Chương 2
3
Chuyện tôi không còn là người liếm gót giày của Châu Nhượng lan truyền khắp khuôn viên trường.
Diễn đàn đầy những thảo luận về chuyện này.
Người hóng chuyện 1: 【Cá luôn, Tạ Đông Ca chắc chắn đang dương đông kích tây, cô ấy theo đuổi Châu Nhượng lâu như vậy làm sao có thể từ bỏ đột ngột được.】
Người hóng chuyện 2: 【Đồng ý với lầu trên! Tạ Đông Ca xinh đẹp, gia thế tốt, có tài năng, Châu Nhượng chắc chắn là phượng hoàng nam, trước kia mù không sao, giờ nữ thần đã sáng mắt là tốt rồi.】
Người hóng chuyện 3: 【Tán thành, đã nhấn like.】
Hạ Nhật- Tối Chu Nhượng: 【Các bạn quá rảnh thì đi luyện tập thêm đi, người tinh mắt đều có thể thấy rõ là đàn anh Châu không thèm để mắt đến Tạ Đông Ca, cô ta dâng mình mà không ai muốn nên mới bất đắc dĩ từ bỏ, thật là thấp kém!】
Rất nhanh khu vực bình luận đã cãi nhau, người dùng “Hạ Nhật -Tối Chu Nhượng” này một mình đấu khẩu với cả đám đông, khá thú vị.
Tôi cúi đầu nhìn điện thoại, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng đen.
Tôi ngẩng đầu lên, Châu Nhượng mặt căng thẳng nhìn tôi: “Chúng ta nói chuyện.”
Tôi cầm đồ quay người bỏ đi.
Ai muốn nói chuyện với anh ta chứ, giờ nhìn anh ta thêm một cái cũng thấy buồn nôn.
“Đông Ca!”
Châu Nhượng đuổi theo tôi.
Thấy tôi đi càng lúc càng nhanh, anh ta đứng yên tại chỗ hét lớn: “Tạ Đông Ca! Đừng chọc tôi tức giận, em biết hậu quả mà!”
Tôi bỗng nhiên sững người.
Câu nói này, là câu mà Châu Nhượng ngoại tình sau khi cưới thường nói.
Ký ức bị anh ta túm tóc đánh đập ùa về, cơ thể không kiểm soát được mà run rẩy.
Tôi từ từ quay người, anh ta đứng ở nơi không xa.
Ánh mắt đó, tuyệt đối không phải là của Châu Nhượng ở hiện tại.
Anh ta chậm rãi đi đến, cuối cùng dừng lại cách tôi một bước.
Hệt như giọng điệu gọi chó trước đây vậy, với vẻ nắm chắc phần thắng anh ta đưa tay ra:
“Lại đây.”
Tôi đứng cứng tại chỗ, khóe miệng Châu Nhượng giờ luôn mang theo nụ cười nhạt.
Sau một lúc, tôi ngẩng đầu, sau đó kiên định lùi lại một bước.
Trong vẻ mặt sửng sốt của Châu Nhượng, tôi mở miệng: “Đéo, mẹ mày.”
Tôi quay người rời đi, Châu Nhượng ở phía sau nghiến răng ken két: “Cô sẽ hối hận!”
Ở góc quẹo, tôi dựa vào tường thở dốc, lòng bàn tay toàn mồ hôi lạnh.
Dù bề ngoài có bình tĩnh đến đâu.
Nhưng những ký ức bị PUA nhiều năm trong não vẫn khiến tôi bản năng sợ hãi Châu Nhượng.
Tôi không ngừng an ủi bản thân, đã được sống lại rồi, Châu Nhượng bây giờ chỉ là một sinh viên không có gì cả, anh ta không thể làm gì được.
Nhưng trong lòng tôi vẫn rất bất an, nỗi hoảng sợ này kéo dài cho đến khi tôi nghe thấy một bản nhạc quen thuộc.
Bản nhạc này kiếp trước vừa được phát hành đã càn quét các nền tảng lớn, rất nổi tiếng.
Tác giả của nó là một nghệ sĩ piano vô danh, sống trong tầng hầm ba năm, câu chuyện đằng sau bản nhạc khiến người ta vừa xót xa vừa cảm động.
Nhưng bây giờ, tên tác giả đã trở thành Châu Nhượng.
Tôi thầm chửi một câu: “Đồ hèn hạ”.
Tiếc rằng ngoài tôi ra, không ai biết Châu Nhượng đáng ghê tởm đến mức nào.
Theo thời điểm của kiếp trước, tác giả gốc giờ trong đầu chỉ mới có hình thù phôi thai của bản nhạc này, thậm chí còn chưa kịp bắt tay vào viết.
E rằng ngay cả chính anh ta cũng cảm thấy mình với Châu Nhượng có sự trùng hợp về ý tưởng.
Giống như trước đây, bản nhạc này ngày càng nổi tiếng, nhiều người tìm đến để mua bản quyền.
Châu Nhượng một thời gian trở thành món bảo vật trân quý của cả học viện.
Anh ta dựa vào bản nhạc này để giải quyết vấn đề khó khăn về tài chính.
Những ngày không nộp được học phí, không ăn nổi cơm của kiếp trước không còn xuất hiện nữa.
Tuy tôi khinh bỉ hành vi của Châu Nhượng, nhưng không có bất kỳ chứng cứ nào, chỉ có thể nhìn kẻ tiểu nhân này nổi tiếng rần rần.
4
Lần gặp lại Châu Nhượng là hai tuần sau.
Anh ta ở dưới ký túc xá nữ chơi một bản “Đám cưới trong mơ”.
Dưới ánh đèn đường, Châu Nhượng mặc một bộ vest, nhưng ánh mắt lại kiêu ngạo đến cực điểm.
Xung quanh toàn là những lời tâng bốc anh ta, những cô gái trẻ ai nấy đều hào hứng đến mức không thở nổi.
Một bản nhạc kết thúc, Châu Nhượng đứng dậy nhìn về phía đám đông, đầy tình cảm nói:
“Hạ Hạ, làm bạn gái anh nhé!”
Châu Nhượng nhìn Giang Hạ bằng ánh mắt nóng bỏng, các bạn học một tiếng nối một tiếng trêu chọc.
Tôi ở bên cửa sổ ký túc xá nhìn Giang Hạ xúc động đến mức phải che miệng, nước mắt lưng tròng, mạnh mẽ gật đầu:
“Em đồng ý!”
Hai người ôm nhau.
Châu Nhượng đã nhìn thấy tôi, anh ta ôm Giang Hạ trong lòng, ngẩng đầu cong môi, nhướng mày với tôi.
Tôi trợn mắt, kéo rèm lại.
Họ cậy cửa phòng âm nhạc vào đêm khuya, chơi đàn và nhảy múa bên trong, bị bảo vệ đuổi khắp nửa khuôn viên trường.
Họ vi phạm quy định trường để nhận biểu diễn thương mại, nổi tiếng trên mạng, trở thành cặp đôi thần tiên được ngưỡng mộ của giang cư mận.
Họ ôm hôn, chụp ảnh trên bức tượng đá piano – biểu tượng niềm tin của các nhạc sĩ.
Bàn chân trắng nõn của Giang Hạ đạp lên những phím đàn, Châu Nhượng quỳ một gối cẩn thận sơn móng tay cho cô ta.
Tất nhiên những điều này không liên quan gì đến tôi.
Sau khi tái sinh, tôi đặc biệt trân trọng từng giây từng phút, cảm giác đôi chân có thể tự do múa may thật say mê.
Tôi chuẩn bị thi vào vũ đoàn sớm một năm, nhảy múa trong phòng tập cho đến khi quần áo ướt đẫm mồ hôi, cảm thấy trọn vẹn và hạnh phúc.
“Châu Nhượng, Giang Hạ, hành vi của các em đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của trường, sau khi các thầy cô thảo luận, quyết định đưa ra cảnh cáo cho cả hai em.”
Lúc đứng ở cửa văn phòng nghe thấy tên của hai người, tôi còn có chút ngơ ngẩn.
Tôi nhẹ nhàng gõ cửa.
Giáo viên hướng dẫn thấy tôi, chân mày giãn ra một chút.
Tôi đưa tờ biểu mẫu trong tay: “Thầy, đây là danh sách thầy yêu cầu.”
Giáo viên hướng dẫn nhận lấy, nhìn Giang Hạ:
“Em với Tạ Đông Ca học cùng chuyên ngành, giờ trình độ của cô ấy so với những người đã ở vũ đoàn nhiều năm cũng không thua kém, rồi nhìn em xem, cả ngày chỉ biết làm những chuyện hào nhoáng bên ngoài, nên học hỏi nhiều từ Tạ học tỷ. Ngành của chúng ta lãng mạn không có tác dụng, thực lực mới là cái đáng nói.”
Giang Hạ cố gượng cười gật đầu, ánh mắt nhìn tôi lại độc ác nham hiểm.
“Được rồi, biện pháp xử lý các em, học viện sẽ…”
“Khoan đã.”
Châu Nhượng ngắt lời giáo viên hướng dẫn, cười nhẹ: “Thầy xem cái này trước rồi hãy quyết định có nên xử phạt chúng em không.”
Anh ta đưa cho giáo viên hướng dẫn một bản nhạc.
Giáo viên hướng dẫn càng xem càng vui mừng, nhưng tôi càng nhíu mày chặt hơn.
Tôi ngẩng mắt nhìn Châu Nhượng.
Anh ta không chút hổ thẹn đối diện ánh mắt tôi, thậm chí ánh mắt còn rất đắc ý.
“Thầy, thầy cũng là chuyên gia, giá trị của bản nhạc này ra sao thầy hiểu rõ hơn em.”
Châu Nhượng an ủi nắm tay Giang Hạ:
“Bản nhạc em vẫn chưa phát hành, em có thể thêm tên trường vào phần tác giả. Còn về biện pháp xử lý… các thầy cũng không muốn tấm biển quảng cáo sống của trường bị vết nhơ chứ?”
Giáo viên hướng dẫn im lặng, đặt bản nhạc lên bàn làm việc, nói:
“Các em về trước đi, chuyện này tôi sẽ bàn với trường rồi trả lời các em sau.”
“Thầy vất vả rồi.”
Châu Nhượng gật đầu, nắm tay Giang Hạ đi ra khỏi văn phòng.
Tôi chào giáo viên hướng dẫn rồi đuổi theo.
“Châu Nhượng, đợi đã.”
Giang Hạ nhìn thấy tôi, liền chắn trước mặt Châu Nhượng, ánh mắt thù địch:
“Tạ Đông Ca cô có còn mặt mũi không, bây giờ anh ấy là bạn trai của tôi!”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Châu Nhượng, mắt gần như bốc lửa.
Châu Nhượng vỗ đầu Giang Hạ:
“Ngoan, em về trước đi.”
Anh ta ghé vào tai Giang Hạ: “Không phải em luôn muốn gia nhập vũ đoàn Thịnh Thế sao? Vài ngày nữa anh sẽ cho em một bất ngờ.”
Giang Hạ cười đấm nhẹ anh ta: “Vậy anh không được đến gần cô ta quá.”
“Biết rồi cục cưng.”
Tôi nhẫn nại cảm giác buồn nôn, đợi Giang Hạ đi rồi, hỏi:
“Anh lại đánh cắp bài nhạc của người khác, anh hiểu rõ hơn ai hết, bản nhạc đó là để thầy Dữ Đồng cứu mạng người yêu, anh còn lương tâm không?!”
Châu Nhượng nhạo báng:
“Thì sao? Bài hát này thầy Dữ Đồng mãi nửa năm sau mới viết ra, lúc đó vợ thầy ấy đã đến giai đoạn cuối, dù bài hát có nổi tiếng thì có tác dụng gì? Không bằng bổ sung vào sơ yếu lý lịch của tôi, phát huy tác dụng của nó.”
“Thầy Dữ Đồng là ân sư của anh! Chính thầy đã đưa anh ra khỏi vùng núi!”
Châu Nhượng gầm lên: “Chờ bài hát nổi tiếng, tôi có tiền rồi thì tôi sẽ cho thầy ấy vay phí phẫu thuật, tôi đang giúp thầy ấy!”
Tôi sững người.
Quan điểm của Châu Nhượng một lần nữa phá vỡ giới hạn đạo đức của tôi.
“Anh quá vô sỉ, cứ đánh cắp tác phẩm của người khác, bài hát rồi sẽ có lúc dùng hết, sớm muộn một ngày mọi người sẽ phát hiện ra anh hoàn toàn không xứng với danh tiếng!”
Châu Nhượng cười bất cần:
“Điều đó có lẽ phải vài năm nữa, không sao cả, lúc đó tôi công khai thừa nhận mình đã cạn kiệt tài năng, rút lui khỏi ánh đèn sân khấu, mọi người chỉ tiếc nuối, và mãi mãi nhớ rằng tôi Châu Nhượng là thiên tài trẻ tuổi, lúc đó tôi có tiền có danh, còn sợ gì lời đồn?”
Châu Nhượng tiến lại gần tôi, ánh mắt căm hận:
“Tạ Đông Ca, bây giờ cô hối hận rồi phải không? Tôi đã cho cô cơ hội, việc đầu tiên sau khi tôi sống lại là tìm cô, nhưng cô đã không nắm bắt cơ hội, bây giờ tôi là tài tử trong mắt mọi người, còn cô là kẻ đáng thương bị bỏ rơi, tôi sẽ khiến cô với ông bố ngốc của cô nhận được sự trừng phạt xứng đáng!”
Tôi không hiểu: “Chuyện này liên quan gì đến bố tôi?”
Đáy mắt Châu Nhượng lóe lên sự ghê tởm, cười lạnh:
“Cô biết tại sao tôi quay lại muộn hơn cô một chút không? Bởi vì sau khi cô chết, tôi đã phải chạy trốn một năm ở đó. Tất cả đều nhờ vào ông già đó của cô! Ban đầu tôi có thể dùng tư cách là chồng cô, để tiếp quản toàn bộ cổ phần nhà họ Tạ một cách hợp lý, ai ngờ bố cô đã có hậu chiêu, ngày công bố tin cô chết, luật sư của ông ta đem tất cả cổ phần quyên góp, còn đưa bằng chứng Hạ Hạ đẩy cô xuống cầu thang cho cảnh sát, Hạ Hạ thân bại danh liệt, khi bị bắt hoảng loạn chạy ra đường lớn và va vào một chiếc xe tải, chết tại chỗ, lúc đó cô ấy đã mang thai ba tháng rồi!”
Châu Nhượng càng nói càng kích động:
“Bố cô đáng chết! Ông ta còn sắp xếp người điều tra cái chết của cô trước, muốn đưa tôi vào tù, vì ông ta mà tôi phải chạy trốn suốt hơn một năm, một lão già bị đột quỵ lẽ ra nên thối rữa trong viện dưỡng lão! Tại sao lại ra ngoài cản trở tôi?!”
Tôi bỗng sững sờ.
Trước khi tôi gặp chuyện, bố tôi đã vào viện, hóa ra ông ấy biết tất cả.
Thậm chí còn sắp xếp mọi thứ cho tôi trước khi mất.
Mắt tôi cay cay.
“Tạ Đông Ca, giờ tôi đã quay lại, điều đó có nghĩa là trời cũng thấy tôi không đáng có kết cục đó, nhà họ Tạ các người nợ tôi với Hạ Hạ, đều phải trả từng chút một!”
Tôi từ từ nhìn Châu Nhượng, mắt đỏ hoe, lẩm bẩm: “Đúng vậy, đúng là nên trả.”
“Kiếp trước cô đã tham gia kỳ thi của vũ đoàn Thịnh Thế, chắc vẫn nhớ các động tác của bài múa đoạt giải nhất chứ?”
Châu Nhượng nói một cách đường hoàng:
“Sao chép nó rồi gửi cho Hạ Hạ. Giải nhất này phải là của Hạ Hạ.”
Tôi nắm chặt tay, cười lạnh: “Được thôi.”
Châu Nhượng rất vui vì tôi hiểu chuyện như vậy: “Tạ Đông Ca, thừa nhận đi, dù quay lại bao nhiêu lần, cô vẫn sẽ yêu tôi. Yên tâm, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ cân nhắc.”
Châu Nhượng đắc ý rời đi, tôi nhìn bóng lưng anh ta, ánh mắt càng lúc càng lạnh.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com