Chương 5
Diệp Thanh Linh không biết từ lúc nào đã có một bộ trang phục của đại thần, lúc này chen vào giữa đám người, vung tay cao hô lớn: “Công chúa điện hạ, người mười hai tuổi đã có tài trị thủy, nay Khánh An Đường lại giúp quốc gia bình định loạn lạc, thần cung thỉnh công chúa đăng cơ, bảo vệ giang sơn của Khánh Quốc ta!”
Ta cũng quỳ xuống: “Công chúa, xin người tiếp nhận nhiệm vụ lúc lâm ngụy, trừng trị phản tặc, kêu oan cho dân chúng ngoài thành!”
Một tiếng gọi, trăm ngàn người hưởng ứng.
Giang sơn của Quý thị, Thái tử Quý Diên Chi mưu phản tác loạn, giờ chỉ còn lại công chúa là người duy nhất.
Những đại thần kia, dù không phục thì cũng phải ngậm miệng.
Ta và công chúa nắm trong tay chứng cứ liên kết của họ với Thái tử, càng nắm lấy sinh mệnh của họ.
Hiện tại bọn họ vẫn có ích, còn những chuyện tham nhũng, đợi đến khi công chúa lên ngôi, sẽ đi một bước tính một bước.
Hơn nữa, điều này cũng có thể đạt được hiệu quả răn đe.
Dao Nhi và Thái tử bị cùng lúc giam vào thiên lao.
Ngày hôm sau, Dao Nhi điên loạn.
Nàng ta hạ miệng cắn đứt động mạch cổ của Thái tử, Thái tử mất quá nhiều máu mà chết.
Nàng ta ở trong ngục, đếm những con chuột trên chiếu, rồi buộc chuột vào bàn.
“Thần thiếp tham kiến Thái tử điện hạ. Hoàng hậu, bổn cung chính là Hoàng hậu mà!”
“Thái tử, sao ngươi có thể lợi dụng ta? Đời trước, đời này, ngươi chỉ vì có được quyền lực, thậm chí ngầm cho phép Tần Thúy Thúy giết ta, ngươi thật độc ác, thật độc ác!”
Nàng ta cầm đũa, ánh mắt đỏ ngầu, mạnh tay đâm vào bụng con chuột, như thể đó chính là Thái tử.
Máu văng tung tóe, nàng ta cười điên dại.
“Chết đi, đồ tiện nhân, toàn là đồ tiện nhân!”
Ngoài thiên lao.
Ta đứng bên cạnh công chúa, trêu chọc người, hiện tại hẳn là nên sửa miệng gọi là Bệ hạ: “Ở thế giới kia của các người, hành vi này gọi là gì?”
Nàng suy nghĩ một chút rồi đáp: “Não yêu đương.”
Dao Nhi tưởng rằng, chỉ cần bám víu lấy Thái tử, có được tình yêu của Thái tử, là có thể hưởng vinh hoa phú quý.
Không ngờ, nàng ta chỉ là một quân cờ trong tay Thái tử.
Mất đi thân phận công chúa, mất đi Khánh An Đường, nàng ta chỉ là một con tốt có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Đời trước như thế, đời này cũng vậy.
11
Sau khi công chúa lên nắm quyền, Diệp Thanh Linh liền thản nhiên không biết xấu hổ mà bám trụ ở nhà ta.
Sau một trận đấu vô cùng mãn nhãn, ta thu kiếm lại, nhưng Diệp Thanh Linh lại đột ngột ngả người ra sau.
Ta giật mình, vội vàng bước tới đỡ hắn, nhưng hắn lại nháy mắt với ta một cái.
Ta: “……”
Khuôn mặt ta trở nên khó coi, quay người bước vào phòng, không để ý đến lời xin lỗi của hắn từ phía sau truyền đến.
Cuộc đảo lộn vừa rồi khiến ta nhớ lại ngày đi lấy hoa, khi hắn nằm trên giường, không còn một chút sinh khí.
Đó là lần đầu tiên ta cảm thấy sốt ruột.
Trước đây, ta chỉ lợi dụng hắn, nhưng lúc ấy nhìn hắn đầy máu, nhưng vẫn cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để giao đóa hoa Vong Ưu hoàn chỉnh vào tay ta, ta đã do dự.
Ta nói: “Dù sau này ngươi chỉ có thể nằm liệt giường, ta cũng sẽ cưới ngươi về nhà, chịu trách nhiệm với ngươi đến cuối đời.”
Diệp Thanh Linh: “……”
Sau đó hắn chuyển động cơ thể, dựa vào vai ta: “Mười dặm hồng trang, lấy phố dài làm sính lễ, nữ tử bình thường…”
“Nữ tử bình thường có, ta chắc chắn sẽ không thiếu ngươi một thứ nào.” Ta ngắt lời Diệp Thanh Linh.
Hắn cười khổ: “Thẩm Chước Như, ta là nam tử, ta đến cưới ngươi, thế nào?”
“Công chúa đã nói, nam nữ không có gì khác biệt. Hiện giờ ngươi vì ta mà bị tàn phế, ta càng phải chịu trách nhiệm với ngươi đến cùng. Yên tâm đi, ta đã làm việc trong phủ công chúa nhiều năm, tích cóp được một khoản, đủ để cưới ngươi.”
Ta thực sự không hiểu về tình yêu nam nữ, phần lớn những nam tử ta đã gặp, hoặc là thuộc cấp của ta, hoặc là chết dưới kiếm của ta.
Diệp Thanh Nhi thở dài, không muốn tranh cãi với ta.
Hắn chuyển đề tài: “Ta đã giết Tống Ly.”
Tống Ly theo ta rất nhiều năm, nhưng cuối cùng vì chút lợi lộc nhỏ của Thái tử, mà lựa chọn đâm sau lưng công chúa.
“Giết thì giết, nam nhân bên người ta, sau này có ngươi là đủ rồi.”
Thuộc hạ cũng được, phu quân cũng thế.
Đối với ta mà nói, không có gì khác biệt.
Diệp Thanh Linh đột nhiên bật dậy: “Tống Ly là nam nhân của ngươi à?”
Mặt hắn dần đỏ lên, không còn dáng vẻ thoi thóp lúc trước.
Ta lập tức giơ tay tát vào mặt hắn, nhưng hắn đã khống chế tay ta.
“Tống Ly thật sự là nam nhân của ngươi?”
Ta nhíu mày: “Vết thương của ngươi đã khỏi chưa?”
Hắn có vẻ chột dạ: “Khụ, ta luyện chính vẫn là ngoại công tâm pháp, từ trước đến giờ không có nội lực.”
Vậy nên tất cả vết thương chỉ là giả vờ tỏ ra yếu đuối.
Thật trẻ con.
“Tống Ly thật sự là nam nhân của ngươi sao?”
Hắn vẫn không buông tha, ta lạnh lùng nói ra hai chữ “Không phải”, “Chỉ là thuộc hạ.”
12
Ta cưỡi ngựa, cả người vận hồng y.
Thiệp thành hôn được gửi vào trong cung.
Hoàng thượng rất vui, nàng đã dọn dẹp triều đình, phá hủy Tiêu Kim Quật, và giờ đang nghĩ đến việc thành lập trường học cho nữ giới.
Vì các quan lại phản đối, nàng chỉ có thể tạm thời gác lại.
Nhưng ta biết, những gì nàng muốn làm, chưa bao giờ có chuyện không thể thành công.
Nữ cưới nam gả.
Ta trở thành nữ nhân kiêu ngạo nhất ở Thượng Kinh, đoàn rước dâu kéo dài một con phố, cho đến khi Diệp Thanh Linh mặc hồng y bước ra khỏi nhà.
Trong lòng ta vui sướng, khoác tay hắn, trực tiếp vén màn che.
Công tử như ngọc, như tạc, mặc bộ áo dài màu son, càng làm tôn lên vẻ đẹp của Diệp Thanh Linh.
Ta kéo tay hắn, cả hai cùng leo lên ngựa, phi nhanh trên con phố dài.
Chúng ta trở lại ngôi nhà mới mà Hoàng thượng ban thưởng cho ta.
Đêm đến, những ngọn nến long phượng sáng lung linh, tạo nên một không khí huyền ảo trong phòng.
Diệp Thanh Linh ôm chặt ta, nụ hôn rơi trên trán ta.
Trong khoảnh khắc giao hòa, ta đột ngột hỏi hắn: “Diệp Thanh Linh, nếu một ngày nào đó ta bất chấp mọi ngăn cản, chết trong biển lửa, ngươi sẽ làm gì?”
Hắn ngây ra, chưa bao giờ nghĩ tới câu hỏi này.
Chỉ một giây, hắn đã cho ta câu trả lời chắc chắn: “Cùng em.”
-HẾT-
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com