Chương 3
8
“Hắn chỉ là bị chấp niệm che mờ lý trí, đợi ta ngày mai dạy bảo hắn một phen rồi mới quyết định, có được không?”
Ba năm mưa gió, mái tóc đen của lão phu nhân đã bạc trắng.
Bà ôm lấy ta, giống như năm đó nhặt ta từ trại tị nạn về phủ.
“Ta biết con luôn là đứa cứng đầu nhất, muốn đi Nhai Châu thì không ai ngăn được, muốn rời đi cũng không ai giữ nổi.
“Nhưng nếu giao Thẩm gia vào tay nữ nhân nhà họ Lâm, chỉ có con đường diệt vong mà thôi. Ta đã già rồi, khi sức lực không còn nữa, chỉ có thể dựa vào con.
“Kiều Thư, con có thể nể tình ta nuôi dưỡng con mà cho hắn thêm một cơ hội không?”
Nhắc đến ân tình ngày trước, ta không thể nào từ chối.
Nhưng ta vẫn thoát khỏi vòng tay lão phu nhân, quỳ xuống dập đầu thật sâu.
“Ân tình của Thẩm gia, con đã trả bằng ba năm vào sinh ra tử và một cái chân này rồi. Hôm nay đồng ý nhường một bước chỉ vì Kiều Thư không nỡ rời xa tình nghĩa với lão phu nhân.”
Ân cứu mạng không thể ràng buộc ta, ân dưỡng dục cũng không trói buộc được ta.
Bàn tay lão phu nhân đang đỡ ta khựng lại, dần dần rút về, chỉ còn lại một tiếng thở dài não nề.
Khi bước ra khỏi viện của bà, ta đụng mặt Thẩm Vân Đình ngay trước cửa.
Hắn dường như hôm nay mới nhớ ra chân ta đã tàn tật, thấy ta bước từng bước khó nhọc xuống bậc thềm, hắn ngừng lại, chìa đôi tay xương xẩu ra đỡ lấy.
“Đợi A Tuyết về rồi, ta sẽ đón nàng về viện. Lão phu nhân muốn tiện cho nàng đi lại nên đã cho sửa bậc thềm trong viện rất thấp.
“Những gì thuộc về nàng, sẽ không ai cướp được.”
Đây chính là sự hạ mình của hắn.
Thấy tà váy đỏ rực bên ngoài cửa, khóe môi ta khẽ cong lên, ngước mắt hỏi:
“Nhưng thiếu gia có từng nghĩ, nếu ta ở trong chủ viện, Lâm tiểu thư phải làm sao? Chẳng lẽ để nàng ta ở viện thiếp thất cho người ta chê cười?”
Thẩm Vân Đình thở phào nhẹ nhõm:
“A Tuyết không quan tâm những chuyện đó, nàng ấy có ta là đủ rồi.”
Ta giấu đi ý cười lạnh nhạt, hỏi tiếp:
“Ngày sau nếu ta quản lý việc trong phủ, lỡ như người của Lâm tiểu thư phạm lỗi thì phải xử lý thế nào?”
Thẩm Vân Đình mỉm cười:
“Đã giao việc cho nàng quản lý, dù là người của Thẩm gia hay Lâm gia, phạm lỗi thì đều phải xử lý công bằng như nhau.”
Ta hài lòng đáp:
“Vậy thì làm quý thiếp kiêm quản gia cũng không tệ.”
Ta tránh bàn tay muốn nắm lấy của hắn, tự mình xách váy bước xuống bậc thềm.
“Lão phu nhân đang đợi công tử, công tử mau vào đi.”
Hắn hài lòng với sự nhún nhường của ta, nhưng lại không vui vì sự xa cách của ta.
“Kiều Thư, nàng cứ gọi ta là Vân Đình như trước đây là được rồi. Ta vẫn là ta, vẫn luôn có nàng trong lòng.”
Nhưng góc khuất không đáng nhắc tới trong lòng hắn, ta chẳng hề quan tâm.
“Kiều Thư biết rồi. Trong lòng Vân Đình, có Kiều Thư.”
Nụ cười đắc ý của ta như mũi dao đâm vào mắt Lâm tiểu thư.
Nàng chặn ta ngay trước cửa viện, giơ tay tát một cái như trời giáng.
“Xem ra, bài học ngày trước vẫn chưa đủ nhỉ!”
9
Nàng ta xé bỏ lớp mặt nạ nhu nhược và ngây thơ trước mặt Thẩm Vân Đình, để lộ bộ móng vuốt hung ác dữ tợn.
“Tiện nhân, ngươi vất vả lặn lội ngàn dặm, đánh đổi một cái chân để giành được trái tim hắn, chẳng phải muốn làm chủ mẫu Thẩm gia hay sao? Nhưng kết quả thì thế nào, vẫn thua một lần ta đứng trong tuyết.”
“Một kẻ què quặt như ngươi, lấy gì để so với ta?”
Nàng ta lôi cánh tay ta ra khỏi ống tay áo, nhìn vết sẹo xấu xí trên mu bàn tay ta, đắc ý vô cùng.
“Trước đây, hắn nói tay ngươi đẹp, ta liền hủy đôi tay đẹp đó, khiến ngươi không còn cơ hội hầu hạ bút mực nữa.
“Giờ hắn khen ngươi hiểu chuyện, biết suy nghĩ thấu đáo, ngươi nói xem, ta phải làm gì để khiến hắn thất vọng về ngươi đây?”
Ta thoát khỏi bàn tay đang siết chặt của nàng ta, ngước mắt nhìn thẳng vào nàng ta, đáp lại:
“Ta muốn hỏi Lâm tiểu thư một câu, Nhai Châu dù xa nhưng cũng không phải không có đường đi. Nếu ngươi thật sự đợi hắn ba năm, cớ sao lại không có lấy một lá thư gửi cho hắn?”
Sắc mặt nàng ta lập tức tái nhợt, ta khẽ cười lạnh.
“Thiếu gia nhất thời hồ đồ, nhưng không thể hồ đồ mãi được. Giả tình giả ý sao có thể thắng được chân tình thật lòng. Ta chờ ngày ngươi bị thất sủng, rồi sẽ ngã dưới tay ta.”
Nàng ta giận dữ, giơ tay muốn tát ta thêm một cái, nhưng lần này bị ta nắm chặt cổ tay.
“Một dấu tay trên mặt là đủ rồi, thêm nữa, ta sẽ trả lại gấp đôi.”
Ta đẩy nàng ta lảo đảo một bước, trong mắt nàng ta tràn ngập sự kinh ngạc.
“Ngươi dám phản kháng?”
Ta rút cây trâm cài trên đầu, lộ ra lưỡi dao sắc bén.
“Cây trâm này đã nhuốm máu năm người. Ngươi đoán xem, kẻ tiếp theo sẽ là ngươi, hay là người sau lưng ngươi?”
Nàng ta sợ đến mức mặt trắng bệch, ngạo khí hung hăng cũng lập tức tiêu tan.
Ta khẽ lắc đầu, cười nhạt rồi lách người bước đi.
Đợi đến khi nàng ta hoàn hồn lại, cảm giác mất mặt khiến nàng ta gào lên điên loạn:
“Nếu vết sẹo đó chưa dạy ngươi cách tiến thoái đúng mực, thì cứ để những vết sẹo như thế này chồng chất lên con cái của ngươi, hàng trăm hàng ngàn lần xé nát trái tim ngươi.”
“Làm thiếp dưới trướng ta, ngươi cứ chờ xem kết cục tốt đẹp của ngươi sẽ ra sao.”
Nhưng nàng ta, sẽ không bao giờ có cơ hội đó nữa.
Ba năm giết chóc ở Nhai Châu, ta sớm đã không còn là nha hoàn Kiều Thư để nàng ta giẫm lên vai mà hái mai giữa trời tuyết, hay là con bé từng bị nàng ta đè xuống đất rạch nát mu bàn tay chỉ vì một cơn ghen tuông nữa rồi.
10
Sau khi về viện, ta tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay xuống, nhét vào tay Bạch Lộ.
“Chân ta bất tiện, không tiện ra ngoài, ngươi giúp ta đem cầm chiếc vòng này, đổi lấy chút bạc, cũng để lo liệu mọi việc, cho các ngươi được sống những ngày thoải mái hơn.”
Bạch Lộ nhìn ta sâu sắc, lộ ra gương mặt kiều diễm.
Nhưng khi thấy ánh mắt dò xét của ta, nàng vội cúi đầu, nâng chiếc vòng ngọc xanh biếc rồi rời đi.
Đợi đến khi bóng dáng nàng ta hoàn toàn biến mất khỏi sân viện, ta mới lấy ra một gói đồ riêng, đưa cho Trân Châu.
Trong đó có những món quà mà từ nhỏ đến lớn ta nhận được từ lão phu nhân, cũng có cả những lễ vật mà Thẩm Vân Đình đã tặng ta trong ba năm ở Nhai Châu.
Muốn rời kinh thành, không thể thiếu tiền bạc.
Người ta cũng không cần nữa, những thứ này giữ lại cũng chẳng ích gì.
Trân Châu đầy vẻ khó hiểu:
“Sao không để Bạch Lộ tỷ tỷ cầm hết đi, cớ sao phải chia làm hai lần?”
Ta khẽ vuốt gò má sưng đỏ, mỉm cười đáp:
“Chân ngươi nhanh hơn một chút, sẽ kịp về xem một vở kịch hay.”
Ta không hề lừa nàng.
Trước khi Trân Châu kịp trở về cùng hai trăm lượng ngân phiếu, Thẩm Vân Đình đã dẫn theo Bạch Lộ đang khóc lóc thảm thiết xông vào.
Ta còn chưa kịp lên tiếng, đã bị một cái tát của Thẩm Vân Đình đánh tung cả mái tóc đen nhánh.
Hắn đứng trên cao nhìn xuống, đôi mắt đỏ ngầu, chất vấn đầy phẫn nộ:
“Đã có gì bất mãn, cớ sao không nói thẳng với ta? Bề ngoài giả bộ đồng ý, sau lưng lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu, thật hèn hạ vô cùng!”
Trân Châu vừa đỡ ta đứng lên, vừa khóc nức nở:
“Thiếu gia, sao người lại như vậy? Kiều Thư tỷ tỷ đã làm gì khiến người nổi giận đến vậy?”
Thẩm Vân Đình hừ lạnh một tiếng, đá mạnh vào chân Bạch Lộ.
Bạch Lộ ngã quỵ xuống đất, vừa khóc vừa kêu oan:
“Thiếu gia tha mạng, thiếu gia tha mạng! Tất cả đều là do Kiều Thư tỷ tỷ sai bảo, Bạch Lộ không còn cách nào khác, cầu xin thiếu gia tha mạng!”
Ta nắm chặt bàn tay bị mài rách da, từng chữ rõ ràng hỏi lại:
“Vậy thì Bạch Lộ, ngươi nói rõ ràng ra xem, ta đã sai ngươi làm gì?”
Bạch Lộ liếc nhìn ta một cái, nhưng khi chạm phải ánh mắt ta, như bị bỏng rát, lập tức cúi gằm mặt, giọng lí nhí:
“Kiều Thư tỷ tỷ… bảo nô tỳ đem vòng ngọc mà thiếu gia tặng đi cầm, rồi dùng số bạc đó thuê người kể chuyện, rêu rao khắp nơi chuyện Lâm tiểu thư qua đêm trong viện của thiếu gia mà không rõ ràng minh bạch.”
Nói xong, nàng ta bò tới trước mặt Thẩm Vân Đình, dập đầu liên tục.
“Nô tỳ không biết sẽ gây ra tai họa lớn như vậy, càng không biết sẽ khiến thiếu gia bị người ta dâng sớ buộc tội, lại càng không ngờ Lâm tiểu thư vì chuyện này mà bị ép đến mức tìm cái chết. Cầu xin thiếu gia tha mạng!
“Nô tỳ chỉ nghĩ rằng…”
Nàng ta quay đầu nhìn ta, trong mắt lóe lên tia oán độc:
“Chỉ nghĩ rằng Kiều Thư tỷ tỷ muốn trả thù cái tát mà thôi.”
Trong mắt Thẩm Vân Đình tràn đầy sự mỉa mai và lạnh lùng, hắn nhìn ta với ánh mắt áp đảo:
“Ta đã hứa với lão phu nhân, đợi ngươi sinh con xong sẽ bất chấp áp lực thế tục mà cho ngươi vị trí bình thê. Vậy mà tại sao ngươi lại hành động như vậy?”
“Thư từ của A Tuyết đều là do ngươi chặn lại đúng không? Ta có thể không so đo, nhưng sao ngươi lại được đằng chân lân đằng đầu như vậy?”
“Danh tiếng của A Tuyết bị hủy hoại, chiếu chỉ bổ nhiệm của ta cũng bị bệ hạ đình lại. Vì sự ghen tuông và bất mãn của ngươi mà cả Thẩm gia và Lâm gia đều bị đẩy lên giàn lửa.
“Từng bước ta đi đến ngày hôm nay khó khăn ra sao, chẳng lẽ ngươi không biết? Tại sao ngươi lại muốn hủy hoại ta?
“Quý thiếp hay bình thê thì có gì làm nhục ngươi? Ngươi thì lấy gì để so với A Tuyết? Một nha hoàn què chân như ngươi thì có tư cách gì để ngồi vào vị trí chủ mẫu cao quý của Thẩm gia?
“Ta nâng đỡ ngươi, vậy mà ngươi lại dám quên mất xuất thân của mình sao?”
Đây mới chính là lời thật lòng của hắn.
Từng chữ như dao sắc, từng câu như kiếm bén.
Trân Châu vừa định mở miệng bênh vực ta thì đã bị ma ma của Thẩm Vân Đình tát thẳng vào mặt, đầu lệch sang một bên.
“Thiếu gia đang hỏi chuyện, một con tiện tỳ như ngươi có tư cách gì mở miệng?”
Trân Châu không phục, lại muốn cãi lại.
Chát!
Lần này là cái tát của chính Thẩm Vân Đình.
“Tiện tỳ, nếu không biết thân biết phận thì ta sẽ đánh gãy chân ngươi rồi tống cổ ra khỏi Thẩm gia!”
Khóe miệng Trân Châu rỉ máu, nhưng vẫn ngoan cường ngẩng cao đầu.
“Không phải Kiều Thư tỷ tỷ làm, cho dù có đánh chết Trân Châu, Trân Châu cũng muốn chứng minh cho tỷ ấy.”
“Giỏi lắm, làm nha hoàn của nàng ta một ngày đã học được cái thói bảo vệ chủ nhân, liều mạng trung thành rồi phải không? Được, ta sẽ cho ngươi chết một cách minh bạch!
“Người đâu, đánh chết nó cho ta!”
Không đợi bọn nô bộc ra tay, ta đã rút cây trâm cài trên đầu xuống, chắn trước mặt Trân Châu.
“Ai dám động vào nàng ấy!”
Ta nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng vô cảm của Thẩm Vân Đình, chậm rãi cất giọng:
“Nếu thiếu gia không tin lời Trân Châu, vậy còn những bằng chứng khác thì sao?
“Kiều Thư đều có cả!”
“Kiều Thư cô nương!”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com