Chương 3
13
Sau khi trở về khách sạn, tôi lập tức tìm máy trợ thính và thúc giục Khương Sùng đeo vào.
Nhưng anh từ chối và nhất quyết yêu cầu tôi tự mình đeo nó cho anh.
Tôi thở dài, trong lòng có chút buông lỏng, không nhịn được ra hiệu cho anh cúi người xuống.
Khương Sùng hai mắt đột nhiên sáng ngời, ngoan ngoãn cúi người xuống.
“Khương Sùng, dù sau này có chuyện gì xảy ra, anh cũng phải đeo máy trợ thính.”
Tôi trầm giọng ra lệnh, vừa nhìn thấy ánh mắt Khương Sùng, tôi lại cảm thấy lòng mềm nhũn.
Vẻ ngoài của anh thực sự khiến tôi không thể cưỡng lại được.
Ai biết được đằng sau sự trầm mặc ít nói, anh còn có một khuôn mặt khác.
Tôi khó chịu quay mặt đi, giây tiếp theo, Khương Sùng đột nhiên vòng tay qua eo tôi, vùi đầu vào một bên cổ tôi một cách quyến luyến.
Anh cố gắng phát âm các âm tiết: “Ý, Ý.”
“Ý, Ý.”
“Ý, Ý.”
Anh gọi tên tôi, hết lần này đến lần khác.
Nghe được khiến hai lỗ tai tôi mềm nhũn.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động lại gần tôi.
Nhưng nghĩ đến mối quan hệ hiện tại của chúng tôi, tôi vẫn buộc mình phải đẩy anh ra.
“Khương Sùng, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
“Tôi không tha thứ cho anh dễ dàng như vậy.”
Tôi là một người rất dễ ghi thù.
Bao nhiêu năm như vậy, anh hết lần này đến lần khác đẩy tôi ra xa, không cho tôi đến gần anh, bây giờ anh lại muốn tôi tha thứ cho anh chỉ vì chúng tôi đã ngủ với nhau mấy lần?
Không dễ vậy đâu.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn dưới áo của Khương Sùng, tôi không khỏi nuốt nước miếng.
Không tha thứ thì không tha thứ, nhưng ngủ thì vẫn ngủ.
Sau khi rời khách sạn, tôi đi theo địa chỉ mà người trợ lý đưa rồi đến nhà kẻ đã đánh thuốc mê tôi.
Vệ sĩ của tôi ấn gã xuống, gã quỳ xuống đất cầu xin tôi tha cho gã, nói rằng gã chỉ nhất thời hồ đồ nên mới làm như vậy.
Tôi không hề mềm lòng mà đưa gã thẳng đến đồn cảnh sát.
Nhưng tôi không ngờ rằng vài ngày sau bố mẹ tôi lại phát hiện ra chuyện đó.
14
Khi bố mẹ gọi cho tôi, Khương Sùng và tôi đang lăn giường.
Hơi thở hổn hển và mồ hôi nhầy nhụa chảy quanh chúng tôi.
Nghe thấy tiếng chuông, tôi vô thức đẩy anh ra:
“Khương Sùng, điện thoại!”
Nhưng anh không nghe thấy, thay vào đó anh tiến tới hôn lên dái tai tôi, tiếp tục hành động.
Tôi giận dữ cắn anh, anh lúc này mới phản ứng lại, đưa điện thoại cho tôi với vẻ ủy khuất.
Cuộc gọi vừa kết nối, mẹ tôi nóng lòng muốn hỏi tôi và Khương Sùng đang ở đâu.
Tôi liếc nhìn Khương Sùng bên cạnh, đôi môi mỏng của anh hơi hé ra, nhưng theo hiệu lệnh của tôi, anh không thể không an phận mà ngồi quỳ lên.
Cảm giác “bắt nạt” anh lên tới đỉnh điểm.
Tôi ác độc đưa tay ra, thờ ơ trả lời mẹ: “Mẹ, làm sao con biết Khương Sùng ở đâu được?”
“Mẹ không nên hỏi con.”
Hơi thở của Khương Sùng cứng đờ, lông mi run run, muốn lại gần hôn tôi, nhưng lại đáng thương lui trở về.
Anh chỉ có thể dùng đôi mắt ướt chớp chớp với tôi: “Công ty.”
Tôi giả vờ do dự một lúc: “Nhưng chắc giờ này anh ấy phải ở công ty, à…”
Tôi chưa kịp nói xong, mẹ tôi chợt hừ lạnh một tiếng, giọng nghiến răng nghiến lợi khiến tôi mất trí.
“Hứa Tri Ý, Khương Sùng.”
“Hai đứa xuống đây ngay.”
15
Tôi quỳ xuống trước mặt bố mẹ, chột dạ đến không dám ngẩng đầu.
Tôi và Khương Sùng cùng quỳ xuống, ngồi cạnh chúng tôi là bố mẹ anh ấy.
“Nói cho mẹ biết, hai đứa bắt đầu từ khi nào?”
Trong gia đình tôi, mẹ tôi là người quyết định sự sinh chết, chỉ cần mẹ nói một, không ai dám nói hai.
Tôi không dám giấu diếm điều gì nên đã kể lại mọi chuyện một cách chi tiết nhất.
Mẹ tôi tức giận đến mức lập tức đập bàn: “Đồ khốn nạn, dám đánh thuốc mê con gái tôi, tống cổ thằng đó tới đồn công an còn tiện nghi cho gã.”
Tôi thầm vui mừng vì mẹ vẫn yêu thương tôi.
Nhưng giây tiếp theo, mẹ tôi lại chỉ tay vào tôi và Khương Sùng .
“Vậy chúng ta nói tiếp xem, ai chủ động trước, con hay là Khương Sùng .”
“Hứa Tri Ý, con nói thật đi, đừng ức hiếp Khương Sùng.”
Thành thật mà nói, vì Khương Sùng đã xa lánh tôi nhiều năm như vậy nên sự oán hận của tôi đối với anh ấy cũng không lớn đến thế.
Có khi hai nhà cùng nhau dự tiệc, Khương Sùng không để ý đến tôi nên tôi cố tình đến trước mặt anh và bắt anh uống rượu.
Khi chúng tôi tặng quà sinh nhật cho nhau, những gì tôi tặng anh luôn là một kinh hãi chứ không phải kinh hỉ.
Tóm lại, tôi đã cố gắng hết sức để “bắt nạt” Khương Sùng.
Tôi vẻ mặt nghiêm nghị. Về phần người chủ động, tất nhiên là tôi.
Thuốc tôi đang uống lúc đó rất mạnh, một người đàn ông trưởng thành ở ngay trước mặt tôi mà chỉ có thể kìm nén cơn đau.
Đúng lúc tôi đang định thành thật thừa nhận thì Khương Sùng đột nhiên đứng dậy, nhận trách nhiệm thay tôi.
“Dì ơi, là con, chủ động.”
Khương Sùng phải rất lâu mới nói xong một câu đơn giản.
Cha mẹ Khương Sùng che miệng lại, trong nháy mắt đỏ bừng: “A Sùng, rốt cuộc con cũng chịu nói chuyện rồi?”
Khương Sùng gật đầu, tiếp tục làm thủ ngữ.
“Không liên quan, đến, Ý Ý.”
“Dì ơi, đừng trách em ấy.”
Nhưng mẹ tôi không dễ bị lừa như vậy, bà nheo mắt lại, ánh mắt dò xét lại nhìn tôi.
“Chắc chắn không thể là Khương Sùng phải không? Hứa Tri Ý?”
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày bố mẹ lại bắt quả tang tôi ngủ với đàn ông.
Làm sao dám nói dối? Tôi nghiến răng nghiến lợi gật đầu: “Con chủ động.”
Tưởng mẹ sẽ trách mình nhưng mẹ lại cười lớn, quay người nắm lấy tay mẹ Khương Sùng .
“Ôi chao, cuối cùng chúng ta cũng có thể trở thành thông gia rồi.”
“Chị không biết em đã mong chờ ngày này bao lâu đâu.”
Bố tôi cũng lộ vẻ mặt nhẹ nhõm, kéo bố Khương Sùng lặng lẽ khóc.
“Ông thông gia à, cuối cùng chúng ta cũng trở thành thông gia với nhau rồi.”
Tôi: “…”
16
Cứ như vậy, tôi và Khương Sùng đã mơ hồ thiết lập mối quan hệ.
Mẹ tôi liền ấn định ngày cưới mà không nói một lời.
Khi Trình Chước mời tôi đi chơi, cô ấy không khỏi ngạc nhiên.
“Dì nhanh thật đấy, nhưng hai người sao lại bất cẩn như vậy, còn có thể bị bắt ngay trên giường của mình?”
Tôi thở dài: “Tớ cũng không ngờ.”
Nói xong, trong giọng điệu của Trình Chước có chút do dự.
“Nhưng nếu như cậu thật sự muốn gả cho Khương Sùng, hắn rốt cuộc không nghe được, cậu cả đời sẽ gặp rất nhiều phiền toái.”
“Hơn nữa, cậu không phải coi hắn là kẻ thù truyền kiếp của mình sao?”
Trình Chước chỉ biết Khương Sùng là tử địch của tôi, nhưng cậu ấy không biết chúng tôi là bạn thuở nhỏ.
Tôi không nói gì, sửng sốt một lúc lâu mới nghiêm túc nói: “Là kẻ thù không đội trời chung, cũng là thanh mai trúc mã.”
Cùng Khương Sùng ở bên nhau xác thật sẽ có rất nhiều phiền toái.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy sẽ là một rắc rối.
Cho dù Khương Sùng không nghe được, lúc nào cũng phải đeo máy trợ thính cũng không sao cả.
Anh ấy sẽ không trở thành gánh nặng cho tôi.
Thấy tôi kiên quyết như vậy, Trình Chước tặc lưỡi, sau đó lén lút hỏi tôi: “Này, nhân tiện, người nhà cậu đúng như lời cậu nói… Đẹp chứ không xài được?”
“Nếu đã như vậy, tại sao còn kết hôn? kia không phải ở góa trong khi chồng còn sống sao?”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng: “Không phải đâu.”
Đang lúc tôi chuẩn bị đính chính thanh danh cho Khương Sùng, tôi đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt Trình Chước lại thay đổi.
Tim tôi bất giác run lên.
Không phải chứ, lại là Khương Sùng sao?
Quả nhiên, Khương Sùng đang đứng sau lưng tôi.
Không giống như lần trước, anh mỉm cười khi nhìn thấy tôi, bước tới rất tự nhiên và nắm tay tôi.
Sau đó anh đưa một thiệp mời màu đỏ cho Trình Chước.
Anh làm thủ ngữ, tôi thấp giọng giải thích: “Đây là thiệp mời đám cưới của chúng tôi, do chính Khương Sùng thiết kế.”
Phải nói Khương Sùng rất khéo léo, thiệp cưới được thiết kế đặc biệt đẹp mắt.
Trình Chước cảm thấy xấu hổ sau khi nhìn thấy nó.
17
Trước đám cưới vài ngày, Khương Sùng chuyển đến ở cùng tôi.
Phòng tắm vừa mở ra, người đàn ông trần truồng ẩn mình trong làn sương mù nghi ngút.
Những giọt nước từ trên tóc rơi xuống, ngang qua bờ vai rộng, eo hẹp và hông cong.
Sau đó là một tiếng “tách” vang lên, giọt nước nhỏ mạnh vào tim tôi.
Tôi nuốt nước bọt, nghĩ rằng thật tuyệt khi mắt tôi có thể di chuyển xung quanh cảnh đẹp ý vui này.
Hài lòng nhìn một hồi, Khương Sùng vẫn không có chú ý tới tôi.
Tôi thực sự không thể kiềm chế được đôi tay đang háo hức muốn thử của mình, tôi lén lút đặt chúng lên cơ bụng của anh ấy.
Làn da ấm áp dưới đầu ngón tay khẽ run lên, nóng hổi vô cùng.
Tôi thấy tai Khương Sùng đỏ bừng.
Anh không quay lại, nhưng anh ấy biết đó là tôi.
Tôi cố ý kiễng chân lên hôn lên tai anh hết lần này đến lần khác.
Nhưng như chợt bị thứ gì đó kích thích, anh đột ngột quay người lại, siết chặt cổ tay tôi, trong mắt hiện lên một tia run rẩy mạnh mẽ.
“Đừng đụng vào!”
Anh ra hiệu một cách mạnh mẽ và nhanh chóng.
Sau khi phản ứng lại, anh vội vàng buông tay tôi ra và liên tục xin lỗi tôi.
“Ý Ý, tôi xin lỗi, tôi không cố ý.”
“Tôi xin lỗi, tha thứ cho tôi.”
Khương Sùng có vẻ vô cùng hoảng sợ và liên tục xin lỗi tôi.
Trái tim tôi như bị bao bọc chặt trong một tấm lưới lớn, khiến tôi nghẹt thở và không thở được.
Tôi ôm chặt Khương Sùng: “Anh không sai.”
“Khương Sùng, anh không sai.”
Hồi lâu, Khương Sùng mới bình tĩnh lại, cúi xuống dụi môi vào mắt tôi một cách nịnh nọt.
“Ý Ý, đừng chạm vào, tai tôi.”
18
Mặc dù sống chung có chút khác biệt so với tưởng tượng của tôi, nhưng Khương Sùng rất chu đáo và ân cần, tôi không cần phải lo lắng bất cứ điều gì.
Từ địa điểm tổ chức đám cưới đến chi tiết tiệc đều được anh sắp xếp mọi thứ rõ ràng.
Trong hôn nhân, anh có tính bướng bỉnh đòi hỏi sự hoàn hảo.
Sau khi sắp xếp xong lịch trình đám cưới, tôi và Khương Sùng đến tiệm áo cưới.
Trong tiệm váy cưới có rất nhiều váy cưới đẹp, Khương Sùng tốn rất nhiều thời gian để lựa chọn, cuối cùng chọn được chiếc sang trọng nhất.
Khi tôi bước ra khỏi phòng thử đồ, Khương Sùng nhìn tôi rất lâu, đôi mắt đẹp không giấu được vẻ vui mừng.
Người quản lý không khỏi khen ngợi: “Thưa anh, cô ấy mặc bộ lễ phục này trông thật đẹp.”
Tôi đi vòng qua trước mặt Khương Sùng và hỏi anh: “Trông ổn không?”
Anh nặng nề gật đầu, nhưng nước mắt bất ngờ rơi xuống, hết giọt này đến giọt khác.
“Ý Ý là đẹp nhất.”
Tôi bước tới lau nước mắt cho anh, không nhịn được cười: “Đồ ngốc, sao anh lại khóc?”
Anh chỉ lắc đầu và bày tỏ lòng biết ơn bằng cử chỉ.
“Anh mừng vì anh đã không mất khả năng nhìn thấy em.”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com