Chương 1
01.
Bước ra khỏi phủ công chúa của Lục tỷ.
Cố ma ma ôm A Phù nữ nhi hai tuổi của ta, vẻ mặt do dự.
“Phu nhân, chúng ta… đi đâu bây giờ?”
Ta trầm ngâm một thoáng, rồi bình thản đáp:
“Đi hòa ly.”
“Cái đó… sao mà được? Dù gì thế tử cũng không tính là phạm phải sai lầm to tát. Nam nhân ai mà chẳng như vậy? Phu nhân, dù người có tái giá, cũng chưa chắc tìm được người hơn thế tử…” Cố ma ma khuyên can.
Ta không đáp lời, chỉ đưa tay bế lấy A Phù, hôn lên má con bé một cái.
Sau đó mới xoay người, nói với Cố ma ma:
“Ngươi ra khỏi phủ đi, từ nay không cần hầu hạ ta và A Phù nữa. Ta sẽ cho ngươi một khoản tiền, đủ để cả đời sau không lo cơm áo.”
Ta lại liếc nhìn đám hạ nhân còn lại, lạnh nhạt nói:
“Các ngươi cũng vậy.”
Mọi người ngây ra như phỗng, rồi thi nhau quỳ xuống cầu xin.
Hỏi ta, rốt cuộc bọn họ đã làm sai điều gì.
Bọn họ không làm gì sai cả.
Chỉ là ta muốn đổi một chốn khác, muốn đổi một nơi không còn bị người khác chi phối.
02.
Nói ra thì thật kỳ lạ.
Không ai xung quanh ta nghĩ rằng ta sẽ thực sự hòa ly với Lục Kinh Hoài.
Vài hôm trước, có một nữ tử ôm hài nhi đến cửa, cầu xin ta cho mẹ con nàng ta một đường sống.
Nữ tử ấy tên là Mị Nương, dung nhan diễm lệ yêu kiều.
Đứa bé được bồng trên tay chừng nửa tuổi, đáng yêu đến lạ, thậm chí có vài phần giống Lục Kinh Hoài hơn cả A Phù.
Ta tính lại thời gian, thì khi ấy ta và Lục Kinh Hoài thành thân chưa đến hai năm, hắn đã tư thông với nữ tử kia.
Mà cách đó không lâu, trong một yến tiệc, ta còn vì đám người trêu ghẹo tình cảm thắm thiết giữa ta và Lục Kinh Hoài mà đỏ mặt xấu hổ.
Ký ức ấy như cái tát giáng thẳng vào lòng ta.
Bà mẫu đẩy Lục Kinh Hoài đến trước mặt, bắt hắn nhận sai.
Hắn cúi đầu, sắc mặt khó coi, lúng túng lẫn chật vật:
“Hôm đó tâm tình không vui, cùng chiến hữu tụ họp. Bọn họ muốn giúp ta giải sầu nên đưa người lên giường…”
“Ta uống nhiều quá, nhận nhầm người.”
“Dù nàng có tin hay không, ta chưa từng có ý phản bội nàng…”
“Khinh Tâm, ta sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa, nàng hãy bình tĩnh lại…”
Hắn nói xong liền bỏ đi, vẻ mặt rối loạn, không dám đối diện với ta.
Không nhìn thấy nét từ ái trên mặt bà mẫu dần dần lạnh đi.
Bà cười nhạt, chậm rãi ngồi xuống, ung dung nói:
“Trừ A Phù ra, ngươi còn chưa sinh cho Kinh Hoài một đứa con trai nào. Nay nữ nhân kia mang con trai tới, là chuyện tốt, đỡ cho ngươi phải chịu khổ.”
“Nói cho cùng, Kinh Hoài cũng không hẳn là phụ bạc ngươi. Vì ngươi, nó đã buông bỏ tiền đồ. Ngươi vì nó mà chịu chút thiệt thòi, cũng là điều nên làm.”
Phụ mẫu ta chết trận nơi sa trường, ta được đương kim Hoàng đế và Hoàng hậu thu nhận làm nghĩa nữ, phong là Trấn An công chúa.
Cả đời ta thuận buồm xuôi gió, chưa từng vấp ngã.
Cho đến khi gặp gỡ Lục Kinh Hoài, đem lòng yêu hắn, ta mới nếm trải thất bại lớn nhất đời mình.
Nhà ta là võ tướng thế gia, huynh trưởng ta hiện vẫn đang trấn giữ biên cương.
Trớ trêu thay, Lục Kinh Hoài cũng là xuất thân từ dòng tướng lĩnh, tuổi trẻ lập được chiến công, được người người tôn xưng là anh hùng.
Hai nhà võ tướng kết làm thông gia, phụ hoàng ta không thể nào chấp thuận.
Ba năm trước, Lục Kinh Hoài đã lấy toàn bộ chiến công đổi lấy một hôn sự, giao ra hết thảy binh quyền, chỉ mong có thể lấy được ta.
Phụ hoàng ta cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Ngày thành hôn, ta ngỡ rằng đời mình đã viên mãn.
Ta từng được phụ hoàng sủng ái, mẫu hậu nâng niu, thái tử ca ca cưng chiều, giờ lại có thêm một phu quân như nguyện, sắp có một mái ấm tràn ngập yêu thương.
Nhưng cuộc sống sau hôn nhân, lại đập vỡ giấc mộng của ta.
Lúc ấy ta mới hiểu được: phía sau sự lãng mạn vô song, là gánh nặng không thể chịu nổi.
Sau khi thành thân, công công lạnh nhạt với ta,
Bà mẫu thì oán hận ta đã làm lỡ tiền đồ của con trai bà.
Ba năm qua, ta đã nhẫn nhịn quá nhiều.
Nhẫn đến bây giờ, ta thấy mình đã không còn đường lui.
Nhưng trong mắt bà, ta vẫn có thể nhẫn nhịn thêm nữa.
Có lẽ bắt đầu là Mị Nương, sau đó sẽ có Đào Nương, Lựu Nương, Thu Nương…
Một Lục Kinh Hoài như vậy, còn là thiếu niên ta từng mong ngóng cả đời để gả sao?
Ta không dám nghĩ nữa.
Hôm ấy, ngoài bà mẫu ra khuyên bảo, phủ Trấn Quốc Công bên nhà mẹ đẻ ta cũng cử thẩm thẩm đến giảng hòa.
“Trong kinh thành này, nhà nào quyền quý mà không như vậy? Nghe lời ta, rộng lượng một chút, đón nữ nhân kia vào cửa, ai cũng sẽ khen ngợi ngươi là người hiền đức.”
Ta lặng lẽ nhìn bà, chỉ cảm thấy xa lạ vô cùng.
Tuy được dưỡng trong hoàng cung, ta và Trấn Quốc Công phủ vốn không có tình cảm sâu sắc.
Nhưng từng có lúc, ta cũng mong họ sẽ đứng ra vì ta.
Cuối cùng vẫn là ta suy nghĩ quá nhiều.
Đến cả đám nha hoàn, bà tử quanh ta cũng khuyên ta tha thứ cho Lục Kinh Hoài.
Càng nhiều người đứng về phía hắn, ta lại càng nhìn rõ một điều:
Thế giới ta đang sống, là một nơi được dựng nên để bênh vực Lục Kinh Hoài.
Tất cả đều đứng về phía hắn.
Không ai nghĩ đến cảm nhận của ta, mà cảm nhận của ta cũng chẳng quan trọng với họ.
Họ chỉ muốn ta giống như bao chủ mẫu quyền quý khác ở kinh thành –
Cắn răng nhẫn nhịn, tiếp tục sống, giữ lấy vẻ ngoài hòa thuận, êm đềm.
Thật đáng sợ!
Thế nên, ta tìm đến Lục tỷ, Lý Dung.
Trên đời này, chỉ có mỗi nàng, là người nữ nhân duy nhất từng xem thường Lục Kinh Hoài.
03.
Năm đó, phụ hoàng vì muốn chia rẽ ta và Lục Kinh Hoài, đã làm một chuyện rất tàn nhẫn:
Người ban hôn Lục Kinh Hoài cho Lục tỷ, khiến tỷ ấy phải gánh lấy tiếng ái mộ với Lục Kinh Hoài, còn mang danh mặt dày vô sỉ, cướp đoạt người trong lòng của muội muội.
Như vậy, phụ hoàng và mẫu hậu không cần lộ rõ sự bất an của mình, cũng không làm mất thể diện hoàng thất.
Còn ta cũng có thể yên tâm thỏa mái mà hận nàng.
Về sau, ta đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, quỳ xuống thỉnh cầu phụ hoàng hủy bỏ hôn ước giữa Lục Kinh Hoài và Lục tỷ, lại dâng tấu xin phụ hoàng thu hồi phong hào công chúa, để ta được trở lại làm nữ nhi của Lạc gia, Lạc Thấm Tâm, đường đường chính chính cự tuyệt Lục Kinh Hoài.
Ta từng nói với hắn, dù ta đã không còn là công chúa, nhưng là nữ nhi Lạc gia, ta chỉ cầu quốc thái dân an, người thân bình an mạnh khỏe.
Ta sẽ không vì tình yêu mà khiêu khích hoàng quyền, lại càng không để phụ hoàng mẫu hậu từng yêu thương ta phải phiền lòng.
Tình cảm của bọn ta, đặt trước giang sơn xã tắc, chẳng đáng là bao.
Khi ấy, ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý sống cô độc đến cuối đời.
Ta chưa từng ngờ rằng, mọi chuyện lại đảo chiều bất ngờ như vậy.
Càng không ngờ Lục Kinh Hoài sẽ vì một cơn giận mà rời đến biên cương, lập nên chiến công hiển hách.
Lại càng không ngờ, hắn sẽ từ bỏ tất cả chỉ để cầu cưới ta.
Ngày thành thân, Lục tỷ có đến.
Nàng nhìn Lục Kinh Hoài bằng ánh mắt xa cách xen lẫn dò xét, đó là một loại thăm dò.
Còn khi nhìn ta, trong mắt nàng lại hiện lên nét thương cảm.
Khi đó, trong lòng ta nghẹn lại một hơi.
Ta nghĩ, tại sao lại phải nhìn ta bằng ánh mắt ấy?
Ta thề, nhất định phải sống những ngày tháng thật tốt.
Lục Kinh Hoài đã dành cho ta tình cảm quý giá nhất trần đời, ta đương nhiên cũng phải khiến hắn trở thành tiểu lang quân hạnh phúc nhất kinh thành.
Bây giờ, ta đã hiểu.
Chỉ sợ nàng khi đó đã nhìn thấu rồi, ta và Lục Kinh Hoài, định sẵn sẽ là kết thúc trong bi kịch.
Chiến công hiển hách của Lục Kinh Hoài từng khiến các quý nữ trong kinh thành ngưỡng mộ ta suốt nhiều năm.
Hắn đã nâng tình yêu của chúng ta lên tận mây xanh.
Nhưng đến khi tình yêu ấy rơi xuống, suýt chút nữa đã khiến ta tan xương nát thịt.
Ta ở lại phủ công chúa của Lục tỷ rất nhiều ngày.
Nàng rất tốt, phò mã tỷ phu Tống Chí cũng rất tốt.
Hai người hòa thuận vui vẻ, tiếng cười chưa từng dứt.
Cho đến khi ta nhìn thấy nàng đang từ từ thu dọn hành lý, ta mới nhận ra —
Bất cứ chuyện gì, cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Bọn họ tốt như vậy, vì sao cũng đi đến bước hòa ly?
Lục tỷ khẽ cười:
“Ta chẳng qua là không muốn ở trong hoàng cung nữa, nên ngay từ đầu đã cùng Tống Chí kết hôn giả .”
“Hắn có người trong lòng, chỉ muốn ứng phó gia đình, mà ta cũng muốn rời cung. Chúng ta xem như là ăn ý tương thông.”
“Bây giờ, ba năm ước định đã tới, cũng đến lúc ai đi đường nấy.”
Ta có chút bối rối.
Không hiểu vì sao, theo bản năng, ta không muốn để nàng rời đi.
Nàng thở dài, ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng ta:
“Thư hòa ly của ta, là đã ký sẵn ngay trong ngày thành thân. Chuyện của muội, ta không giúp được.”
“Hơn nữa, không ai có thể thay muội quyết định, muội cũng không nên để ai thay muội quyết định.”
“Muội chỉ cần nhớ kỹ, muội là người, không phải sủng vật.”
“Là người thì có suy nghĩ, có trái tim, phải biết rõ con đường sau này mình muốn đi, phải biết tự cứu mình khỏi nước lửa, phải biết tự mình trở thành anh hùng cái thế của chính mình.”
“Muội nên trưởng thành rồi, dù sao, muội cũng đã có một tiểu nữ hài.”
“Muội phải dưỡng dục con bé thật tốt, như từng nuôi dưỡng chính mình năm xưa.”
Nàng là một tia sáng giữa mớ hỗn loạn nhơ nhuốc của ta, khiến trái tim nguội lạnh này có thêm chút ấm áp.
Những ngày ta ở lại phủ công chúa của Lục tỷ, chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn.
Cả người đều mơ mơ màng màng.
Thật ra, ta vốn không rõ ta là một người như thế nào.
Thậm chí chưa từng nghĩ về điều đó.
Càng không biết làm sao để cứu chính mình khỏi hoàn cảnh hiện tại.
Nhưng sáng nay tỉnh dậy, ta bỗng thấy đầu óc thông suốt.
Không sao cả.
Ta không cần ngay lập tức nghĩ xong tất cả mọi chuyện.
Ta có thể nghĩ tới đâu, làm tới đó.
Ta vẫn có thể cho bản thân một hình mẫu để noi theo —
Ta có thể sống như Lục tỷ vậy.
Vì thế, việc đầu tiên sau khi rời khỏi phủ công chúa, chính là thay hết toàn bộ đám nha hoàn bà tử bên người ta.
Ta không cần một đám người chỉ biết nói đỡ cho Lục Kinh Hoài.
Ta cần là những người có thể nói giúp cho ta.
Giống như bên cạnh Lục tỷ có An cô cô, Phương Thảo, Như Hạ, Tuế An…
Các nàng chỉ vì Lục tỷ tỷ mà nói chuyện.
Mà Lục tỷ tỷ cũng liều mình vì các nàng.
Điều ta muốn, chính là những người có thể cùng ta đồng cam cộng khổ như vậy.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com