Chương 1
1
Tôi là tiểu công chúa kiêu kỳ bướng bỉnh nhất trong giới thượng lưu Bắc Kinh, vậy mà lại đặc biệt yêu thích Tạ Tư Niên – một người đàn ông đã phá sản.
Hồi cấp 3, tôi cố tình quyến rũ anh, nhưng anh vẫn luôn không động lòng.
Vì vậy, sau khi thi đại học xong, tôi trực tiếp chuốc thuốc rồi bắt cóc anh về.
Anh tức đến mức chửi tôi trong tầng hầm, mắng tôi không biết xấu hổ, gọi tôi là đồ đàn bà bỉ ổi độc ác, còn nguyền rủa tôi cả đời này sẽ chẳng ai yêu.
Tôi chỉ cười hì hì.
Gia sư học bá đúng là từ vựng chửi rủa quá ít, mắng người mà cũng mang theo chút đáng yêu, khiến tôi lại càng muốn lên giường với anh hơn.
Ban đầu tôi định cưỡng ép anh.
Nhưng cha tôi lại không cho tôi cơ hội ấy.
Ông ấy dẫn theo cha của Tạ Tư Niên – người cũng có khuôn mặt lạnh lùng y hệt – đến cứu con trai về.
Ông còn dạy dỗ tôi: “Con gái ngoan à, nếu con bắt cóc người khác thì ba còn ủng hộ, nhưng với nhà họ Tạ… nhà mình thật sự không đụng nổi đâu.”
Sau hôm đó, Tạ Tư Niên dường như càng ghét tôi hơn.
Nhưng thì đã sao?
Người ghét tôi nhiều lắm, tôi nhớ không xuể.
Vì vậy, việc Tạ Tư Niên được tôi để tâm, vốn là vinh hạnh của anh!
Suốt bốn năm đại học, tôi thường xuyên trêu chọc anh, nhìn anh giữ mình nghiêm cẩn, nhẫn nhịn không phát là tôi thấy thú vị vô cùng.
Chỉ nghĩ đến cảnh một ngày nào đó tôi trói tay anh lại, ném vào tầng hầm chơi trò giam cầm, tôi đã vui đến mức không khép được miệng.
Dĩ nhiên, tôi sẽ không tỏ tình.
Một đại tiểu thư như tôi, sao có thể hạ mình đi nói lời yêu?
Người như tôi – kiêu ngạo, bướng bỉnh – đã thích thì là phải cướp, cướp không được thì nhân lúc cháy nhà mà hôi của!
Vậy nên, ngay khoảnh khắc anh vừa phá sản, tôi đã xuất hiện trước mặt anh.
2
“Tạ Tư Niên, anh có muốn theo tôi không?”
Khi đó, anh đang bị khoản nợ khổng lồ đè gãy lưng, ba mẹ vì bị kẻ thù trả thù mà gặp tai nạn xe, trở thành người thực vật nằm trong bệnh viện.
Tất cả mọi người đều tránh xa anh.
Còn tôi – cô tiểu thư luôn muốn chiếm lấy anh – lại buông lời sỉ nhục như thế.
Anh tất nhiên phải tuyệt vọng rồi.
Đôi mắt ướt rượt như cún con ngoan ngoãn kia lại cố chấp nhìn tôi, khiến sở thích kỳ lạ trong tôi trỗi dậy.
Thật sự muốn ngủ với anh!
Thấy con mồi sắp vào tay, tôi cũng không vội.
Cứ thế cao cao tại thượng nhìn xuống, nâng cằm anh lên: “Tạ Tư Niên, tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu.
Đi theo tôi, tôi sẽ giúp anh trả nợ, giúp ba mẹ anh chữa bệnh.
Không đi cũng không sao, anh không làm thì còn khối người sẵn lòng làm.”
Tạ Tư Niên siết chặt tay thành nắm đấm, cắn môi đến rớm máu, ánh mắt như muốn giết tôi.
Tôi nhún vai, giả vờ không thấy: “Cho anh 5 giây suy nghĩ.
Là tự tôn của anh quan trọng, hay là cơ hội nắm lấy tôi để trở mình quan trọng?”
Tôi lừa anh thôi, nếu thật sự kết hôn, tôi sẽ làm giấy tờ tài sản riêng rẽ.
Tôi tuy thích anh, nhưng không ngu.
Tôi cũng chẳng sợ sau này anh có tiền sẽ đá tôi.
Biết đâu đến lúc đó tôi đã chán rồi, là người bỏ anh trước.
Còn bây giờ, tôi bỏ tiền mua vui, giá trị tinh thần đã được bù đắp đầy đủ, thế nào cũng không lỗ.
Biết hiện giờ ngoài tôi ra anh không còn lựa chọn nào khác.
Tôi đắc ý đếm: “1, 2…”
Đếm đến 3, Tạ Tư Niên quay mặt đi, giọng khô khốc: “Tôi theo cô.”
3
“Không phải chứ, chỉ có 1 phút, thế mà cũng hợp lý à?”
Tạ Tư Niên ngượng ngùng quỳ trên giường, hai tai đỏ bừng như máu.
Anh vô cùng nhục nhã, mà lại không dám lên tiếng.
Tôi còn chưa khởi động xong, anh đã kết thúc.
Tức chết đi được.
Tôi giơ chân đạp vai anh một phát.
Lúc đi xuống, còn đá mấy cái vào cơ bụng anh: “Ở đây cứng thì có ích gì?”
Anh siết tay thành nắm, nhìn chằm chằm vào chăn gối rối tung, ánh mắt đỏ hoe vì bị tôi mắng.
Chắc là giận.
Tôi đưa tay vỗ mặt anh: “Này, anh không hài lòng chỗ nào?
Tôi mới là người bỏ tiền, không hài lòng phải là tôi mới đúng chứ?”
Anh càng cúi thấp đầu hơn, giọng khàn khàn: “Biết rồi.
Tôi… tôi sẽ luyện thêm.”
Kể từ hôm đó, hai chúng tôi mỗi ngày đều làm tình như đang trút giận.
Từ 1 phút nâng cấp lên 1 tiếng.
Trải nghiệm được cải thiện rõ rệt.
Hôm nay, như thường lệ, anh chuẩn bị nước tắm cho tôi.
Sau khi tôi tắm xong, anh giúp tôi mặc váy ngủ lụa mỏng, rồi bế tôi đặt lên giường.
Bắt đầu thoa sữa dưỡng thể từ bắp chân, vừa thoa vừa massage.
Tôi thoải mái đến mức rên rỉ uốn éo, lòng đầy thỏa mãn.
Hoa trên đỉnh núi thì đã sao? Tôi – một đại tiểu thư có tiền – chẳng phải cũng thuần hóa anh ta trở nên ngoan ngoãn, phục vụ riêng cho tôi thôi sao?
Đôi tay ấm áp của anh dừng lại ở eo tôi.
Tôi mở mắt ra: “Sao thế?”
Làn da lộ ra dưới ánh đèn vàng lờ mờ càng thêm mông lung, đẹp đến lạ.
Dây váy cũng lệch sang một bên.
Tạ Tư Niên khựng lại, hơi thở nặng nề, đôi mắt đen dần trở nên thâm trầm.
Tôi nhạy bén nhận ra điều gì đó, liền ghé sát mặt anh, ánh mắt lại liếc xuống, đắc ý cười: “Ồ, không nhịn được nữa rồi hả?”
Khoảng cách quá gần, anh lùi lại hai bước nhưng bị tôi kéo về.
“Chạy gì chứ?”
Anh mím môi nhìn tôi, đỏ mặt đến tận tai, như một chú cún ngây thơ.
Tôi bò lên người anh ngửi ngửi: “Tạ Tư Niên, sao anh lại thơm thế này?”
Tay tôi thuận thế trượt xuống cánh tay anh, vuốt ve những đường gân nổi, dọc theo mạch máu đến tận mu bàn tay.
Từng chút một vẽ vòng tròn trên các đốt ngón tay thon dài của anh.
Sau đó lật tay, mười ngón đan xen.
Sữa dưỡng thể trơn mượt hòa cùng lòng bàn tay ướt mồ hôi của anh.
Khiến anh run rẩy.
Tôi nghiêng đầu, dừng lại ở khoảng cách 1cm trước môi anh, vừa định nói, đã cúi đầu cắn một cái.
Một năm trôi qua, giờ anh cũng dám động vào tôi rồi.
Anh nắm lấy gáy tôi kéo ra xa, vừa ôm lấy môi bị cắn, vừa giận dữ: “Thẩm Thính Vãn, em là chó à?”
Không phải chứ, anh thơm như vậy chẳng phải cố tình quyến rũ tôi sao?
Tôi chiều anh thì có gì sai?
“Anh hung dữ cái gì?”
Tôi nhảy xuống giường, cầm lấy dây thừng lao tới anh.
“Hừ, không ngoan thì phải bị phạt.”
Tạ Tư Niên đã quá quen với chuyện này, nhắm mắt làm ra vẻ cam chịu.
Nhưng trong lòng thì vô cùng khuất nhục.
Tôi càng tức, ba bước hai bước đã trói ngược tay anh lại.
Chân trượt qua cơ bắp săn chắc trên đùi anh, chậm rãi vuốt ve.
Nhìn anh đỏ mặt.
Nhìn tim anh đập loạn.
Nhìn anh muốn van xin nhưng lại cố kìm nén, thật sự quá sướng.
Phụ nữ như tôi, phải ăn no mới có sức mà sống tiếp chứ!
Nếu không phải bạn thân gọi điện bảo tôi đi bắt gian.
Tôi suýt nữa quên mất, Tạ Tư Niên – trước khi ở bên tôi – còn có một Bạch Nguyệt Quang.
4
Thật trùng hợp, Thẩm Sơ Tuyết lại đang làm việc ở hộp đêm này.
Càng trùng hợp hơn, Tạ Tư Niên cũng có mặt ở đây để bàn chuyện làm ăn.
Bạn thân ghé sát tai tôi thì thầm: “Thẩm Sơ Tuyết là học sinh nghèo từng được nhà Tạ Tư Niên tài trợ, nghe nói từng thầm yêu anh ấy đấy.”
Tôi đương nhiên biết.
Hồi cấp 3, nhìn hai người họ sóng đôi, tôi đã giận đến nghiến răng.
Dựa vào cái gì mà tôi da trắng, mặt đẹp, ngực đầy, eo thon, chân dài lại có tiền, mà anh ấy còn chẳng liếc mắt nhìn?
Còn với cô bé nhạt nhòa như bông hoa trắng kia lại dịu dàng săn sóc?
Vì vậy sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi đưa cho Thẩm Sơ Tuyết một khoản tiền, để cô ta ra nước ngoài.
Tôi đâu có uy hiếp dụ dỗ gì.
Là cô ta tự đồng ý đấy chứ, dù sao cũng là 5 triệu mà!
Người ngốc mới quay lưng với tiền.
Chỉ là… về nước nhanh thế này sao?
Bạn thân cười: “Cô ta đi Mỹ chứ có phải sang Đức đâu, năm ngoái đã về rồi.”
Ờ nhỉ, cũng phải.
“Bảo bối à, hôm Tạ Tư Niên đồng ý lấy cậu, tớ bắt gặp anh ta gặp Thẩm Sơ Tuyết đấy.”
Hả?
Ý là… anh ta bị đá nên mới tức giận đồng ý lấy tôi?
Tôi chỉ là một phần trong trò chơi của hai người họ?
Wow.
Thật khiến người ta tức đến muốn nổ tung.
Ngay lúc Thẩm Sơ Tuyết rót rượu cho Tạ Tư Niên, còn anh thì ngẩng đầu nhìn cô ta bằng ánh mắt đặc biệt.
Tôi giẫm giày cao gót ngồi lên đùi anh, cười như thân mật mà giọng lại đầy uy hiếp: “Anh thích cô ta?”
Tạ Tư Niên hơi khựng lại, nhưng không lên tiếng.
Im lặng chính là có vấn đề.
Tôi bấm eo anh một cái: “Còn giả vờ? Thích thế thì sao không nuôi tình nhân ngoài kia? Để cô ta rót rượu, tiện chưa?”
Phiền chết được, tôi đối xử với anh chưa đủ tốt sao? Anh còn dám ngoại tình?
Tức thì tức đấy, nhưng lý trí vẫn trỗi dậy.
Tôi ghé sát môi anh, ánh mắt đắc ý liếc sang Thẩm Sơ Tuyết: “Tạ Tư Niên, anh đừng quên bây giờ ai mới là vợ hợp pháp của anh.”
Anh nghiến răng: “Tôi biết.”
Thẩm Sơ Tuyết đứng đó, tiến cũng dở lùi cũng không xong.
Ánh mắt đáng thương nhìn Tạ Tư Niên, yếu đuối đúng kiểu bạch liên hoa.
“Anh còn biết! Tôi ra lệnh cho anh sau này không được gặp riêng cô ta!”
Tôi ngồi lên đùi anh, tức giận chất vấn.
“Xuống đi.”
Tạ Tư Niên lạnh giọng.
Tôi cố tình không nghe.
Tát vào mặt anh một cái, rồi túm cằm anh: “Ai cho phép anh nói chuyện kiểu đó với tôi?”
“Hay là, anh đau lòng vì cô ta?”
“Tôi chỉ mới ngồi đùi anh một chút mà anh đã sợ cô ta ghen? Vậy nếu cô ta biết trên giường anh phục vụ tôi thế nào…”
“Thẩm Thính Vãn! Em lại phát điên cái gì nữa!”
Anh mắt đỏ hoe quát lên, cắt ngang lời tôi.
Tay ôm lấy eo tôi cũng dần siết lại, cảm xúc gần như mất khống chế.
Tôi ghét cái cảm giác anh đứng về phía người khác.
Nhưng mà biết sao được, tôi lại thích anh.
Tôi chẳng phải loại người hiền lành gì, lập tức kéo anh vào phòng riêng, chống tay hông chất vấn:
“Tạ Tư Niên, đừng tưởng tôi dễ bị bắt nạt.
Chúng ta kết hôn rồi, trước khi tôi chán anh, anh không được lén lút qua lại với cô ta!”
Cổ họng anh khẽ động: “Tôi không phải loại người như vậy.”
“Tốt nhất là vậy!
Giờ cởi đồ ra, tôi muốn xem.”
Tạ Tư Niên lập tức đỏ mặt, nhìn chằm chằm tôi: “Em…”
“Em gì mà em! Dài thế không cho nhìn, không cho sờ, không cho dùng, thế để làm gì? Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, đừng có giả vờ trinh tiết như mấy ông thánh.”
Anh vừa xấu hổ vừa không tình nguyện cởi đồ.
Trông chẳng khác nào tôi là lưu manh đang bắt nạt anh.
Tôi liếc anh một cái: “Không muốn làm thì cút.”
Anh lập tức cài lại nút áo.
??
Tôi kéo cà vạt anh, giận không chịu nổi: “Tạ Tư Niên, anh là khúc gỗ à? Con gái nói ‘không’ là ‘có’! Nói ‘cút’ là để anh ôm chặt lấy tôi, cưỡng hôn tôi đấy!”
Bình luận cho chương "Chương 1"
THẢO LUẬN TRUYỆN
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com