Chương 12
12.
Sau khi tôi ly hôn, con gái tôi quyết định về nước cùng tôi.
Con bé nói: Úc tuy tốt, nhưng vẫn nhớ nơi con từng lớn lên.
Chúng tôi sắp rời đi, cặp đôi trẻ kia ôm tôi khóc ròng, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Bác Trang ơi, không có bác thì tụi con sống sao nổi!!”
Oanh Oanh bực mình kéo họ ra, trợn mắt đến sắp ngửa ra sau:
“Đây là mẹ tôi! Hai người biết xấu hổ không? Một năm qua chẳng phải đã dạy các người bao nhiêu công thức nấu ăn rồi à?”
“Hu hu hu hu! Hai người về nước có một tháng mà tụi con đã đốt bếp hai lần rồi! Bác Trang, bác chờ con nhé! Con sẽ mãi mãi đi theo bác! Nhưng… lần này bác về nước là định sống ở đâu ạ?”
Sống ở đâu à… Oanh Oanh nói sẽ đưa tôi đến Vân Nam.
“Nơi đó bốn mùa như xuân, trời xanh đất rộng, mình mở một căn homestay, ngày ngày nuôi mèo chọc chó.
“Mình còn có thể quay vlog, mẹ yên tâm, con đảm bảo biến mẹ thành hot face!”
Nói là làm.
Sau khi homestay hoàn thiện, tôi trồng vô số loài hoa mình thích trong sân. Ngay cả hai chậu hải đường từng suýt bị bạn tôi hại chết cũng nở rực rỡ nơi này.
Oanh Oanh quay video mỗi ngày, ghi lại cảnh tôi nấu ăn và chăm hoa.
Không ngờ lại thật sự nổi tiếng.
Cư dân mạng gọi tôi là “Dì Hoa Cơm”.
Dần, homestay cũng được nhiều người biết tới, ngày nào cũng có khách đến thưởng thức món ăn tôi nấu.
Tôi nói với con gái:
“Chưa bao giờ mẹ nghĩ, mấy chiêu xoay quanh căn bếp nho nhỏ của mình lại được nhiều người công nhận như vậy.”
Oanh Oanh nói:
“Là do mẹ bị hai cái CPU trong nhà hút cạn năng lượng quá lâu rồi, tách khỏi họ rồi, thế giới bên ngoài toàn người tốt.”
Nhắc đến hai cha con họ, tôi hỏi thăm tình hình gần đây.
Nghe nói bây giờ Vu Thường ngày nào cũng lên mạng học nấu ăn theo tôi, nhưng tay chân vụng về, đến món trứng hấp cũng không làm được, vậy mà vẫn mê mẩn nấu mỗi ngày, nấu tới mức khiến mặt mày Vu Mậu và Trần Kiều tái mét.
Tôi không liên lạc với hai bố con, nhưng thỉnh thoảng vẫn gọi điện cho con dâu Trần Kiều.
Cháu nội ngày càng lớn, biết gọi “bà” rồi.
Trần Kiều nói với tôi:
“Mẹ, thật sự xin lỗi mẹ… Trước đây con không nhận ra, giờ mẹ đi rồi mới biết cái nhà này mà thiếu mẹ thì loạn hết cả lên. Mẹ yên tâm, con mắng Vu Mậu thẳng thừng rồi, giờ ngày nào nó cũng làm việc nhà, chăm con. Con sẽ khiến nó mệt chết thì thôi, sau này con cũng sẽ dạy Tiểu Bảo cẩn thận, tuyệt đối không để nó lớn lên thành cái dạng như bố nó.”
Tôi xua tay cười:
“Thôi nói mấy chuyện ấy làm gì, phụ nữ với nhau mà, Oanh Oanh nói rồi — girls help girls!”
Tôi bất chợt nói một câu tiếng Anh, Trần Kiều bên kia đầu dây sững người một lúc mới hiểu ra, cười đến ngã nghiêng ngã ngửa, cháu nội cũng ngơ ngác mà cười theo mẹ.
Lúc đó, Oanh Oanh vác cuốc từ vườn bước ra.
“Mẹ ơi, có khách đến! Hỏi hôm nay có món gì kìa!”
“Rồi rồi, mẹ tới liền! Con đừng nghịch hoa của mẹ nữa, không lại giết chết đấy!”
“Đừng mà! Con không tin, học cao như con mà lại không trồng nổi cái cây!”
Nắng xuyên qua tán lá, chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo của Oanh Oanh — vẫn là vẻ bướng bỉnh ngày nào, lúc không được cha công nhận.
Tôi bật cười, phủi chiếc lá khô rơi trên tóc nó.
“Được rồi được rồi, mẹ biết con làm được.”
Con gái của tôi, làm gì, cũng được.
— Hết —
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com