Chương 5
14
Tối hôm đó, tinh thần của cha tôi càng lúc càng điên cuồng. Ông ấy đập đầu vào tường đến mức máu me bê bết, miệng không ngừng gào thét cầu xin ông nội tha mạng.
Tôi luôn nghi ngờ… Người muốn thành tiên, có lẽ không phải ông nội tôi.
Vì vậy, vào đêm đó, tôi mới cố tình làm rơi thiên tử lục công.
Đột ngột, cha tôi không biết nghe thấy âm thanh gì, hoảng loạn hét lên rồi chạy ra ngoài.
Ông ấy không bao giờ quay lại nữa.
Tôi vội vàng đi tìm Trần Thúc: “Trần Thúc! Trần Thúc!”
Tôi dùng hết sức đập cửa. Nhưng trong phòng không có ai. Tôi nhớ đến căn phòng tĩnh thất chứa những tượng đất trẻ em kia.
Cửa tĩnh thất đóng chặt. Tôi thử đẩy vài lần nhưng không mở được.
Khi tôi vừa định giơ tay gõ cửa…
Cạch.
Cửa mở ra một khe nhỏ.
Bên trong là một trăm ba mươi mốt tượng đất xếp hàng ngay ngắn trên bàn thờ.
Không ngoại lệ, tất cả đều bị dây đỏ trói chặt tứ chi, mí mắt khâu kín.
Trên đỉnh đầu, những ngọn nến dẫn hồn bốc cháy rừng rực, ngọn lửa đen ngòm.
Cạch.
Sau tấm rèm bàn thờ, có thứ gì đó lay động.
Cạch. Cạch. Cạch.
Hàng chục hũ sành rung lên dữ dội.
Tôi bước vào gian phòng nhỏ phía sau.
Bên trong thờ một bức tượng đất không rõ hình dạng, bị bọc kín trong một tấm vải đỏ.
Bên dưới bệ thờ, ngoài những hũ sành dán đầy bùa đen, còn có một chiếc quan tài với hình dáng kỳ lạ.
Quan tài lục giác.
Phần trên hẹp, phần dưới rộng.
Có hình khắc tiên hạc linh điểu… là quan tài tiên nhân.
Sao nó lại ở đây?
Vậy cái quan tài mà ông nội tôi đã nằm vào… rốt cuộc là gì?
Nắp quan tài hé mở một chút.
Tôi lấy hết can đảm, ghé mắt nhìn vào trong…
Trần Thúc!
Người nằm trong quan tài tiên nhân chính là Trần Thúc!
Hai mắt hắn khẽ nhắm, chỉ lộ ra một chút lòng trắng. Toàn thân gầy gò, già nua đến mức không thể nhận ra. Khuôn mặt đầy nếp nhăn. Tóc bạc trắng.
Nhưng… Trần Thúc rõ ràng chỉ trông như người bốn mươi tuổi. Sao lại đột nhiên biến thành một ông lão sắp chết thế này?
Tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh. Trong góc phòng, có một cái tủ lớn. Trên tủ là những đường mực đen vẽ ngoằn ngoèo. Mười tám sợi xích sắt quấn chặt, khóa kín tủ ở trung tâm.
Ba chữ lớn hiện rõ trên mặt tủ: Phi Thiên Tàng.
Trên tủ có cơ quan. Nhiều mũi lệnh tiễn dài cắm chặt vào bên trong, ghim giữ một thi thể đàn ông cao lớn.
Chùy Kim Cang xuyên qua lồng ngực ông, tỏa ra từng luồng hắc khí.
Thi thể này… là ông nội tôi. Nhưng ông đã trở thành nhân yêu, sao lại bị đóng đinh ở đây?
Chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm, từ phía những chiếc hũ sau lưng, một âm thanh khe khẽ vang lên: “Tiểu Tuệ… Tiểu Tuệ… Tiểu Tuệ…”
Vẫn là giọng nói quen thuộc ấy.
Ai? Rốt cuộc là ai?
Tôi run rẩy bước đến trước một chiếc hũ được dán bùa vàng, nước mắt bỗng trào ra không kiểm soát.
Là mẹ.
Tôi nhớ ra rồi.
Đó là giọng mẹ tôi.
Bên trong hũ, bộ hài cốt vẫn mặc nguyên bộ quần áo mẹ tôi mặc vào ngày bà mất tích.
Tay chân bà bị bẻ gãy, nhét chặt trong hũ.
Bị ép chết trong tuyệt vọng và đau đớn tột cùng.
Tôi bụm miệng, quỳ sụp xuống. Nước mắt tuôn rơi, không sao ngừng lại.
Cùng lúc đó, toàn bộ những chiếc hũ xung quanh bắt đầu rung lên dữ dội.
Hàng chục chiếc hũ đồng loạt lay động. Căn phòng tràn ngập tiếng khóc than, tiếng gào thét, tiếng rít gió đầy căm hận.
Cạch.
Từ trong quan tài, một bàn tay vươn ra. Chậm rãi, từng chút một, nắp quan tài bị đẩy ra. Trần Thúc đứng dậy. Gương mặt ông ta không còn vẻ già nua. Ngũ quan trở nên sắc bén, ánh mắt tràn ngập hàn khí.
“Mày biết hết rồi, đúng không?” Ông ta hỏi.
Tôi ngước mắt nhìn ông ta, giọng nghẹn lại: “Bác cả của tôi… cả dân làng… đều do ông giết, đúng không?”
Trần Thúc cười nhạt, nhẹ nhàng lắc chiếc chuông nhỏ trong tay. Cha tôi, mắt trống rỗng, lảo đảo bước vào từ bên ngoài.
Giọng Trần thúc vang lên, lạnh lùng và tàn nhẫn: “Tao tu hành cả đời, làm đạo sĩ bao năm, giúp biết bao người. Để rồi sao? Bốn mươi tuổi đã phải chết ư? Tao không cam tâm.”
“Thế là ta nuôi anh nhi kéo dài sinh mệnh. Dùng âm khí nữ nhân để giữ gìn dung mạo.”
“Tao đã sống đến 141 tuổi. Nhưng… vẫn chưa đủ…”
Ông ta tiếp tục nói, kể về nỗi oán hận của mình, kể về những hành động độc ác mà ông ta đã làm.
Hại chết anh nhi.
Tàn sát phụ nữ.
Dùng oán khí của họ để duy trì mạng sống cho mình. Nhưng cuối cùng, chính ông ta cũng bị phản phệ. Âm hư huyết nhược, ngũ tạng tổn hao.
Nên ông ta cần một con đường khác, một con đường vĩnh viễn.
Thành tiên.
Mà để thành tiên, cần có quan tài tiên nhân và tim của nhân yêu.
15
Nửa năm trước, ông ta phát hiện một ngôi mộ tiên nhân ở phương Bắc. Nhưng ông ta tự biết mình không đủ năng lực để mở mộ.
Vậy nên, ông ta đã cố ý để lộ tin tức cho ông nội tôi.
Ông nội biết một khi quan tài tiên nhân xuất thế, tất sẽ dẫn đến tranh đoạt, khiến vô số người mất mạng. Thế nên, ông quyết định đích thân ra tay phá hủy cỗ quan tài đó. Bên trong mộ có cửu tử đoạn long cục do tiên nhân bày ra.
Ông nội tôi bị giam cầm suốt mười một ngày trong đó.
Rốt cuộc, ông cũng phá giải được trận pháp, lấy được quan tài tiên nhân. Nhưng cũng vì thế mà hao tổn nguyên khí, khó lòng qua khỏi.
Khi trở về, ông không còn đủ sức phá hủy quan tài nữa. Ông chỉ có thể căn dặn bác cả và cha tôi rằng, nhất định phải hủy cỗ quan tài này.
Nhưng không ngờ…
Trần Thúc cố ý tiết lộ chuyện về quan tài tiên nhân cho cha và bác cả của tôi.
Ông ta nói, nếu có người thành tiên, con cháu đời sau cũng có thể hưởng phúc, trường sinh bất lão. Nghe vậy, cha và bác tôi động lòng tham.
Họ đã lừa dối ông nội, không hủy đi cỗ quan tài đó. Sau khi ông qua đời, họ bí mật chôn ông cùng với quan tài tiên nhân trong mộ tổ nhà Thẩm.
Thật ra, ông nội đã sớm biết mưu đồ của họ. Ông cũng từng ôm một chút hy vọng xa vời, cho rằng bản thân có thể thành tiên, vì vậy mới không tự tay hủy diệt cỗ quan tài kia.
Nhưng ông vẫn đủ khôn ngoan, ít nhất đã để lại không ít pháp khí cho hậu nhân. Nếu ông có biến thành nhân yêu, con cháu cũng có cơ hội đối phó.
Trần Thúc nhìn về phía thi thể bị đóng chặt trong Phi Thiên Tàng, cười lạnh: “Nếu không nhờ cây chùy Kim Cang này, nói thật, tao cũng chưa chắc đã chế ngự được nhân yêu.”
“Nhân yêu mà ông nội mày biến thành, bản lĩnh không hề nhỏ đâu.”
Dứt lời, ông ta đột ngột ra tay, bóp nát đầu cha tôi.
Máu bắn tung tóe, văng khắp phòng.
Một giọt máu văng lên thi thể của ông nội.
Xác chết lập tức quằn quại dữ dội.
Trần Thúc bật cười điên dại: “Bây giờ, chỉ cần giết mày… Nhà họ Thẩm tuyệt diệt! Nhân yêu cắt đứt nghiệp chướng, thoát khỏi thân xác phàm trần. Tao sẽ lấy được tim của nhân yêu! Kết hợp với cỗ quan tài tiên nhân này… Ha ha ha! Tao sẽ thành tiên!”
“Ông muốn thành tiên?” Tôi cười lạnh, lặp lại chính lời ông ta.
“Ông có phúc duyên đó sao?”
Nụ cười của Trần Thúc cứng lại.
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta: “Những đứa trẻ đó… là do ông hại chết, đúng không? Mẹ tôi cũng vậy… Bà chết trong tay ông, đúng không?”
Ông ta cười nhạt, chậm rãi giơ tay bóp lấy cổ tôi, đầu ngón tay ấn mạnh lên lồng ngực.
“Chúng nó đáng chết. Hơn nữa… Mẹ mày không chịu nổi những trận đòn của cha mày. Bà ta bỏ trốn, bị chính cha mày đánh chết. Tao chỉ giúp nó thu dọn xác mà thôi.”
Vừa dứt lời, sắc mặt ông ta đột nhiên biến đổi.
Ông ta giơ tay, định moi tim tôi…
“AHHHH!!!”
Khoảnh khắc bàn tay ông ta chạm vào tôi, khói trắng bốc lên nghi ngút. Trần Thúc hét thảm một tiếng, đau đớn văng ra xa.
Trên ngực tôi… hàng trăm phù chú bằng máu hiện ra, đan chéo thành những ký hiệu phức tạp.
Đây là…
Là dấu ấn mà ông nội đã để lại trên người tôi, vào đêm canh giữ mộ tổ nhà họ Thẩm.
Dù đã hóa thành nhân yêu, ông vẫn dùng chút ý thức cuối cùng để khắc dấu ấn này lên tôi.
Trần Thúc kinh hãi đến mức tái mặt: “Lão già khốn kiếp… Ông ta tính toán thật giỏi!”
Sự phẫn nộ khiến ông ta hoàn toàn mất kiểm soát. Ông ta nghiến răng, mặc kệ đôi tay đang bị huyết chú đốt cháy, vươn tay bóp lấy cổ tôi, nhấc bổng lên rồi ném thẳng vào tường.
ẦM!
Tôi đập mạnh vào vách đá, đập vỡ mấy cái hũ sành.
Từ trong hũ, xương cốt phụ nữ rơi vãi đầy đất.
Tiếng gào thét oán hận vang vọng khắp căn phòng.
Trần Thúc chậm rãi tiến lại gần. Tôi vươn tay, đập nát từng cái hũ, thả lũ oán hồn ra ngoài.
Ông ta bật cười: “Mày nghĩ mấy con quỷ này có thể làm gì tao sao?”
Dứt lời, ông ta vung tay, tóm lấy một hồn ma tóc dài, há miệng nuốt chửng!
Ông ta nuốt quỷ sống…
Ánh mắt ông ta trở nên điên cuồng.
“Haha… Tao còn ác hơn cả quỷ!”
Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng rút từ trong tay áo ra một bó dây đỏ, ném xuống đất.
Trần Thúc thoáng sững người, rồi sắc mặt hắn hoàn toàn biến đổi.
“Mày… từ bao giờ?”
Trên người ông ta, hàng chục đôi tay nhỏ bé đen sì từ từ hiện ra. Từng con quỷ nhi bám chặt lấy thân thể hắn, cắn xé dữ dội.
Tôi nhếch môi: “Khi vào đây, tôi đã gỡ hết dây đỏ trên tượng trẻ con ở bàn thờ ngoài kia.”
“AHHHH!!!” Trần Thúc gào thảm thiết, bị lũ quỷ nhi cắn xé đến máu thịt bầy nhầy.
Nhưng ông ta vẫn cố lê bước về phía tôi.
“Hộc… hộc… Tao… Tao phải thành tiên…!”
“Ông… Không có phúc duyên đó.” Tôi xoay người, rút chùy Kim Cang trên người ông nội.
Khoảnh khắc ấy, nhân yêu mở bừng mắt. Một luồng sát khí ngút trời bùng lên.
Trần Thúc bị nuốt chửng trong cơn cuồng phong đỏ ngầu.
#Ngoại truyện
Ba ngày sau.
Một người họ Lê tìm đến nơi này.
Tôi kể lại mọi chuyện cho hắn nghe.
Hắn nhìn tôi, ánh mắt dò xét: “Cô có tin… có người thực sự thành tiên không?”
Tôi quay lưng, bật cười: “Sao có thể chứ?”
“Quan tài tiên nhân đã bị thiêu rụi rồi.”
Hắn nhíu mày, lắc đầu: “Đó không phải quan tài tiên nhân.”
Tôi giật mình nhìn hắn.
“Đố chỉ là một mộ giả tiên. Còn quan tài tiên nhân thực sự…”
Hắn đưa tay, chỉ về hướng xa xăm.
“Vẫn luôn nằm ở Côn Lôn.”
-HẾT-
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com