Chương 2
4
“Hắn” lướt tay qua cổ tôi, những đường chỉ thô ráp trên lòng bàn tay cọ xát vào làn da mềm mại của tôi.
Tôi quen dùng kỹ thuật khâu viền liên tục để khâu vá.
Những vết sẹo chạy ngang lòng bàn tay hắn chính là dấu vết của đường chỉ khâu ấy.
Tôi cứng đờ, bất động như bị đóng đinh xuống giường, chỉ có thể nằm yên, nhưng tôi cảm nhận được “hắn” đang nhìn tôi chằm chằm.
Đôi môi lạnh buốt của hắn kề sát tai tôi, khẽ thì thầm: “Vãn Vãn, mãi mãi làm khán giả của anh.”
“Giống như anh, đang làm khán giả của em.”
Tôi chìm vào bóng tối, bất lực và đau đớn.
Lần nữa mở mắt ra, trời đã sáng.
Tiếng chuông cửa vang lên. Tôi khoác vội áo ngoài rồi ra mở cửa, có chút ngỡ ngàng.
“Trưởng phòng, Đội trưởng Phương, có chuyện gì vậy?”
Mới tám giờ sáng, họ đã dẫn theo mấy cảnh sát đứng trước cửa nhà tôi.
Bảy, tám người cùng xuất hiện khiến căn phòng khách rộng rãi cũng trở nên chật chội. So với vẻ mặt bất an của trưởng phòng, đội trưởng Phương lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.
Ông mở từng cánh cửa trong nhà, quét mắt nhìn một vòng rồi mới dừng lại trước tôi.
“Giáo sư Trang, việc khâm liệm Cao Mẫn, cô đã hoàn tất rồi phải không?”
Sự cảnh giác của họ khiến tôi càng thêm bất an.
Tôi trả lời: “Đã hoàn tất, trưởng phòng cũng xác nhận rồi mà?”
Đội trưởng Phương trầm giọng hỏi tiếp: “Hồ sơ của Cao Mẫn ghi chiều cao 1m82, đúng chứ?”
Tôi không hiểu ý ông ta, chỉ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nhưng thi thể cuối cùng tôi thấy, lại không cao như vậy.”
Là đội trưởng đội hình sự, chẳng lẽ nguyên lý cơ bản này ông ta cũng không biết sao?
Dù có hơi khó hiểu, tôi vẫn giải thích bằng cách đơn giản nhất: “Những vụ án phân xác cũng giống như ghép hình vậy. Rất nhiều mô cơ thể bị mất đi, nên chiều cao đương nhiên sẽ có sai lệch. Giống như việc đo chiều cao vào buổi sáng và buổi tối cũng có sự chênh lệch nhẹ, trưởng phòng chưa từng nói với ông sao?”
Trưởng phòng nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, pha trộn giữa thương hại và sợ hãi.
“Tiểu Trang, chiều cao lệch là bởi vì… có người đã đánh cắp thi thể của Cao Mẫn khỏi nhà xác.”
“…”
Tim tôi đập dồn dập, cổ họng khô khốc.
“Ai?”
Căn phòng rơi vào sự im lặng đáng sợ. Đội trưởng Phương nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén.
“Camera giám sát cho thấy… chính là cô.”
Là tôi?
Ông ta đang nói rằng tôi đã đánh cắp thi thể sao?
Lẽ nào cánh tay tôi đã gối lên đêm qua, thực ra là phần thi thể chính tôi giấu trong túi mang về?
“Cô đã tháo rời thi thể, rồi mang về nhà khâu lại, dàn dựng cảnh tượng người yêu vẫn còn sống.”
Mọi ánh mắt đều dồn về phía chiếc tủ lạnh.
Từ sau vụ việc, tôi gần như ăn ở căng-tin, không nấu nướng gì, nên trong tủ chẳng có gì cả.
Nhưng… một mùi hôi thối của thịt phân hủy đang len lỏi từ bên trong.
Tôi bật dậy, nhưng đội trưởng Phương đã nhanh tay mở cửa tủ.
Mùi tử thi nồng nặc tràn vào khoang mũi của tất cả mọi người.
Một cánh tay trái co quắp, tái nhợt, đầy vết hoại tử.
Nó rơi xuống đất.
5
Tôi hét lên thất thanh.
Ngay lúc đó, chuông điện thoại bên gối vang lên.
Tôi ôm chặt chăn, thở dốc từng hơi, nhận ra tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Cuộc gọi là từ đội trưởng Phương.
“Cô Trang, phiền cô đến đồn cảnh sát một chuyến. Chúng tôi đã có nghi phạm mới.”
Giọng nói trong mơ và hiện thực trùng khớp.
Tôi còn chưa hoàn hồn, nghe thấy giọng đội trưởng, tim vẫn run lên bần bật.
“Vâng… tôi đến ngay.”
Đội trưởng Phương lo lắng hỏi: “Cô Trang, cô ổn chứ? Có cần tôi đến đón không?”
“Không, không cần đâu, đừng đến!”
Cơn ác mộng khiến đầu óc tôi quay cuồng, nhưng khi chuẩn bị ngồi dậy, tôi bỗng khựng lại.
Tôi có mái tóc dài đen mượt, nhưng bên gối lại có mấy sợi tóc màu nâu đậm, chất tóc cứng.
Giống hệt tóc của Cao Mẫn.
Trong căn phòng này… thực sự đã có sự tồn tại của một người thứ hai.
6
Tôi gần như bỏ chạy đến đồn cảnh sát.
Người mà đội trưởng Phương nhắc đến, chính là sư phụ của Cao Mẫn, Trần Triết.
Ông ta là ảo thuật gia hàng đầu trong nước, nổi danh quốc tế nhờ khôi phục những màn ảo thuật cổ xưa.
Vé biểu diễn của ông ta có giá lên đến hàng vạn tệ.
Tôi từng nhờ vả Cao Mẫn mới có được một tấm vé.
Lần đó, Trần Triết tái hiện tiết mục “Chém đầu đổi thân” của ảo thuật gia cổ đại Đỗ Thất Thánh.
Ông ta chọn ngẫu nhiên một khán giả, “chặt đầu” ngay trên sân khấu, rồi trước mắt bao người, dùng “phù thuật” để ghép lại.
“Trong này có bí mật gì không, anh biết không?”
Tiết mục tàn nhẫn đến rợn người, tôi kinh ngạc hét lên liên tục, vội hỏi bạn trai.
Nhưng Cao Mẫn chỉ cúi đầu, gượng cười, nói không biết.
“Ông ấy chưa từng để anh xem lúc luyện tập. Trong giới này, bí mật chính là điều quan trọng nhất.”
Dù Cao Mẫn có cố gắng thế nào, Trần Triết cũng không chịu truyền dạy tuyệt chiêu cho anh.
Thậm chí còn ép anh ký vào một hợp đồng bất công kéo dài hai mươi năm.
Mâu thuẫn giữa họ lên đến đỉnh điểm.
Tôi đã động viên anh: “Công việc của em ổn định, anh cứ yên tâm theo đuổi ước mơ đi.”
Sau khi họ cắt đứt quan hệ, Trần Triết ra lệnh phong sát, cấm bất kỳ sân khấu nào trong giới cho Cao Mẫn cơ hội biểu diễn.
Sự nghiệp của anh từ đó rơi vào vực thẳm.
Ngày trước khi vụ án xảy ra, có người đã thấy họ cãi nhau dữ dội.
Trần Triết sai vệ sĩ đuổi Cao Mẫn ra khỏi nhà hát, thậm chí còn ngạo mạn tuyên bố: “Mày là cái thá gì? Chỉ cần tao còn sống, đừng mơ bước chân lên sân khấu!”
“Tao sẽ hủy hoại mày ngay trên chính sân khấu đó!”
7
Ban đầu, Trần Triết tỏ thái độ ngạo mạn, chỉ trả lời cảnh sát bằng một câu: “Không có gì để nói.”
Cho đến khi đội trưởng Phương đưa ra một đoạn video.
Lúc này tôi mới biết, người thực sự sáng tạo ra màn ảo thuật “Chém đầu đổi thân” chính là Cao Mẫn.
Hoàn toàn không phải Trần Triết.
Đội trưởng Phương lạnh lùng lên tiếng: “Đây là một đoạn ghi hình chúng tôi tìm thấy trong điện thoại của Cao Mẫn. Phiên bản gốc của màn ảo thuật đình đám mà ông biểu diễn chính là do cậu ta sáng tạo ra, đúng không? Ông đã cướp đoạt ý tưởng của học trò, chiếm làm của riêng. Ông sợ cậu ta vạch trần sự thật, nên khi có nhà hát đồng ý tài trợ cho cậu ấy biểu diễn, ông đã ra tay giết người.”
Trần Triết khẽ cười, giọng điệu mỉa mai: “Tôi đã nói ra nhiều lời cay nghiệt hơn thế này. Sao nào, định kết tội tôi chỉ bằng lời nói sao?”
Ông ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh thường ngày.
“Ba giờ chiều hôm xảy ra vụ án, ông ở đâu?” Đội trưởng Phương nhìn ông ta chằm chằm như chim ưng săn mồi.
“Tôi ở phòng làm việc. Mỗi ngày từ hai giờ đến sáu giờ chiều, tôi đều làm việc ở đó.”
“Không nhân chứng, không camera giám sát?”
Trần Triết nhún vai: “Trong giới ảo thuật, bí mật là quan trọng nhất. Dù là trợ lý thân cận, tôi cũng không cho phép vào. Nếu các anh có bằng chứng, cứ việc khởi tố tôi. Thời gian của tôi rất quý giá, không giống thứ rác rưởi như Cao Mẫn.”
Thái độ ngông nghênh của ông ta khiến tôi nghiến răng tức giận.
Lúc còn làm học trò của Trần Triết, Cao Mẫn chỉ nhận được vỏn vẹn hai nghìn tệ mỗi tháng, mỗi lần biểu diễn đều gánh phần việc nặng nhọc nhất, đến cả màn ảo thuật tâm huyết cũng bị thầy cướp đoạt!
Vậy mà anh ấy chẳng bao giờ hé răng than phiền, chỉ vì sợ tôi lo lắng.
Dù Trần Triết có đầy rẫy nghi vấn, nhưng cảnh sát vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực.
Điều đó không ngăn được danh tiếng của ông ta sụp đổ.
Đoạn video trong điện thoại Cao Mẫn bị tung lên mạng, biến ông ta từ một bậc thầy ảo thuật thành kẻ ăn cắp tác phẩm của học trò. Các fan hâm mộ ảo thuật trên toàn thế giới thi nhau lên án, chửi rủa.
Dù ông ta ra sức tuyên bố mình mới là người sáng tạo ra màn ảo thuật đó…
Nhưng chẳng ai tin.
Các nhà hát lớn đồng loạt tuyên bố cấm ông ta biểu diễn, trả đũa bằng cách phong sát hoàn toàn.
Vài ngày sau, Trần Triết chủ động đến đồn cảnh sát báo án.
Đội trưởng Phương bất đắc dĩ nói: “Ông ta bảo có người theo dõi, giám sát. Ông ta nghi ngờ đó là Cao Mẫn. Cả những lá thư đe dọa nhận được trước cửa nhà, ông ta cũng đổ cho cậu ta. Mấy tay ảo thuật này, có phải đều mắc chứng hoang tưởng không?”
“Haha, tôi thấy ông ta bị dư luận làm cho suy sụp tinh thần rồi.”
“Làm nhiều chuyện xấu, đương nhiên sợ quỷ gõ cửa thôi.”
Lần này, Trần Triết không còn vẻ tự tin như trước. Ông ta tiều tụy, hoảng hốt.
Lúc đi ngang qua tôi trên hành lang, ông bỗng ghé sát tai tôi, khẽ nói: “Thằng nhóc đó… chắc chắn còn sống.”
Câu nói bất ngờ khiến tôi sửng sốt.
Trong giới ảo thuật, ai cũng là bậc thầy quan sát.
Trần Triết càng là bậc thầy trong việc đọc vị người khác.
Ông ta nhìn thấu sự kinh hoàng trong mắt tôi. Gương mặt nhăn nheo của ông ta rốt cuộc cũng nở một nụ cười.
“Nó đang theo dõi tôi, tôi cảm nhận được.”
Ảo thuật gia, một nửa ở trong sáng, một nửa ẩn trong bóng tối.
Chỉ có đồng loại, mới có thể đánh hơi được nhau.
“Mau ngăn nó lại đi. Nếu tôi chết… cô chính là đồng phạm!”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com