Chương 2
7
Sáng sớm tôi đã hối thúc dì giúp việc mở cửa để chuyển đồ vào ký túc xá mà tôi chưa từng đặt chân đến này. Sau khi sắp xếp xong, cũng đã đến trưa.
Chu Đồng Vũ tay xách nách mang mấy túi to nhỏ toàn hàng hiệu, đứng dưới ký túc xá của tôi.
“Cái gì đây?”
“Không phải sắp sang xuân rồi sao? Stylist của cậu gửi mấy bộ đồ mới phối cho mùa này đấy. Gửi đến nhà cậu mà không thấy cậu đâu, nên cô ấy nhờ tôi mang đến. Nặng chết đi được, mau cầm lấy!”
“Cậu cũng nặng tay quá đấy, nói là về ký túc xá ở thì ngay lập tức chuyển về luôn.”
À, nhớ ra rồi.
Mẹ tôi có sắp xếp một stylist riêng cho tôi, mỗi mùa đều gửi quần áo cao cấp đã được phối sẵn.
Tối qua vội vàng quá, quên không báo stylist là tôi đã chuyển chỗ ở.
Nhìn qua một lượt, không hổ danh stylist hàng đầu, gu thẩm mỹ đỉnh khỏi bàn.
Haiz, tình yêu lẫn quà tặng đều thu hoạch đủ cả, ai mà chống đỡ nổi đây?
Tôi lục lọi trong túi nhỏ, tìm ra một chuỗi vòng tay ba hàng ngọc trai, dưới ánh nắng tỏa ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ, trông thật đẹp, thế là tiện tay đeo lên.
Đúng lúc này, chợt có người gọi tên tôi: “Tống Yên Nhiên.”
Tôi quay đầu lại, thấy Bùi Chấp đang đi từ bên kia đường qua.
Giật mình, tôi vội nhét lại chuỗi vòng tay vào túi đồ của Chu Đồng Vũ, cố gắng nở nụ cười ngoan ngoãn ngượng ngùng nhất có thể.
“Bùi Chấp, anh đến sớm vậy sao? Em còn tưởng phải đến chiều anh mới qua.”
“Buổi trưa thí nghiệm kết thúc sớm, nên anh tranh thủ đến xem em thế nào.” Bùi Chấp nhàn nhạt quét mắt nhìn Chu Đồng Vũ.
Tên này thì vô tư: “Không thể nào? Miên Miên tối qua còn bảo hôm nay thí nghiệm rất bận, hai người bây giờ không phải chung nhóm sao?”
Ánh mắt Bùi Chấp lạnh đi trong nháy mắt: “Cậu tìm Yên Nhiên có chuyện gì?”
Chu Đồng Vũ với cái tính nóng nảy không chịu thua liền phản bác: “Gì chứ, tôi với cậu ấy là bạn thanh mai trúc mã nhiều năm rồi, có chuyện gì không tìm được chắc?”
Thấy hắn sắp làm lộ chuyện, tôi lập tức bịt miệng hắn lại: “Sắp đến sinh nhật Miên Miên rồi, Chu Đồng Vũ mua quà nên tìm em tư vấn một chút.”
“Quà?”
“Em thích mấy thứ này sao?” Ánh mắt Bùi Chấp lướt qua mấy túi hàng hiệu trên tay Chu Đồng Vũ.
Lập tức, tinh thần tôi phấn chấn hẳn lên.
Một thiếu nữ kiên cường dù nghèo khó cũng không thể ham mê vật chất được!
Xa hoa! Lãng phí! Thối nát!
Tôi làm ra vẻ mặt nghiêm túc: “Không thích, mấy thứ này chẳng có gì đáng theo đuổi cả. Chỉ là vật ngoài thân, nông cạn.”
Chu Đồng Vũ đen mặt: “Cậu thích đến phát cuồng ấy chứ, năm ngoái còn bay sang Paris để lấy hàng cao cấp tận nơi kìa.”
Diễn tiếp đi, xem cậu diễn được đến đâu.
Thấy Bùi Chấp đến, Chu Đồng Vũ lập tức xoay người định rời đi.
Tôi nháy mắt ra hiệu liên tục: “Cậu định mang kho báu của tôi đi đâu?”
Hắn đáp lại một cái nháy mắt: “Đoán xem.”
Bùi Chấp đang ở ngay cạnh, tôi chỉ có thể nhìn hắn từ từ rời đi mà lòng đau như cắt.
8
Buổi trưa vào căn-tin ăn cơm, Bùi Chấp bảo tôi ngồi trước, lát nữa anh sẽ mang đồ ăn đến.
Trương Kiều – người vẫn luôn đối đầu với tôi – nhìn thấy liền châm chọc: “Sao thế? Không phải cậu nói nhà cậu giàu lắm à? Sao tự nhiên lại về ký túc xá ở, còn ăn cơm căn-tin với bọn tôi?”
Tôi đảo mắt nhìn quanh, may mà Bùi Chấp vẫn đang ở xa lấy đồ ăn, chắc không nghe thấy.
Thấy vẻ mặt đáng ghét của cô ta, tôi nhịn không được đáp trả: “Xuống trần gian trải nghiệm cuộc sống thôi.”
“Thật không? Chẳng lẽ cậu là con riêng, bây giờ bị đuổi ra khỏi nhà rồi?” Cô ta cười đầy ác ý, còn cố ý nói to hơn để những người xung quanh nghe thấy.
“Trí tưởng tượng phong phú ghê nhỉ? Tôi chỉ là đang yêu đương thôi, cùng bạn trai trải nghiệm tình yêu trong khuôn viên trường có gì sai?”
Cô ta liếc nhìn xung quanh: “Bạn trai?”
Haiz, tôi vốn không định khoe khoang đâu.
“Đại học Bắc Kinh, Bùi Chấp.” Tôi tủm tỉm cười nhìn theo bóng dáng Bùi Chấp đang tiến lại gần.
Trường tôi cách Bắc Đại không xa, mà tên của Bùi Chấp cũng khá hot.
Tôi nhớ rõ học kỳ trước, Trương Kiều còn say mê một tấm ảnh chụp lén góc nghiêng của Bùi Chấp trên mạng trường, nhìn suốt cả nửa ngày.
Cô ta lập tức cười phá lên: “Đại học Bắc Kinh, Bùi Thần? Cậu mà yêu đương với Bùi Thần á?”
“Tống Yên Nhiên, cậu đang mơ giữa ban ngày đấy à.”
Bùi Chấp đặt hai phần ăn xuống bàn, sắc mặt không vui: “Bạn học, chuyện tôi yêu đương thì có gì đáng cười sao?”
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, cẩn thận xếp đồ ăn gọn gàng rồi nhìn Trương Kiều bằng ánh mắt lạnh như băng.
Trương Kiều trợn mắt kinh ngạc.
Thật sự là Bùi Chấp?
“Thôi nào, đừng làm phiền bọn tôi ăn cơm nữa.” Tôi khoát tay, ra hiệu cô ta đừng đứng đó lảng vảng.
Trương Kiều quay đầu nhìn lại ba lần, không cam tâm mà ngồi xuống bàn gần đó để theo dõi lén.
Ánh mắt Bùi Chấp trở nên sâu thẳm.
Lòng tôi chợt căng thẳng.
Không lẽ anh ấy phát hiện ra điều gì rồi?
Tôi vội cười hì hì, cố gắng đánh lạc hướng.
“Cô gái đó từng bắt nạt em à?”
Anh nhìn tôi, sắc mặt không vui: “Thái độ cô ta với em không được tốt lắm.”
Bắt nạt tôi?
Ai?
Trương Kiều á?
Bùi Chấp có vẻ hiểu lầm rồi. Dù tôi và Trương Kiều không hòa hợp, nhưng cô ta chưa bao giờ thắng được tôi.
Tôi đâu phải con thỏ trắng nhỏ bé đáng thương, tôi không đi bắt nạt người khác là may rồi.
Với mấy trò trẻ con của Trương Kiều, chẳng khác gì gãi ngứa, đôi khi còn thêm chút niềm vui cho cuộc sống.
Ánh mắt Bùi Chấp hiện lên chút thương xót, gắp liên tiếp hai miếng thịt kho vào bát tôi.
Tôi lập tức diễn cảnh đáng thương: “Đúng vậy, bọn họ đều không thích em.”
Thịt kho tàu của anh ấy, ngon ghê!
Bàn tay anh chậm rãi đưa lên đầu tôi, xoa hai cái.
Có vẻ cảm thấy chạm vào rất thích, lại xoa thêm hai cái nữa.
Tôi ngước mắt khó hiểu nhìn anh, chỉ thấy anh nghiêm túc nói:
“Không sao đâu, anh thích em là được.”
Cứu tôi với!
9
Sau bữa trưa, Bùi Chấp vẫn chưa về trường.
Anh ấy nói: “Không thể lúc nào cũng để em đi học cùng anh được.”
Tôi: ?!?!!?!?
Tôi hoảng hốt.
Bùi Chấp kiên trì thêm vài lần, tôi đành cắn răng đồng ý.
Buổi chiều có tiết Quản trị học, giáo viên điểm danh theo thói quen đã định bỏ qua tên tôi, nhưng lại thấy tôi run rẩy giơ tay.
Biểu cảm của cô ấy nhìn tôi… cứ như gặp phải ma quỷ vậy.
Bùi Chấp ngồi ngay bên cạnh, để không làm lộ thân phận, tôi cố gắng hết sức chăm chú nghe giảng.
Nhưng học hành chính là khắc tinh của tôi, chưa được nửa tiết, tôi đã bắt đầu gật gù như gà mổ thóc.
Giữa cơn mơ màng, một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy tôi, để đầu tôi tựa lên vai anh ấy.
Lúc tôi tỉnh dậy, lớp học đã không còn một bóng người.
Tôi nhìn Bùi Chấp, Bùi Chấp nhìn tôi.
Xong rồi.
Hình tượng nữ sinh chăm chỉ của tôi vừa mới lập đã sụp đổ ngay ngày đầu tiên.
Giọng nói dịu dàng của anh ấy vang lên: “Tối qua ngủ không ngon à? Ghi chú em xem đi, anh đã đánh dấu trọng điểm rồi.”
Không biết từ lúc nào sách của tôi đã nằm trong tay Bùi Chấp.
Tôi mở ra, bên trong các phần quan trọng đã được đánh dấu rõ ràng bằng nhiều màu bút khác nhau.
Tôi không kìm được mà hơi đỏ mặt, ngoan ngoãn cúi đầu đi theo anh ấy.
Lúc ngang qua sân bóng rổ, Chu Đồng Vũ, mồ hôi nhễ nhại sau trận đấu, gọi tôi một tiếng.
Cậu ta nhìn Bùi Chấp đứng bên cạnh tôi, có vẻ vẫn chưa hết để bụng chuyện ban sáng.
Chu Đồng Vũ khẽ đẩy bóng, ném về phía Bùi Chấp: “Này anh bạn, đấu một trận chứ?”
Tôi hơi lo lắng, Chu Đồng Vũ chơi bóng rổ từ nhỏ, thể chất vượt xa nhiều người cùng tuổi.
Bùi Chấp trông có vẻ gầy gò hơn, tôi sợ nếu va chạm sẽ bị thương.
Tôi lườm Chu Đồng Vũ một cái rồi định kéo Bùi Chấp đi, nhưng đám con trai trên sân bóng đã vây lại.
“Ô, đây là bạn trai của chị Tống hả? Giao lưu hữu nghị, làm vài trận đi.”
Người lên tiếng là thành viên CLB bóng rổ của trường, từ hồi huấn luyện quân sự năm nhất đã đeo đuổi tôi, chắc thấy không vừa mắt với Bùi Chấp rồi.
Bùi Chấp đưa túi cho tôi, dùng một tay đón bóng, ra hiệu rằng không sao.
Tôi lo lắng đứng bên cạnh, chỉ thấy anh ấy ôm bóng, khẽ cong đầu gối, bất ngờ như tia chớp lách qua hàng phòng thủ, bật nhảy ném rổ, bóng rơi vào lưới một cách gọn gàng.
Anh ấy xoay bóng trên đầu ngón tay, cổ tay khẽ dùng lực, lại tiếp tục ghi điểm.
Ba ván kết thúc, Bùi Chấp thắng.
Chu Đồng Vũ đứng bên, không thể tin nổi: “Rốt cuộc ông trời đã đóng cánh cửa nào của cậu ta vậy?”
Tôi ở bên ngoài đã sớm máu nóng sục sôi, anh ấy vừa xuống sân, tôi không nhịn được mà ôm lấy cổ anh ấy, đặt một nụ hôn lên đó.
Bùi Chấp, quá đẹp trai rồi.
Nhưng khi tôi nhận ra hành động của mình có hơi quá nhanh, đang định giải thích thì—
Đôi mắt sâu thẳm của Bùi Chấp đã khóa chặt lấy tôi.
Anh ấy vòng tay ôm eo tôi, cúi đầu, hôn sâu xuống.
Xung quanh vang lên một loạt tiếng hít khí, Chu Đồng Vũ, tên không có lương tâm kia, thậm chí còn giơ điện thoại quay video.
Bùi Chấp đưa tay lướt qua tai tôi, nhẹ nhàng nhéo một cái.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, nhưng anh ấy vẫn điềm tĩnh như thường, trông vô cùng nho nhã.
Nhịp tiến độ này, có phải hơi nhanh rồi không?
Nhưng mà—
Tôi thích.
10
Tôi bắt đầu tận hưởng cuộc sống yêu đương, và không bao giờ thấy chán.
Mùa đông kéo Bùi Chấp đi ăn món bột chiên trên vỉa hè giữa cơn gió rét cắt da cắt thịt.
Đến xuân, anh ấy chở tôi trên chiếc xe điện nhỏ, vòng quanh hồ Vị Minh.
Cùng nhau mua trà sữa với chương trình “ly thứ hai giảm giá”, cùng nhau săn sách giảm giá ở tiệm sách cũ, cùng nhau dạo phố…
Anh ấy dường như hiểu tôi rất rõ—
Dọn rau cần ra khỏi đĩa giúp tôi, luôn gọi trà sữa loại ba phần đường để tôi tự huyễn hoặc mình ít ngọt, trong đĩa lúc nào cũng có sẵn tôm hùm bóc vỏ…
Chúng tôi cùng nhau ngắm tuyết phủ khắp trời, rồi lại cùng chứng kiến tuyết xuân tan chảy.
11
【Ba hôm nay đến Bắc Kinh bàn chuyện hợp tác.】
【Có hơi nhớ cô con gái ngoan của ba.】
【Con đang ở đâu? Ba đến cổng trường con rồi.】
Khi nhận được tin nhắn bố tôi sắp giá lâm, tôi còn đang ngậm nửa cái bánh kếp.
Tôi vội vàng chuẩn bị về ký túc xá để thay đồ, nhưng một bóng đen phủ xuống bên cạnh.
“Yên Nhiên, con đang ăn gì vậy?”
Người đàn ông trước mặt mặc bộ vest thẳng thớm, nhìn qua được chăm sóc rất tốt, trông cũng chỉ ngoài ba mươi.
“Yên Nhiên?”
“…Ba?”
12
Tôi mất nửa tiếng đồng hồ để giải thích với ba rằng tôi thực sự không bị tổ chức xã hội đen nào khống chế cả.
“Ba, chẳng lẽ ba không thấy bây giờ con sống giản dị, tích cực như vậy cũng rất tốt sao?”
Ba tôi gật đầu: “Cũng tốt, nhưng cũng thật quái lạ.”
??!!
Tôi chui vào xe, mở trần xe ngắm sao, đếm từng ngôi sao băng: “Không tin thì thôi.”
Ba tôi bảo tài xế lái xe, rồi quay sang nhìn tôi: “Lát nữa đi cùng ba gặp chú Giang nhé. Ba và chú ấy lâu lắm rồi chưa gặp, nhớ năm xưa…”
Tiệc rượu của mấy ông già thì có gì vui chứ.
Tôi nhíu mày: “Không đi.”
“Về ba đặt cho con một chiếc túi Hơi Mệt đặt làm riêng.” Ba tôi giống như nắm được điểm yếu chí mạng của tôi, cười đắc thắng.
Tôi lập tức nở một nụ cười đầy tình cảm cha con: “Daddy, điểm đến của chúng ta ở đâu vậy?”
13
“Đây là chú Giang của con.” Ba tôi nhiệt tình giới thiệu, “Lúc nhỏ chú ấy từng bế con đấy, nhớ không?”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com