này của anh chịu nổi không đây?”
“Người ta bảo rồi, càng đứng đắn ngoài mặt, thì trong lòng càng dâm ngầm.”
“Nói chứ, anh Thẩm sao không trực tiếp thu phục Trình Minh Hy luôn đi? Cô ấy thích anh thế cơ mà.”
“Cứ mười ngày nửa tháng anh lại phải lấy cớ chiến tranh lạnh, trốn cô ấy để đi tìm chim hoàng yến nhỏ của mình, không mệt à?”
Kết thúc nụ hôn nóng bỏng kia, cô gái dựa vào ngực hắn thở hổn hển.
Hắn xoa đầu cô ta, nói:
“Tính Minh Hy ngang bướng, nếu giữa tôi và cô ấy có chuyện gì, cô ấy sẽ một mực đòi cưới.
“Chúng tôi ngoài mặt là chú cháu, ông già nhà tôi cổ hủ, nếu biết tôi và Minh Hy có quan hệ, không lột da tôi mới lạ.
“Đến lúc đó việc tiếp quản nhà họ Thẩm chẳng phải tan tành sao?”
Cuối cùng, hắn thở dài:
“Thật ra Minh Hy rất tốt, chỉ là quá bám tôi, ham muốn chiếm hữu quá mạnh.
“Chờ tôi tiếp quản nhà họ Thẩm rồi, sẽ suy nghĩ đến việc ở bên cô ấy.
“Nhưng hiện tại, tôi cũng cần được thở một chút.”
Bạn hắn đùa giỡn: “Thế anh sẽ cưới Trình Minh Hy không?”
Nghe câu này, tim tôi chợt nhói, bàn tay bên hông siết chặt thành nắm đấm.
Thẩm Dịch Lễ suy nghĩ hồi lâu, rồi chậm rãi lắc đầu.
“Cô ấy không thích hợp để kết hôn.
“Quá trẻ con rồi.”
Một tiếng “bựt” vang lên, dây thần kinh trong đầu tôi đứt hẳn.
Nước mắt bất giác rơi xuống.
Thẩm Dịch Lễ lại cảnh cáo mọi người:
“Minh Hy lát nữa sẽ đến tìm tôi làm hòa, mấy người đừng ai để lộ chuyện này. Nếu không, đừng trách tôi không khách khí.”
Mọi người cười đùa đồng ý.
Tôi nghiến răng, sắp lao vào thì trước mắt xuất hiện hàng loạt bình luận:
[Tuy cô là nữ phụ độc ác, nhưng giây phút này tôi thật sự thấy thương cô.]
[Chỉ có thể nói lão già này quá giỏi diễn, trước đó tôi còn bị lừa.]
[Nữ chính sắp gặp cô rồi, đừng chống lại nữ chính nữa, chị em girls help girls, mau tiễn lão già này xuống mười tám tầng địa ngục đi!]
[Mấy người vẫn chưa hiểu nữ phụ độc ác rồi, giây tiếp theo chắc chắn cô ấy sẽ đi tìm một anh chàng tươi trẻ thôi.]
Những bình luận này khiến đầu óc tôi loạn cả lên.
Tôi thu tay, không mở cửa phòng bao ra nữa.
Mà xoay người, rời khỏi quán bar.
Nhìn những bình luận này, tôi dần xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc.
Thế giới tôi đang sống chỉ là một cuốn tiểu thuyết. Tôi là nữ phụ độc ác âm u, vặn vẹo, yêu mà không được, chuyên đối đầu với nữ chính.
Vì nữ chính xuất hiện, tôi thua kém cô ta đủ đường, ánh mắt Thẩm Dịch Lễ cũng dừng trên người cô ta.
“…”
“Kịch bản rác rưởi.”
Tôi, Trình Minh Hy, là đại tiểu thư Hồng Kông, lại phải tranh một người đàn ông với kẻ khác sao?
Trước kia không biết bộ mặt thật của Thẩm Dịch Lễ thì thôi, giờ thấy rõ gã là tên cặn bã này, tôi chỉ hận không thể chặt hắn ra.
Chân tình cho chó gặm, thật buồn nôn!
2
Trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ cách trả thù Thẩm Dịch Lễ, không để ý thời gian đã càng lúc càng muộn.
Mà hôm nay, chính là ngày bệnh khát da của tôi phát tác.
Đến khi tôi nhận ra cơ thể có gì đó không ổn, thì đã muộn rồi.
Xung quanh đèn đuốc sáng rực, nhưng người thì thưa thớt.
Tôi một tay chống lên tường, cố đứng vững, lấy điện thoại gọi người đến đón.
Không ngờ, tôi vô tình thấy bên đường có một người đàn ông đang ngồi.
Cậu cúi đầu, tóc hơi xoăn che khuất đôi mắt, nửa gương mặt ẩn trong bóng tối, chỉ thấy rõ đường nét hàm dưới sắc bén.
Cậu người gầy gò, áo trắng sạch sẽ trên người bị máu nhuộm đỏ, ngực lộ ra, phập phồng rõ ràng, cơ ngực ẩn hiện một cách mơ hồ.
Ngay cả bàn tay chống trên đất cũng thon dài, nổi đầy gân xanh.
Rõ ràng cậu rất thảm.
Nhưng tôi lại thấy, có chút gợi cảm.
Khắp người cậu toát ra vẻ đẹp của sự tàn nhẫn.
Tôi không biết từ lúc nào đã bước đến đó.
Đôi giày cao gót đỏ dừng bên cạnh cậu, tôi từ trên cao nhìn xuống.
Đường nét cơ bắp mờ ảo dưới lớp áo khiến cả người tôi ngứa ngáy.
Muốn chạm vào cậu.
Nhưng thật bẩn.
Thế là, tôi nâng chân, dùng mũi giày khẽ chạm vào ngực cậu.
“Tên là gì?”
Cậu hơi ngừng thở, từ từ ngẩng đầu lên.
Đó là một gương mặt như thế nào nhỉ?
Nhìn chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, non nớt, ngây thơ, mang theo khí chất thiếu niên.
Dưới tóc mái, đôi mắt đen trắng rõ ràng, ươn ướt nhìn tôi.
“Chu Yến Kim.”
Rõ ràng sắc mặt rất yếu ớt, ánh mắt rất đáng thương, thậm chí giọng nói cũng mềm mại.
Nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy…
Cậu giống một con chó.
Một con chó lang thang, bị bỏ rơi, đầy thương tích, sẽ cắn người, tràn ngập đau đớn điên cuồng.
Sự dịu dàng lúc này, chỉ là giả vờ.
Sau đó, sẽ lộ nanh nhọn.
Rồi hung hăng cắn xé.
Tôi chìm trong suy nghĩ.
Lúc này, Chu Yến Kim cử động.
Bàn tay dính bụi bẩn và máu kia, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân tôi.
Hơi lạnh, dinh dính.
Nhưng linh hồn đang run rẩy của tôi lúc này lại được vỗ về.
Cảm giác Thẩm Dịch Lễ từng cho tôi, là nóng bỏng, an toàn.
Còn Chu Yến Kim…
Giống như tôi, đều âm u, quái dị.
Cậu ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy cầu xin:
“Chị ơi.”
Cậu nói lời cầu xin, nhưng tay lại vuốt ve bắp chân tôi, khiến tôi từng đợt run rẩy.
Tôi nhíu mày đá cậu ra, mượn áo cậu đang rủ xuống đất, lau đi vết máu dính trên đế giày.
“Cậu thật bẩn.”
Tôi không che giấu sự chán ghét.
Chu Yến Kim ngẩn người, hoảng loạn và mất mát cúi đầu, trong mắt thoáng qua tự ti và tự trách.
“Xin lỗi.”
Đúng lúc đó, xe đến đón tôi đã tới, vệ sĩ kính cẩn bước xuống xe.
“Tiểu thư.”
Thấy có người đến, môi Chu Yến Kim càng mím chặt, nhắm nghiền mắt.
Tôi liếc cậu một cái, nghĩ tới điều gì đó, khóe môi nhếch lên cười.
“Tôi chưa từng nuôi chó bao giờ.”
Nhất là, chó điên.
Tôi vẫy tay, để vệ sĩ kéo cả Chu Yến Kim lên xe.
Không quan tâm cậu có đồng ý hay không.
3
Về đến nhà, tôi chỉ vào phòng tắm:
“Đi tắm sạch rồi ra tìm tôi.”
Chu Yến Kim ngoan ngoãn gật đầu, bước vào phòng tắm.
Cậu vừa đi khỏi, bình luận lại hiện ra đầy màn hình.
[Cái gì? Cô ấy cứ thế mà mang đại phản diện cực phẩm về nhà à?]
[Tuy đại phản diện giờ chưa lớn, nhưng mức độ tàn phá và ác độc gần đầy rồi đó, cô ấy không sợ chết sao?]
[Thật ra cũng không đáng sợ thế đâu, đại phản diện giờ còn nhỏ, dạy dỗ tốt một chút, biết đâu lại thành chó con trung thành hehe.]
[Sao có chút hấp dẫn vậy nè, nữ phụ ác độc đen tối méo mó và đại phản diện hung tàn tham lam!]
[…]
Tôi nhướng mày từ từ.
Tùy tiện nhặt một người thôi mà cũng nhặt trúng đại phản diện sao?
Tôi nghiến răng, cơ thể vì chứng “khát da” mà trở nên bồn chồn khó chịu, rất muốn chạm vào cái gì đó ngay lập tức.
Tôi đi đến trước cửa phòng tắm, đá đá vào cửa.
“Tắm xong chưa?”
Giây tiếp theo, Chu Yến Kim mở cửa, tóc ướt nhẹp, toàn thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Tôi cố ý đấy.
Không đưa quần áo cho cậu.
“Chị.”
Giọng thiếu niên trong trẻo mềm mại gọi tôi, vừa ngây thơ vừa quyến rũ.
Tôi tiến lên ôm lấy cậu, bàn tay thoải mái lướt trên eo, trên vai cậu.
Má tôi cọ cọ trước ngực cậu, không nhịn được phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Cơ thể Chu Yến Kim nóng hổi, trên người còn vương nước, cảm giác ẩm ướt này thật kỳ lạ.
Nước từ tóc cậu nhỏ xuống vai tôi, dần dần làm ướt áo.
Cậu giơ tay, lúng túng định lau giúp tôi, đầu ngón tay mang chút vết chai nhẹ nhàng ma sát trên da tôi qua lớp áo mỏng.
Không khí dần trở nên mờ ám, đến cả hơi thở xung quanh cũng nóng ẩm.
“Bế tôi lên giường.”
Chu Yến Kim ngoan ngoãn bế tôi lên, tôi như một con lười bám lấy người cậu.
Đến bên giường, thấy tôi không chịu xuống, mà cậu cũng không dám buông tay, nhất thời hơi lúng túng.
Tôi ra hiệu cho cậu ngồi xuống.
Tôi liền ngồi lên đùi cậu, nhích về phía trước, mờ ám vòng tay ôm lấy cổ cậu.
“Ngủ với tôi đi.”
Chu Yến Kim hơi thở ngừng lại, mặt lập tức đỏ ửng, xấu hổ đến cực điểm tránh ánh mắt tôi.
Nhưng tay lại ôm chặt eo tôi.
Tôi cong môi cười nhẹ, trán cọ cọ vào cằm cậu.
“Làm giao dịch đi.
“Giúp tôi giảm bớt triệu chứng, tôi cho cậu tiền.”
Chu Yến Kim do dự nhìn tôi: “Cái này tính là bao nuôi sao?”
“Ừm… Coi như vậy đi.
“Tôi nghĩ cậu chắc chắn cần tiền.”
Trên đường về, tôi đã sai người điều tra kỹ về cậu rồi.
Vừa tròn 19 tuổi, sắp vào học, nhưng trong nhà có ông cha cờ bạc, em gái còn nhỏ.
Cậu sớm đã dẫn em gái ra ngoài sống, làm thêm kiếm tiền, sống vô cùng vất vả.
Nhưng chính tối nay, cha cậu tìm đến nơi hai người ở, lấy hết tiền học mà cậu tích cóp để đi đánh bạc.
Sau khi thua sạch, ông ta lại quay về đánh em gái cậu gần chết.
Tối cậu đi làm về, nhìn thấy em gái nằm trong vũng máu, nghe cha chửi bới, nhất thời đỏ mắt, suýt nữa đã giết chết tên khốn đó.
Máu trên người cậu không phải là của cậu.
Mà là của cha cậu.
Chủ nhà sợ xảy ra án mạng, báo cảnh sát.
Cậu liền bỏ chạy ra ngoài.
Tôi nâng cằm Chu Yến Kim lên, dụ dỗ cậu: “Tôi có thể giúp cậu giết ông ta.”
Đồng tử cậu hơi mở to, như không dám tin điều mình nghe thấy.
Hơi thở cậu lúc này rất nhẹ, cực nhẹ.
Nhưng đáy mắt lại cuộn lên sự hận thù tột cùng, gân xanh trên cổ nổi lên, không kiềm được mà siết chặt eo tôi.
Tôi đau đớn nhíu mày, không vui trừng cậu.
Chu Yến Kim như tỉnh mộng, lập tức buông tôi ra.
Cậu nhẹ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, chị.”
Đầu ướt sũng ngoan ngoãn cọ cọ vào vai tôi lấy lòng.
“Chị, tôi rất cần tiền.
“Em gái tôi vừa được xe cứu thương đưa đi, sống chết chưa rõ.
“Tôi cần tiền để cứu nó.
Còn tên khốn đó…”
Chu Yến Kim dừng một chút, ngẩng đầu cười với tôi.
“Chị đừng làm bẩn tay mình.
“Tôi tự làm.”
Đôi mắt cậu sáng trong suốt, giọng rất nhẹ.
Nhưng ngữ khí lại đầy tàn nhẫn.
Bình luận lại hiện ra:
[Trời ơi, nếu là tôi thì cũng hóa ác, giết xuyên trái đất luôn!]
[Nữ phụ ác độc mở miệng là giết ông cha khốn nạn đó, quá đã luôn!]
[Đây mà là nữ phụ ác độc gì chứ, rõ ràng là cứu rỗi của Chu Yến Kim. Không dám tưởng tượng, tối nay nếu không gặp cô ấy, em gái chết, bản thân không được đi học, còn phạm tội phải trốn tránh, Chu Yến Kim tuyệt vọng biết bao.]
[Nhưng đừng quên cậu ta là đại phản diện đấy! Việc làm thêm của cậu ta đâu có sạch sẽ.]
[Nếu cậu ấy sạch sẽ đơn thuần, nuôi nổi bản thân và em gái không? Đừng quá khắt khe được không, trong tình huống đó cậu ấy có lựa chọn sao?]
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com