Chương 3
8.
Bố mẹ Từ vừa đi ra khỏi cổng tòa án vừa chửi đổng:
“Chúng tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Vậy là hai tháng sau, tôi, mẹ chồng cũ và Phùng Nguyệt đồng loạt nhận được trát hầu tòa.
Lần này, bố mẹ Từ kiện toàn bộ những người thừa kế tài sản của Uông Đồ để yêu cầu bồi thường.
Ngay hôm đó, Phùng Nguyệt gọi điện đến, chửi um lên:
“Hai vợ chồng các người có chuyện tốt cũng chẳng nghĩ đến tôi, nhưng hễ có chút rắc rối lại muốn đổ hết lên đầu tôi! Hắn ta đi cặp kè với tiểu tam thì liên quan quái gì đến tôi? Dựa vào đâu mà tôi phải bỏ tiền ra? Chính cô không giữ nổi chồng mình, thì cô phải chịu trách nhiệm chứ!”
Tôi bắt chước giọng cười ngọt ngào của cô ta ngày trước, nhẹ nhàng nói:
“Dù sao trên giấy khai sinh, phần tên cha vẫn ghi là Uông Đồ, cô có ấm ức gì thì đi mà nói với tòa án đi. Ha ha ha!”
Trong khi vụ kiện của bố mẹ Từ vẫn đang diễn ra, tôi ghé thăm một văn phòng thám tử tư, nhờ họ tìm giúp một người—
Chính là gã thợ cắt tóc đã vứt bỏ Phùng Nguyệt và đứa bé.
Sau đó, tôi gửi cho hắn ta một tin nhắn, nội dung đại khái như sau:
“Dù Phùng Nguyệt đang giữ một trăm vạn trong tay, nhưng ngày nào cô ta cũng khóc lóc ở nhà. Dù sao thì đứa bé cũng không thể không có cha, đúng không?”
Hôm sau, Phùng Nguyệt lại gọi điện đến mắng tôi:
“Cô rảnh quá không có gì làm, nửa đêm mất ngủ không ra ngoài tìm đàn ông mà hú hí, lại cứ thích quăng bom vào hố xí nhà tôi. Tôi tắm rửa sạch sẽ rồi, cô lại kéo tôi xuống vũng phân lần nữa!”
Tôi cười nhạt, đáp trả:
“Đúng vậy, tôi mà nghĩ đến việc cô vẫn còn độc thân là mất ngủ ngay. Với lại, cha ruột của đứa bé đã chết rồi, cô chẳng lẽ không định tìm một ông bố mới cho nó sao? Khi nào cưới nhớ báo tôi một tiếng, tôi còn chuẩn bị tiền mừng cưới nữa.”
“Cô dám nguyền rủa tôi kết hôn? Trên đời này làm gì có người phụ nữ nào độc ác như cô chứ?!”
Phùng Nguyệt tức giận cúp máy.
Có vẻ như cuối cùng cô ta cũng giác ngộ rồi, có tiền, có con, ngày ngày ăn ngon ngủ kỹ, đi vệ sinh thông suốt, hà cớ gì lại tự rước một gã đàn ông về để chặn kín đại tràng, tiểu tràng, tá tràng của mình?
He he, vậy thì để tôi giúp cô ta tìm một người.
Đang lúc tôi âm thầm đắc ý, chuông cửa reo lên.
Tôi mở cửa, thấy một người đàn ông điển trai đứng đó. Đôi mắt sáng ngời, nụ cười ấm áp như gió xuân, tay còn xách theo một túi lớn.
“Xin chào, tôi là Chu Mặc, luật sư.”
Tôi mỉm cười đáp lại:
“Cái tên hay đấy.”
Ban đầu tôi tưởng hắn đến để quảng cáo dịch vụ, dù sao thì gần đây tôi cũng vướng vào quá nhiều vụ kiện tụng.
Nhưng không ngờ, vừa bước vào nhà, hắn đã lập tức ngồi xuống ghế sofa… rồi liên tục lôi từng xấp tiền ra, chất đống trên bàn trà.
Những đồng tiền nhỏ bé, cứ thế xếp thành cả một ngọn núi.
Tôi nhìn chằm chằm vào đống tiền, rồi chỉ tay vào nó, hỏi:
“Đây là…?”
9.
Chu Mặc lịch sự đẩy ngọn núi tiền về phía tôi:
“Tất cả là tặng cô.”
“Tặng tôi?”
Bản năng khiến tôi lập tức cảnh giác:
“Vô công bất thụ lộc.”
“Không phải không có công.”
Hắn chỉ vào mắt mình:
“Giác mạc của tôi… là của chồng cô.”
Tôi sững người.
Hắn tiếp tục:
“Sau khi chồng cô qua đời, cô đã đồng ý hiến tặng thi thể của anh ta, nhờ vậy tôi mới có thể nhìn thấy ánh sáng một lần nữa.”
“Tôi biết, mất chồng chắc chắn là nỗi đau lớn.”
Không, tôi chẳng đau chút nào.
“Dù một đôi giác mạc chẳng thể dùng tiền bạc để đong đếm, nhưng đây là tấm lòng của tôi.”
“Một trăm vạn (~3,4 tỷ), không nhiều lắm, nhưng nếu sau này cô cần tôi giúp gì, tôi nhất định dốc hết sức mình.”
Tôi nhìn chằm chằm vào xấp tiền trên bàn, mắt dại ra, khóe môi ươn ướt.
Giơ tay quệt thử, ồ, không phải nước mắt, mà là nước miếng không cưỡng lại nổi cám dỗ.
“Thật ra bây giờ tôi không cần tiền.”
Tôi hít sâu một hơi, rồi đẩy đống tiền trở lại. Nặng thật. Dù sao cũng là một trăm vạn mà.
“Vậy cô cần gì? Chỉ cần tôi có, nhất định cho cô.”
Chu Mặc ngay thẳng đáp, ngồi thẳng tắp trên sofa, ánh mắt chân thành nhìn tôi.
Tôi nghiêm túc, nhấn từng chữ:
“Tôi cần anh. Ngay bây giờ, tôi vô cùng cần anh…”
Vị luật sư đẹp trai chớp mắt, rồi đột ngột quay lưng lại, ôm chặt lấy chính mình, điên cuồng lắc đầu:
“Muốn lấy thân báo đáp sao? Không được đâu! Chúng ta mới gặp lần đầu, không thể tùy tiện như vậy! Tôi không thể lợi dụng lúc cô vừa mất chồng, rồi ỷ vào nhan sắc và tiền tài của mình để ép buộc cô được! Tôi không phải loại người đó!”
“…”
Tôi: “Tôi cần anh giúp tôi kiện.”
Chu Mặc đơ người mất vài giây, sau đó ngồi thẳng lại, mặt hơi đỏ, miệng lẩm bẩm:
“Sao không nói sớm, làm tôi vui mừng hụt một phen…”
“Hả?”
Tôi hình như nghe thấy một câu không tầm thường, bèn hỏi lại:
“Anh nhắc lại xem nào? Tôi chưa nghe rõ.”
“Tôi nói là, cô cứ yên tâm! Vụ kiện của cô cũng chính là vụ kiện của tôi! Đừng nói là bị cáo, chỉ cần cô ho một tiếng, dù có con gián nào nhà đối phương đang giao phối, tôi cũng sẽ moi nó ra mà kết án!”
Không cần làm quá vậy đâu…
Sau khi nghe tôi trình bày mọi chuyện, Chu Mặc tỏ ra vô cùng đồng cảm với hoàn cảnh của tôi, thề rằng nhất định sẽ giúp tôi thắng kiện, đối phó với Phùng Nguyệt, Từ Tĩnh Tĩnh và cả đám người liên quan.
Trước khi rời đi, hắn vẫn khăng khăng để lại một trăm vạn, thậm chí không lấy tiền thù lao luật sư.
Dù tôi không thiếu tiền, nhưng ai lại từ chối một trăm vạn từ trên trời rơi xuống chứ?
Tôi phấn khích tung tiền lên cao, để từng tờ từng tờ rơi xuống người mình.
Một lớp lại một lớp, vây chặt lấy tôi.
Trong thế giới của tiền tài, tôi quên cả giấc ngủ.
Tâm tư của luật sư phản chiếu giữa chân mày tôi;
Mọi niềm vui bị bỏ lỡ đều đã thành hiện thực, mọi nỗi buồn đều tan biến!
Ha ha.
Sau khi vui vẻ chán chê, tôi gom gọn một trăm vạn, mang đi quyên góp cho trung tâm bảo trợ trẻ em.
Dù gì, số tiền này cũng đến từ giác mạc mà Uông Đồ hiến tặng.
Loại tài sản thế này… tôi không đụng vào.
10.
Phùng Nguyệt thẳng thừng từ chối lời cầu hôn của gã thợ cắt tóc Tony. Để tống khứ cái “cao dán chó” này, thậm chí cô ta còn thuê người đánh hắn một trận.
Tốt quá rồi.
Gã Tony quay về như thế này không phải thứ tôi muốn.
Bị ăn đòn một trận nhừ tử mới là người tôi cần tìm.
Tôi mời Tony về nhà, trước tiên ném cho hắn 2 vạn để xoa dịu tâm hồn bị tổn thương, sau đó xoay người… kiện thẳng Phùng Nguyệt ra tòa.
Tội danh: Chiếm đoạt tài sản thừa kế, lừa đảo tiền bồi thường, khai man trước tòa.
Tại phiên xét xử, Phùng Nguyệt nước mắt ngắn nước mắtdài, khóc lóc kêu oan:
“Quý tòa, ngài phải làm chủ cho tôi! Cái con họ Vân này bắt nạt mẹ con tôi!”
Thẩm phán gõ búa:
“Vào trọng điểm!”
Cô ta lập tức giơ tay thề thốt:
“Tôi xin thề! Đứa bé này chính là con của Uông Đồ! Lời khai và tài liệu tôi cung cấp trong phiên xét xử trước đều là sự thật!”
Phùng Nguyệt vẫn nhất quyết cắn chặt lập trường.
Tốt, đúng là hiệu quả tôi mong đợi.
Luật sư Chu Mặc khẽ mỉm cười, búng tay một cái:
“Mời nhân chứng!”
Vừa thấy người bước vào, Phùng Nguyệt trợn trừng mắt, cằm suýt rớt xuống đất.
Tôi cứ tưởng cô ta đã diễn giỏi lắm rồi, không ngờ Tony mới là Ảnh đế Oscar thực thụ.
Hắn đứng trước tòa, sinh động tái hiện lại mối tình của mình và Phùng Nguyệt, kể lể câu chuyện yêu đương đầy bi thương, bị hiện thực phũ phàng dập nát của hai người.
Giữa chừng, Phùng Nguyệt không nhịn nổi nữa, hét lên:
“Quý tòa, hắn nói dối!”
Tony nhướng mày:
“Nếu có gan thì đi xét nghiệm ADN!”
“Không xét!”
Vụ kiện giữa tôi và Phùng Nguyệt khó giải quyết chính là do không thể làm giám định ADN. Hơn nữa, tòa án cũng không công nhận kết quả xét nghiệm riêng.
Vậy nên, phương án Tony hiến máu để so sánh huyết thống hoàn toàn không khả thi.
Hắn ta khẽ hừ một tiếng, vung mái tóc bồng bềnh của mình, bắt đầu màn trình diễn chính:
“Dựa theo ngày tháng ghi trên giấy khai sinh, có thể suy ra thời điểm đứa bé được thụ thai.”
“Thời gian đó, mỗi ngày cô ta đều đi làm, mỗi đêm đều ở bên tôi.”
“Trong căn hộ chung của chúng tôi, những người thuê chung phòng đều có thể làm chứng, ngoài ra còn có vé xem phim, ảnh chụp chung…”
“Cô ta và Uông Đồ ở hai thành phố cách nhau 1.000 km, hoàn toàn không có thời gian gặp nhau để có con với hắn!”
“Nếu đứa trẻ không phải của tôi, thì chắc chắn cũng không thể là của Uông Đồ!”
Phùng Nguyệt hít một hơi lạnh.
Lúc này, Chu Mặc mới lấy ra đống tài liệu tôi đã dày công thu thập:
“Trong khoảng thời gian đó, chồng quá cố của thân chủ tôi bận rộn công việc. Công ty của anh ta có ghi nhận đầy đủ.”
“Trên xe của Uông Đồ cũng lưu lại lịch trình di chuyển, chưa từng rời khỏi nội thành.”
“Còn có hồ sơ gặp mặt khách hàng, thậm chí cả hóa đơn khách sạn khi đi cùng tình nhân Từ Tĩnh Tĩnh…”
Tất cả những thứ này đều là chứng cứ tôi thu thập từ lâu, ban đầu vốn định dùng để đối phó Từ Tĩnh Tĩnh, không ngờ bây giờ lại có ích trong vụ kiện với Phùng Nguyệt.
Chu Mặc tiếp tục:
“Kết hợp tất cả các bằng chứng lại, có thể khẳng định bị cáo Phùng Nguyệt và Uông Đồ không hề có cơ hội gặp nhau trong khoảng thời gian thụ thai.”
“Nói cách khác, đứa bé này… hoàn toàn không phải con của Uông Đồ!”
Chiếm đoạt tài sản thừa kế, lừa đảo tiền bồi thường tổng cộng 225 Vạn, thêm tội khai man trước tòa.
Tôi nhếch môi cười:
“Phùng Nguyệt, gan cô lớn thật đấy. Đúng là… hình sự luôn rồi.”
Phùng Nguyệt chết sững, môi run rẩy, đột nhiên gào lên:
“Vân Kỳ! Cô gài bẫy tôi!”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com