Chương 4
11
Vương bà tử từ viện của lão phu nhân vội vàng chạy vào, lấy cớ lão phu nhân truyền gọi để ép Thẩm Vân Đình rời đi.
Sau đó, bà đưa cho ta khế ước bán thân của ta.
“Con gái ngoan, nể tình bà già này chỉ có mỗi Bạch Lộ là người thân để nương tựa lúc tuổi già, tha cho nó một lần, được không?
“Khế ước bán thân này, lão phu nhân bảo cô nương tự giữ lấy.”
Vương bà tử là nha hoàn hồi môn của lão phu nhân, Bạch Lộ lại là cháu gái ruột của bà ta, lão phu nhân che chở cho nàng ta cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng những lời độc ác và cái tát công khai của Lâm Chiêu Tuyết, chẳng lẽ người của lão phu nhân ở bức tường bên cạnh lại không nghe thấy?
Thế nhưng bà ấy đã chọn cách giả điếc làm ngơ.
Rõ ràng đã hứa sẽ bảo vệ ta.
Vậy mà khi đối mặt với sự thật, ai nấy đều đứng về phía đối lập với ta.
Sớm biết kết quả này, ta cũng chẳng ôm hy vọng gì nhiều.
Chỉ lặng lẽ nhìn đóa mai rơi trong sân, bị bước chân vội vã giẫm nát trong tuyết, như máu đỏ tươi nơi tim người cũ.
“Muốn ta làm kẻ chết oan cũng được, nhưng phải đưa cả khế ước bán thân của Trân Châu cho ta.
“Dù sao, có cầm trong tay khế ước của nàng ấy thì ta mới an lòng, cũng tránh cho chuyện hôm nay lặp lại lần nữa.”
Sau một nén nhang, bà tử quay lại.
Đem theo cả khế ước bán thân của Trân Châu.
Bà nắm chặt tay ta đầy biết ơn:
“Lão phu nhân đã dập tắt cơn giận của thiếu gia rồi, cũng xin cô nương yên tâm, trong hậu viện Thẩm gia này, lão phu nhân luôn đứng về phía cô nương.”
Ta chỉ cười mà không đáp, đợi bà ta đi rồi, mới nói với Trân Châu:
“Giấu kỹ bạc đi, những thứ thối nát trong phủ này, không cần nữa. Ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi nơi này.”
Lúc này Trân Châu mới ngộ ra:
“Kiều Thư tỷ tỷ, từ lúc tỷ vào viện của lão phu nhân, tất cả đều nằm trong tính toán của tỷ đúng không?”
Ta không phủ nhận.
Bạch Lộ tự cho mình xinh đẹp, luôn muốn leo lên giường của Thẩm Vân Đình, nhưng ba năm đồng cam cộng khổ của ta lại khiến nàng ta bị chèn ép, làm sao nàng ta cam tâm từ bỏ?
Lâm Chiêu Tuyết vẫn giống như ba năm trước, luôn dùng cách tự làm hại mình để tổn thương ta gấp ba lần.
Còn lão phu nhân, tất nhiên sẽ cho ta một viên đường để biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ.
Vậy nên, ta bằng lòng bán cho bọn họ một cơ hội.
Chỉ với hai cái tát, ta không chỉ thuận lợi lấy được khế ước bán thân của ta và Trân Châu để có thể cao chạy xa bay.
Mà còn để lại Bạch Lộ – kẻ sẽ gây họa không dứt cho Lâm Chiêu Tuyết, khiến cho bọn họ chó cắn chó không bao giờ được yên ổn, cớ sao ta lại không làm?
Ta từng thật lòng mong muốn Thẩm gia được hưng thịnh vinh hoa, nhưng khi tất cả mọi người đều quay lưng lại với ta, ta đã không còn muốn nữa.
Lòng người không chịu nổi thử thách, ta không đánh cược lòng người, chỉ cược xem cái chân què của ta có thể vượt núi băng đèo mà bước ra con đường rộng lớn thênh thang hay không.
12
Để bảo toàn danh tiếng cho hai gia tộc.
Hôn kỳ vốn thuộc về ta và Thẩm Vân Đình, giờ đây lại trở thành ngày thành thân của hắn và Lâm Chiêu Tuyết.
Ngày cưới đã cận kề, mọi nghi lễ đều vội vã chuẩn bị trước thời hạn.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Thẩm gia đã kiểm kê xong lễ vật, rầm rộ mang sính lễ đến nhà họ Lâm để cầu hôn.
Ta và Trân Châu lặng lẽ theo sau đoàn rước dâu mà rời khỏi Thẩm phủ.
Quản gia chặn ta lại.
“Thiếu gia nói rồi, Kiều Thư cô nương phải bị cấm túc trong viện để suy ngẫm lỗi lầm của mình.”
Trân Châu mắt đỏ hoe, gào lên:
“Tất cả những thứ này vốn dĩ đều thuộc về Kiều Thư tỷ tỷ, tỷ ấy đã không có được, chẳng lẽ ngay cả nhìn một lần cũng không được sao?”
Quản gia cúi đầu im lặng.
Trân Châu không chịu bỏ qua:
“Ông quên rồi sao? Lúc thiếu gia muốn đánh chết ông, là ai đã xin tha cho ông?
“Ông quên rồi sao? Khi ông do dự không quyết, là ai đã giúp ông tháo gỡ khó khăn?
“Ngay cả việc làm của con trai ông, hôn sự của con gái ông cũng là nhờ ai giúp đỡ…”
“Thôi thôi được rồi.”
Quản gia áy náy nhìn ta:
“Đừng quá đau lòng, ngày tháng còn dài, nhìn một lần rồi sớm quay về là được.”
Ta và Trân Châu tay trắng, như thể chỉ đi dạo một vòng mà bước ra khỏi Thẩm phủ.
Nhưng bước ra lần này, chính là một đời một kiếp không quay lại nữa.
Đoàn rước dâu đi về phía phủ Thượng thư ở Tây thành, còn ta và Trân Châu lại cắm đầu cắm cổ đi về bến tàu ngoại ô phía Đông.
Khi thuyền bắt đầu xuôi dòng về phương Nam, phía sau vang lên tiếng pháo nổ giòn giã và màn pháo hoa rực rỡ đầy trời.
Giữa khung cảnh hoa lệ ấy, hắn vui mừng kết thành lương duyên, còn ta lại lên đường đến một chân trời khác.
Chia ly thực sự không có cổ đạo đình lâu, không có chén rượu biệt ly, chỉ một lần ngoảnh mặt quay lưng, liền tan biến giữa biển người mênh mông.
Thẩm Vân Đình, ta không còn nợ ngươi nữa, cũng sẽ không bảo vệ ngươi nữa.
Trân Châu nhìn ánh pháo hoa rực rỡ phản chiếu trong mắt ta, cười chua chát mà an ủi:
“Để chúc tỷ tỷ tiền đồ rộng mở, pháo hoa giữa ban ngày, khắp thành đưa tiễn, chúng ta xứng đáng có được điều đó.
“Nhưng tỷ tỷ, chúng ta sẽ đi đâu đây?”
“Ta sẽ phiêu bạt giữa nhân gian lãng mạn này, cuộc đời ta sẽ trải khắp bốn phương Đông Tây Nam Bắc.
“Đi đến đâu hay đến đó!”
Con thuyền xuôi dòng trôi đi nhanh hơn đôi chân tập tễnh của ta rất nhiều.
Chỉ một ngày một đêm, thuyền đã cập bến Lâm An.
Ta cũng dừng chân giữa khung cảnh mưa bụi Giang Nam.
13
Đêm đó, Thẩm Vân Đình uống say quá chén, đầu đau như búa bổ.
Uống xong một bát canh giải rượu, cơn đau cũng chẳng thuyên giảm chút nào.
Hắn day day huyệt thái dương nhức nhối như bị sét đánh, đưa tay muốn nhận chén nước, lại chỉ nhìn thấy gương mặt ngập tràn xuân tình của Bạch Lộ.
Mày hắn nhíu chặt, giọng nói lạnh lùng:
“Gọi Kiều Thư đến đây.”
Dù sao thì suốt ba năm ở Nhai Châu, hễ thân thể hắn có chút không thoải mái, đều do một tay Kiều Thư chăm sóc chu đáo.
Nếu nói về thân thể này, có lẽ Kiều Thư còn hiểu rõ hơn chính hắn.
Đối với Kiều Thư, so với yêu thì thà nói rằng đó là thói quen.
Nàng thông minh, ngoan ngoãn, tận tâm tận lực, khiến hắn vô cùng hài lòng.
Hắn cũng đã từng thật lòng nghĩ đến chuyện cùng nàng một đời một kiếp, nhưng đó là ở Nhai Châu.
Kinh thành và Nhai Châu khác nhau, đây là nơi coi trọng thân phận và thể diện.
Kiều Thư tốt mọi điều, chỉ tiếc đôi chân nàng đã hỏng.
Làm chủ mẫu, quả thực không có thể diện để gặp ai.
Hắn không phải không nhìn ra sự giả dối của Lâm Chiêu Tuyết, chỉ là…
Có nhà họ Lâm chống lưng, Thẩm gia mới dễ dàng thăng tiến.
Nỗi ấm ức của Kiều Thư, hắn biết chứ, nhưng nàng thông minh như vậy, sao có thể không hiểu tính toán của hắn.
Nàng xưa nay luôn hiểu chuyện, hết lần này đến lần khác hy sinh vì tiền đồ của hắn.
Hắn nghĩ, lần này chẳng qua cũng chỉ là một lần hy sinh nữa mà thôi.
Chỉ cần hắn giống như ở Nhai Châu, mượn men rượu nửa thật nửa giả nói vài câu thật lòng dỗ dành nàng, thì mọi ấm ức đều sẽ được nuốt xuống.
Nếu không được nữa, hắn vẫn còn ân cứu mạng, vẫn còn ân dưỡng dục của Thẩm gia, tùy tiện lôi ra một cái, cũng khiến Kiều Thư không thể phản kháng.
Thế nhưng hết nhóm người này đến nhóm người khác đi tìm, không chỉ không gọi được Kiều Thư về, mà ngay cả người đi cũng không ai quay lại.
Cơn giận của Thẩm Vân Đình bùng lên, hắn đập tan bộ ấm trà quý giá trên bàn.
Quản gia không thể chịu nổi nữa, quỳ sụp xuống trước mặt hắn, run rẩy báo cáo:
“Kiều Thư cô nương… đã dẫn theo Trân Châu bỏ đi rồi.”
“Cái gì!”
Thẩm Vân Đình mặc kệ cơn đau đầu như búa bổ, lao thẳng về phía viện của Kiều Thư.
Nhưng trong viện trống hoác, Kiều Thư vốn dĩ chẳng ở được mấy ngày, ngoài vài bộ y phục mang từ Nhai Châu về, chẳng còn gì lưu lại.
Thẩm Vân Đình vừa định ra khỏi phủ đuổi theo, lại bị Bạch Lộ chặn lại.
“Kiều Thư tỷ tỷ chắc hẳn là giận vì thiếu gia đã đánh tỷ ấy, nên mới cố ý hờn dỗi bỏ đi đúng vào ngày nhà họ Lâm đến dạm hỏi.
“Nếu thiếu gia đuổi theo bây giờ, danh tiếng của Thẩm gia và Lâm gia sẽ ra sao? Những lời đàm tiếu khó khăn lắm mới dẹp được, chẳng phải sẽ lại bùng lên hay sao?”
Thấy bước chân Thẩm Vân Đình khựng lại, khóe môi Bạch Lộ khẽ cong lên đầy mưu mô, nàng tiếp tục nói:
“Dù sao cũng phải đợi chủ mẫu có thai thì mới có thể nâng Kiều Thư tỷ tỷ lên làm bình thê hoặc quý thiếp.
“Chi bằng cứ để Kiều Thư tỷ tỷ ở ngoài lạnh nhạt một thời gian rồi đón về.
“Vừa không làm mất mặt chủ mẫu, lại vừa khiến tỷ ấy nếm chút khổ cực, để tỷ ấy hiểu rõ tấm chân tình của thiếu gia dành cho tỷ ấy.”
Thẩm Vân Đình nhìn Bạch Lộ thật sâu:
“Ta không ngờ ngươi lại có suy tính như vậy.
“Nhưng Kiều Thư đi đâu không rõ, sao ta có thể yên tâm?”
Bạch Lộ lập tức nở nụ cười lấy lòng, tiến lại gần báo công:
“Nô tỳ đã cho người điều tra rồi, hôm nay chỉ có một chiếc thuyền đi về phương Nam tới Kim Lăng.
“Kiều Thư tỷ tỷ xuất thân từ Kim Lăng, chắc hẳn là đã về quê cũ.”
Trái tim đang treo lơ lửng của Thẩm Vân Đình lập tức hạ xuống.
Hắn nhìn cây mai vàng đứng sừng sững trong sân, không biết từ khi nào đã bị ai đó chặt đi mất.
Cơn giận lại bùng lên:
“Ngay cả cây mai cũng bị chặt rồi?”
Bạch Lộ sợ hãi run lên, vừa định giải thích.
Thẩm Vân Đình lại nói:
“Cũng nên cho nàng ấy một bài học rồi, vì muốn giận dỗi mà ngay cả cây mai ta tự tay trồng cho A Tuyết cũng chặt mất.
“Thật là hồ đồ không biết điều!”
Hắn phất tay áo bỏ đi, trong viện trống hoác chỉ còn lại một ngọn đèn đơn độc lay lắt.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com