Chương 5
14
Dù đôi chân đã hỏng, nhưng ta vẫn còn đôi tay khéo léo.
Những chiếc bánh điểm tâm do ta làm ra tinh xảo như thật, từng cái đều đẹp đẽ vô cùng.
Trong căn nhà ngói xanh cạnh bờ nước, chúng ta mở một tiệm bánh nhỏ.
Trước cửa có những chiếc thuyền buồm đen lững lờ qua lại, ngày tháng cứ chậm rãi trôi đi theo nhịp điệu lên xuống của mái chèo.
Những chuyện xưa cũ giống như dòng nước xanh dưới bậc thềm, khi chiếc sào gõ xuống thì vỡ tan tành.
Tiệm bánh nhỏ tuy không lớn nhưng buôn bán rất đắt khách, hương vị thơm ngon, vị trí lại đắc địa.
Chỉ có một điều không tốt, đó là gã đại phu chân đất ở tiệm thuốc bên cạnh, cặp mắt gian xảo của hắn luôn dán vào đôi chân què của ta.
Tên phó tặc thứ hai của đám thổ phỉ ở Nhạn Đãng Sơn Nhai Châu cũng có tật xấu như vậy.
Hắn mỗi lần xuống núi cướp bóc đều chỉ nhằm vào những người phụ nữ mù lòa.
Thậm chí còn tự dàn dựng cảnh anh hùng cứu mỹ nhân để lấy lòng những nữ tử bị mù.
Đợi đến khi trở thành chỗ dựa duy nhất của họ, hắn sẽ nhốt họ trong viện tứ phía là vách núi, hàng ngày đóng vai chồng hiền vợ thảo, diễn cảnh ái ân mặn nồng cho đám huynh đệ trong sơn trại xem.
Chơi chán rồi, hắn sẽ giết họ, sau đó lại đi bắt cóc một người khác.
Sau này, ta giả vờ mù lòa điếc đặc để hắn dẫn lên núi.
Đến nơi mới phát hiện trong sân toàn là chuông gió làm từ đầu lâu người chết, kêu leng keng rùng rợn.
Tên phó tặc thứ hai đó tướng mạo vô cùng đáng sợ, nửa khuôn mặt đã bị một nhát đao chém mất, trách gì hắn chỉ chọn phụ nữ mù.
Hắn không thể chiếm được trái tim ta, trước mặt bọn huynh đệ không diễn được vở kịch nữ nhân cam tâm tình nguyện dâng hiến, nên nổi giận, muốn cưỡng ép ta.
Cuối cùng lại bị ta dùng trâm cài giết chết rồi đá xuống vách núi sâu không thấy đáy.
Nhìn thân hình gầy gò của Tề Hàn Quân, ta lắc đầu:
“Đối phó với hạng tiểu nhân như hắn, không cần dùng đến trâm cài, chỉ cần đôi tay này cũng có thể bóp chết hắn.”
Trân Châu hoảng hốt:
“Sao tỷ tỷ lại muốn bóp chết hắn chứ? Có phải vì muội thường xuyên mang bánh cho hắn nên tỷ không vui không?
“Nhưng tỷ tỷ đừng giận, những cái bánh đó đều là hàng lỗi, rơi xuống đất dính bụi bẩn hoặc bị hỏng hình dáng không bán được.
“Hắn thật thà quá, hoặc là khám bệnh miễn phí, hoặc là tự bỏ tiền túi giúp người nghèo chữa bệnh, đến nỗi nồi cơm cũng không có mà ăn.
“Dù biết bánh điểm tâm đó không ngon, hắn vẫn chắp tay cảm tạ: ‘Cảm ơn Trân Châu cô nương.’
“Muội thấy tội nghiệp nên mới chủ động đem cho hắn.
“Nếu tỷ tỷ giận thì cứ trách muội vô ơn bạc nghĩa, muội hứa sẽ không bao giờ làm vậy nữa.”
Chiếc sào khua xuống mặt nước, từng gợn sóng lăn tăn lan rộng, ta bất giác hít một hơi lạnh:
“Ngươi biết những chuyện này từ bao giờ?”
Trân Châu khựng lại, ngước mắt nhìn ta:
“Trên con phố này, ai mà không biết.
“Đến cả tên côn đồ bên phố đối diện cũng không muốn bỏ tiền chữa bệnh cho mẹ, nửa đêm khiêng bà lão ném trước cửa Tề Hàn Quân rồi trốn biệt tăm.
“Gã ngốc đó, người ta đều khuyên hắn đừng xen vào chuyện người khác, cứu sống không ai trả tiền thuốc, cứu chết thì bị tên côn đồ kia quay lại tống tiền hắn.
“Thế mà hắn chẳng thèm nghe, nói rằng cứu người là lời dạy của sư phụ hắn, cứ thế ôm bà lão vào nhà, sắc thuốc ròng rã hai tháng trời.
“Giờ thì đến cơm cũng không có mà ăn.”
“Trân Châu cô nương nói sai rồi.”
Đột nhiên, từ bên tiệm thuốc cạnh nhà ló ra một cái đầu ngơ ngác.
Tề Hàn Quân gãi đầu, ngượng ngùng nói:
“Tại hạ chỉ là chưa nhận được tiền trợ cấp từ sư phụ nên tạm thời túng thiếu chút thôi. Nhưng cũng chưa đến mức không có gì ăn đâu, cô xem, hôm nay ta còn nấu được một nồi cháo đấy.”
Trân Châu nghiêng đầu nhìn thoáng qua, rồi lắc đầu quầy quậy:
“Nếu nhảy vào nồi mò, sợ rằng đến tối cũng không vớt nổi ba hạt gạo.”
Nhìn trên bếp của ta có ba món mặn một món canh thơm phức, Trân Châu vừa cứng miệng vừa lí nhí hỏi:
“Thức ăn thừa mà đổ đi thì cũng phí quá… Có thể… có thể đem cho cái đồ gỗ mục ấy được không?”
Khuôn mặt Trân Châu bất giác đỏ ửng lên.
Làm sao ta lại không hiểu chứ.
“Được, cho thì cho… Nhưng mà…”
Câu sau ta nuốt lại.
Cho đến khi Tề Hàn Quân từ bộ dạng ủ rũ ăn thức ăn thừa, rồi vui vẻ ăn cơm trắng của chúng ta, cuối cùng ngồi đối diện Trân Châu với cái mặt tươi rói, tay cầm khúc xương lớn, ngại ngùng cắn từng miếng.
Sau khi ăn no một bụng, Trân Châu vội vàng đi đưa bánh ở thành Nam.
Tề Hàn Quân lại cứ lần chần không chịu rời đi, ánh mắt không ngừng liếc về phía chân què của ta dưới làn váy.
Ta nhịn hết nổi, đập mạnh một tách trà xuống bàn, phát ra âm thanh vang dội.
“Chân què của ta mọc đúng điểm khoái lạc của ngươi hay sao? Hay là hợp với gu thẩm mỹ của ngươi?
“Ngươi nhìn trộm sau cửa sổ còn chưa đủ, lại còn mặt dày mượn cớ của Trân Châu để quang minh chính đại ngắm nghía như vậy.
“Nếu không thì để ta đánh gãy một chân của ngươi, xem ngươi có sung sướng thỏa mãn hay không?
“Người đời chỉ biết ngươi có lòng từ bi cứu người cứu mạng, có ai biết được cái bản mặt bỉ ổi hèn hạ này của ngươi không?”
Gương mặt tuấn tú của Tề Hàn Quân tái nhợt vì bị mắng thẳng mặt, hắn đứng đơ như khúc gỗ hồi lâu, mãi đến khi ta mạnh tay đẩy cửa đuổi khách, hắn mới giật mình bừng tỉnh.
“Ta… ta chỉ là nghĩ rằng đã ăn của cô nương nhiều bánh như vậy, sư phụ nhất định sẽ mắng ta không biết liêm sỉ.
“Nếu Kiều Thư cô nương có thể chịu được đau, không chừng ta có thể nối xương chữa lành chân cho cô nương. Cũng coi như trả được ân tình của cô nương.
“Chỉ là… nam nữ có khác biệt, vết thương lại ở chân, ta không tiện ra tay, huống hồ còn có Trân Châu cô nương…”
“Cái gì? Huynh nói chân của Kiều Thư tỷ tỷ có thể chữa được sao?”
Trân Châu vừa trở về, giỏ bánh rơi bộp xuống đất.
15
Trân Châu mừng rỡ đến mức nước mắt rưng rưng:
“Đồ đầu gỗ kia! Nếu ngươi dám lừa ta, ta sẽ đấm cho ngươi một cú thủng cả người đấy! Nói mau, chân của tỷ tỷ ta thực sự có thể chữa khỏi sao?”
Dưới tay áo, đôi tay ta cũng đang run rẩy.
“Ngươi nói thật sao? Có mấy phần chắc chắn? Có thể hồi phục được bao nhiêu?”
Nói đến chuyện chữa bệnh, đôi mắt của Tề Hàn Quân lập tức sáng rực lên:
“Môn phái của ta giỏi nhất là trị xương khớp, sư phụ ta còn là ngự y chuyên trị bệnh về xương trước mặt hoàng thượng.
“Ta tuy không bằng sư phụ, nhưng nếu là xương gãy, cũng có mấy phần chắc chắn có thể giúp Kiều Thư cô nương hồi phục như ban đầu.”
Trân Châu vui mừng khôn xiết, kích động hơn cả ta, ôm chặt tay ta đến mức ta đau nhói:
“Đợi đến khi chân tỷ tỷ lành lại, không cần dựa vào thuyền nữa cũng có thể đi bất cứ đâu tỷ muốn.
“Tỷ không phải muốn cưỡi ngựa, leo núi, ngắm cảnh hay sao? Tất cả đều được, tất cả đều được!
“Trân Châu vốn định cõng tỷ đi, nhưng sau này tỷ có thể tự mình đi rồi.
“Trân Châu vui quá… vui đến mức chỉ muốn gả cho cái đồ đầu gỗ này thôi!”
Trong khoảnh khắc, mọi âm thanh đều im bặt, yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.
Trân Châu nghiêng đầu, nhún vai nói:
“Sao nhìn như vậy? Gả cho ngươi thì có gì thiệt thòi chứ? Huống hồ ta chỉ tiện miệng nói thôi, ai thèm gả cho một cái đầu gỗ như ngươi chứ.”
Đôi mắt Tề Hàn Quân lập tức tối sầm lại, nhưng Trân Châu hoàn toàn không nhận ra, vẫn ríu rít hỏi han về việc chữa chân.
Hồi lâu sau, Tề Hàn Quân mới yếu ớt đáp:
“Ta sẽ viết thư cho sư phụ, mượn con dao mở xương của người là đủ rồi.
“Nhưng ông ấy rất keo kiệt, nếu không nói rõ ràng sự tình, chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.”
Mười ngày sau, người đến không phải là con dao mở xương, mà là viện phán trẻ nhất của Thái y viện – Bùi Huyền.
Hắn cao gầy như trúc xanh, gương mặt trắng nhợt như sương tuyết, toát lên vẻ thanh lãnh cao ngạo vô cùng.
Đứng dưới mái hiên, tay cầm chiếc ô cán ngọc, dường như đã xóa tan hết mọi âm thanh trên đời.
Chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách trên mặt ô.
Mặt ô hơi nghiêng, để lộ đôi mắt phượng dài hẹp sắc bén.
Bốn mắt nhìn nhau, băng tuyết như nứt vỡ, khóe môi hắn nhếch lên ba phần ý cười:
“Xem ra, lần này ngươi lại nợ ta một ân tình rồi.”
Ta cứng họng, thì ra là người quen cũ.
16
Năm đó, dưới đình Thập Lý, ta dùng trâm cài đâm thẳng vào tim Thẩm Vân Đình, máu tuôn xối xả, sắc mặt hắn trắng bệch vì đau đớn.
Khi đó, Bùi Huyền đang ngồi trên sườn núi ngắm tuyết, nhìn trọn vẹn màn kịch hay trước mắt, rồi với ba phần chế giễu, hắn ném cho ta một viên thuốc cầm máu.
“Ngươi nợ ta một ân tình to lớn, sau này ta sẽ tự đến đòi lại.”
Khóe môi hắn nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, thân hình cao gầy từ trên cao áp xuống.
“Ngươi nợ ta, nhớ kỹ chưa?”
Ta siết chặt cây trâm sắc bén trong tay.
“Ngươi muốn đòi thế nào?”
Trong mắt hắn thoáng hiện nét thất vọng, đầu ngón tay khẽ chạm, lấy đi túi hương bên hông ta.
“Ta lấy cái này, ngươi giữ lại cái mạng này mà về kinh trả ân cho ta.”
Sau đó, khi ta bị gãy chân ở Nhai Châu, lão phu nhân nhà họ Thẩm đã cầu xin hắn cứu giúp.
Thế nhưng ta chờ mãi cũng không thấy hắn xuất hiện.
Đường đường là viện phán của Thái y viện, quyền quý tìm đến hắn xếp hàng dài vô kể, một mạng nha hoàn như ta, hắn không đến cũng là lẽ thường tình.
Chỉ là không ngờ, hôm nay hắn lại đích thân đến đây.
Chẳng lẽ sợ đồ đệ của hắn chữa hỏng chân của ta, làm mất mặt hắn?
Hắn dường như đọc được suy nghĩ của ta, tự mình lên tiếng giải thích:
“Ta bị kẻ gian hãm hại phải ngồi tù, mới làm lỡ mất việc chữa chân cho ngươi. Hôm nay đến đây để lấy công chuộc tội.”
Tề Hàn Quân vội vàng phụ họa:
“Nếu không phải như vậy, làm sao ta đến mức không có nổi một bát cơm mà ăn?
“Sư phụ sợ liên lụy đến ta, nên mới đuổi ta đi vội vã, quên cả việc đưa tiền cho ta.”
Trân Châu chép miệng lắc đầu:
“Thật là gấp gáp quá rồi, đến cả việc đó cũng có thể quên. Nếu là ta, nhất định sẽ nghĩ rằng ai đó keo kiệt không muốn đưa tiền thôi.”
Tề Hàn Quân vội vàng lắc đầu nguầy nguậy:
“Không không không, sư phụ ta không phải loại người như vậy. Ngươi không tin vào mắt nhìn người của ta sao? Nhân phẩm của sư phụ ta trên đời này tuyệt đối không ai sánh bằng!”
Trân Châu bĩu môi:
“Được rồi, ngươi nói gì cũng đúng hết.”
Bùi Huyền khẽ cười:
“Đến cả sư phụ mà cũng có thể bán đứng chỉ vì một miếng cơm mềm, đương nhiên là nói gì cũng đúng rồi!”
Tề Hàn Quân liếc trộm Trân Châu một cái, mặt đỏ như quả táo chín, mắt liếc mày đưa, lí nhí nói:
“Sư phụ, đừng nói bậy mà!”
Trân Châu trợn tròn đôi mắt long lanh như nước, đưa tay sờ lên trán hắn:
“Huynh phát sốt rồi sao? Sao mặt lại đỏ bừng nóng ran thế này?”
Tề Hàn Quân tiến thoái lưỡng nan, vừa muốn tránh lại vừa không nỡ tránh, ngượng ngùng như đang ngậm kẹo ngọt trong lòng.
“Ta… ta đi sắc thuốc cho mọi người đây!”
Trân Châu quay sang hỏi Bùi Huyền:
“Sao ngài lại nhận một đồ đệ ngốc nghếch như vậy?”
Bùi Huyền mỉm cười:
“Nhặt trên đường về, nhặt được thế nào thì nhận thế ấy. Trên đời này, còn có kẻ ngốc hơn hắn nữa cơ, ngay cả ân cứu mạng cũng nhận nhầm người.”
Không biết có phải ta hoa mắt hay không, khi hắn nói câu đó, ánh mắt dường như thoáng lướt qua ta.
Mười ngày sau, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Bùi Huyền đẩy bát thuốc đắng ngắt đến trước mặt ta.
“Ngươi sợ không?”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com