Chương 2
5
Không hổ là Tần Tinh Dã, khả năng thích nghi đúng là hàng đầu.
Vừa mới nhắc đến Bạch Tiêu Ngôn không bao lâu, anh ấy thật sự đã từ nước ngoài trở về.
Hơn nữa, còn dẫn theo một đội ngũ gia nhập vào công ty đối tác của tôi.
Lần đầu gặp lại ở công ty, Bạch Tiêu Ngôn đã hoàn toàn rũ bỏ vẻ non nớt thời đại học.
Anh ấy giờ đây chững chạc, điềm đạm hơn rất nhiều.
Nhấp một ngụm cà phê, giọng nói vẫn ôn hòa như thuở nào:
“Diệp Trăn, anh vẫn luôn cảm thấy mình nợ em một lời xin lỗi.”
Hồi đó, tôi còn trẻ, không hiểu được sự lựa chọn của Bạch Tiêu Ngôn.
Ngày anh ấy quyết định đi du học, tôi nói sẽ đi cùng anh ấy.
Lúc ý, rất hiếm khi anh ấy nghiêm túc nhìn tôi, nhẹ giọng nói:
“Diệp Trăn, anh không muốn vì mình mà thay đổi cuộc đời em.”
Tôi tức giận hét lên:
“Tại sao em không thể đi cùng anh, nhưng Quý Vũ thì có thể? Ngày nào hai người cũng ở phòng thí nghiệm với nhau, giờ ngay cả xuất ngoại cũng phải đi cùng nhau! Anh thích cô ấy sao?!”
Anh ấy lắc đầu, giọng vẫn bình tĩnh:
“Bởi vì đây cũng là con đường cô ấy muốn đi. Nhưng em thì khác, Diệp Trăn.
“Trong kế hoạch cuộc đời của em vốn dĩ không có sự lựa chọn này. Đừng vì anh mà thay đổi nó, anh không gánh nổi.”
Lúc ấy, tôi còn trẻ, bướng bỉnh lại tuyệt tình:
“Vậy thì hoặc là em đi cùng anh, hoặc là chúng ta chia tay.”
Sau đó, chúng tôi mỗi người một ngả.
Anh ấy đi cùng cô gái có chung chí hướng với mình.
Còn tôi, một mình ở lại.
Tôi đã từng hận Bạch Tiêu Ngôn, từng nghĩ rằng anh ấy thay lòng đổi dạ nên mới đối xử với tôi như vậy.
Nhưng sau này nghĩ lại, tôi mới nhận ra…
Trên đời này, chẳng ai có thể gánh vác cả cuộc đời của người khác.
Lựa chọn của Bạch Tiêu Ngôn, thật ra không hề sai.
Tôi khẽ cười, lắc đầu: “Không trách anh, khi đó là do em chưa hiểu chuyện.”
Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh như chứa đựng điều gì đó sâu xa:
“Mấy năm nay, em sống tốt chứ?”
Tôi gật đầu.
Anh ấy lại liếc nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay tôi, giọng trầm xuống:
“Ý anh là… Em có hạnh phúc không?”
Tôi nhớ lại hình ảnh sáng nay ai kia,muốn cùng tôi ra ngoài nhưng bị tôi từ chối, liền cụp mắt chán nản bò lên giường, lẩm bẩm như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi miệng lẩm bẩm :
“Cũng đúng, dù sao tôi cũng chỉ là một kẻ thứ ba không thể lộ diện mà…”
Tôi mỉm cười: “Rất hạnh phúc.”
Bạch Tiêu Ngôn thoáng sững sờ.
Ánh mắt anh ấy hiện lên chút mất mát.
Sau một hồi im lặng, anh ấy khẽ nói:
“Thật ra anh biết… chỉ hai tháng sau khi chia tay anh, em liền đăng ký kết hôn.”
“Khi đó, anh cũng nghĩ đến việc quay về tìm em. Nhưng lúc ấy đã quá muộn rồi.”
“Anh luôn cho rằng, điều khiến em đưa ra quyết định vội vàng như vậy đều là tại anh.”
“Có lẽ…”
Anh ấy ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt kiên định pha chút thử dò xét:
“Mọi chuyện… vẫn có thể thay đổi.”
Lời nói ấy khiến tôi chợt bối rối, vô thức khuấy mạnh ly cà phê trên bàn.
Bất cẩn làm đổ cà phê nóng lên mu bàn tay, khiến tôi giật mình khẽ kêu lên.
Bạch Tiêu Ngôn lập tức đứng dậy, nắm lấy tay tôi kiểm tra.
Đúng lúc này.
“Loảng xoảng!”
Tiếng đồ vật rơi xuống đất vang lên từ cửa.
Tôi giật mình quay đầu lại.
Cánh cửa khẽ mở, để lộ gương mặt tuấn tú nhưng giờ phút này tràn đầy u ám …
Xong đời.
Là ông chồng mất trí nhớ xui xẻo của tôi.
6
Từ góc độ của Tần Tinh Dã mà nhìn, cảnh tượng hiện tại chẳng khác nào một màn “chính thất bắt gian”.
Bạch Tiêu Ngôn nắm tay tôi, hai chúng tôi nhìn nhau, trò chuyện đầy thân mật.
Hốc mắt Tần Tinh Dã đỏ bừng, bờ môi mím chặt thành một đường thẳng.
Trông hắn lúc này chẳng khác nào một con cún con bị bỏ rơi, vừa tủi thân vừa đáng thương.
Đặt vào hoàn cảnh của hắn, đây chính là tình huống điển hình của một “tiểu tam dùng sắc đẹp để trèo lên, không ngờ chính thất hồi cung, buộc phải chịu ấm ức”.
Hắn lặng lẽ thốt ra hai chữ: “Quấy rầy rồi.”
Sau đó quay người bỏ đi.
“Tần Tinh Dã!”
Tôi vội rút tay về, đứng bật dậy đuổi theo hắn.
Hắn chân dài, tôi phải chạy nhanh bước nhỏ mới kịp bắt lấy hắn trước cửa thang máy.
Xung quanh, mọi nhân viên công ty đang giả bộ chăm chỉ làm việc, nhưng ai nấy đều hóng chuyện đến dựng cả tai lên.
Tôi chạy theo đến mức bốc hỏa, tóm lấy cổ tay hắn kéo lại.
“Này, tôi nói cậu…”
Nhưng những lời còn chưa nói ra liền bị nghẹn lại trong cổ họng.
Hắn ngước mắt lên, hốc mắt đỏ hoe, vẻ mặt ấm ức đến chạm vào đáy lòng tôi.
Cơn giận trong tôi lập tức tiêu tan, theo bản năng đưa tay xoa mặt hắn.
“Ui chao, sao thế này? Tủi thân đến sắp khóc luôn rồi à?”
Hắn hất tay tôi ra, giọng điệu u ám: “Chồng cậu đã về rồi, tôi sẽ đi.”
“Đừng mà, nghe tôi nói đã…”
Tôi nghĩ bụng hay là thú thật luôn nhỉ? Cậu mới là ông chồng thật của tôi!
Dù sao thì,trông bộ dạng yếu đuối này của hắn cũng thật hiếm thấy.
Nhưng nhìn hắn u ám như thế, lòng tôi cũng thấy có chút không dễ chịu.
Tôi vừa định mở miệng.
“Thật ra cậu mới là…”
“Tần Tinh Dã, đã lâu không gặp.”
Giọng nói của Bạch Tiêu Ngôn vang lên ngay sau lưng.
Anh ấy cũng đã đuổi theo.
Bạch Tiêu Ngôn lịch sự vươn tay.
Tần Tinh Dã liếc nhìn bàn tay anh ấy, vẻ ấm ức biến mất ngay lập tức.
Lạnh lùng, kiêu ngạo, cao ngạo đến tận xương tủy.
Dù có làm tiểu tam, hắn cũng phải làm một kẻ có khí chất.
Hắn vươn tay, bắt lấy tay Bạch Tiêu Ngôn, giọng điệu xa cách: “Đàn anh ,đã lâu không gặp.”
Thoạt nhìn, mọi thứ đều vẫn bình thường.
Chỉ là, hai người họ đang siết tay nhau mạnh đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
Bạch Tiêu Ngôn thoáng chút nghi hoặc.
Dù gì cũng đã chia tay nhau bốn năm, không lý nào Tần Tinh Dã còn để bụng chuyện này.
Nhưng anh ấy vẫn bình tĩnh lên tiếng:
“Cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Vậy là,cả ba chúng tôi liền ngồi cùng một bàn trong bầu không khí gượng gạo đến lạ.
Nói ra thì, từ khi tôi bắt đầu yêu đương với Bạch Tiêu Ngôn hồi đại học, Tần Tinh Dã cũng ít xuất hiện hơn hẳn.
Lần cuối cùng tôi gặp hắn khi đấy là một buổi tối trước cửa nhà tôi.
Hắn đứng dựa vào xe, khói thuốc lượn lờ.
Tôi nhớ rõ hắn không bao giờ hút thuốc.
Nhìn hắn, tôi không khỏi cau mày.
Hắn thoáng sững sờ, liền vội vàng dụi tắt điếu thuốc trong tay.
Rồi hắn hỏi tôi:
“Cậu thật sự thích anh ta sao?”
“Chứ còn gì nữa? Không lẽ lại thích cậu chắc?”
Hắn cười nhạt, giọng nói khẽ khàng:
“Tôi có gì thua kém anh ta?”
Tôi lạnh nhạt đáp: “ Điểm nào cũng không bằng.”
Ánh trăng chiếu xuống, gương mặt hắn bỗng trở nên cô đơn lạ thường.
Hắn khẽ “ừ” một tiếng, xoay người lên xe, nghênh ngang bỏ đi.
Kể từ hôm đó, chúng tôi hiếm khi chạm mặt nhau.
Trước đây cứ nghĩ, oan gia ngõ hẹp dù thế nào cũng phải đụng độ nhau.
Nhưng hóa ra, khi một người đã cố ý tránh mặt…
Thì thật sự chẳng thể nào gặp lại nữa.
7
Để thể hiện phép lịch sự của chủ nhà, tôi để Bạch Tiêu Ngôn gọi món trước.
Anh ấy vừa đọc tên vài món ăn, sắc mặt Tần Tinh Dã liền trầm xuống, lạnh lùng lên tiếng:
“Anh không biết bây giờ cô ấy không ăn cay nữa sao?”
Bạch Tiêu Ngôn thoáng khựng lại khi đang đưa thực đơn cho phục vụ.
Rồi anh ấy nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôi không rõ lắm.”
“Vậy nên căn bản là anh chẳng hề quan tâm tới cô ấy.”
Là một người giỏi ăn nói trong mọi tình huống, đây là lần đầu tiên Bạch Tiêu Ngôn có chút bối rối.
Anh ấy thầm nghĩ: Không đúng, tôi là bạn trai cũ, cậu mới là chồng cô ấy mà? Sao tôi phải quan tâm hơn cậu chứ?
Nhưng ánh mắt Tần Tinh Dã nhìn Bạch Tiêu Ngôn lại đầy khó chịu.
Như thể đang nói: “Người như anh mà cũng có thể kết hôn với cô ấy, còn tôi thì không à?”
“Vậy mấy năm qua anh vẫn luôn ở nước ngoài sao?”
Bạch Tiêu Ngôn gật đầu: “Đúng thế, tôi dẫn theo một đội ngũ làm việc ở nước ngoài. Bây giờ mọi thứ đã ổn định nên mới quay về.”
“Trong lòng anh, công việc quan trọng hơn, hay cô ấy quan trọng hơn?”
“Ờ… Cái này…”
“Anh có biết cô ấy đã trải qua những gì suốt mấy năm qua không?”
Nghe đến đây, ngay cả tôi cũng sững người.
Khoan đã, tôi… đã trải qua những gì nhỉ?
Nghĩ lại theo góc nhìn của Tần Tinh Dã lúc này.
Tôi là một người vợ bị bỏ rơi suốt nhiều năm, cô đơn đến mức phải tìm “tiểu tam” để sưởi ấm.
Ừm, nghe qua thì đúng là có chút đáng thương thật.
Bạch Tiêu Ngôn cũng hơi ngẩn ra, giọng đầy nghi hoặc: “Tôi… hình như không biết rõ lắm. Xin lỗi.”
Cảm giác có gì đó sai sai…
Tôi vội gắp đồ ăn cho hắn, hy vọng có thể lấp đầy miệng hắn trước khi Tần Tinh Dã lại nói thêm gì đó kỳ quặc.
Tần Tinh Dã nhìn tôi đầy suy tư, ánh mắt dần trở nên phức tạp.
Bất chợt, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng.
Lòng tôi lập tức dâng lên dự cảm chẳng lành.
Sau đó, hắn nhìn thẳng vào Bạch Tiêu Ngôn , chậm rãi lên tiếng:
“Cho nên, nếu cứ tiếp tục như thế này, anh nhất định sẽ đánh mất cô ấy.”
“Bởi vì, so với anh… người bây giờ cô ấy quan tâm hơn, là tôi.”
Cuối cùng tôi cũng hiểu tia sáng vừa rồi là gì.
Thì ra đây chính là khoảnh khắc tiểu tam tự tin khiêu khích chính thất!
Bạch Tiêu Ngôn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng trông anh ấy như đang bị vây trong một trận đấu mà mình không hề biết luật chơi.
Còn Tần Tinh Dã?
Hắn đã hoàn toàn nhập vai “tiểu tam muốn lên chính thất”.
Liên tục gắp thức ăn cho tôi, rót nước, còn chu đáo dùng khăn giấy lau miệng cho tôi.
Bạch Tiêu Ngôn ngồi đối diện, bình tĩnh nhìn toàn bộ màn thể hiện tình cảm này.
Mà tôi thì cảm thấy…
Trong lòng anh ấy chắc hẳn đang nghĩ rằng:
“Tần Tinh Dã này… chắc chắn có bệnh.”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com