Chương 1
01
Ta trời sinh thính giác nhạy bén.
Chỉ cần tập trung, ta có thể loại bỏ hết tạp âm, xuyên qua đình đài lầu các, nghe rõ ràng cuộc đối thoại của người khác.
Ta nghe thấy Tề Quý phi và cung nữ thân cận Thanh Phù bàn bạc với nhau, nói sẽ đưa ta đến cung Bích Phương, giao cho Uyển tần nuôi dưỡng.
“Trường Sinh tuy nhỏ, nhưng cũng đã đến tuổi hiểu chuyện rồi.”
“Nếu con bé thật sự nghe theo những lời đồn đại kia, cho rằng chính Kình Nhi hại chết mẹ nó, khó tránh trong lòng sinh oán hận.”
“Nếu ta giữ nó bên mình trong Mộc Thần cung, chẳng phải đang nuôi một mối họa lớn cho con ta sao?”
“Thôi thì đưa sang cho Uyển tần đi, để con bé tránh xa Kình Nhi một chút.”
Những lời này của Tề Quý phi, ta đứng ngoài cửa nghe rõ từng chữ một.
Ta không khỏi nhớ lại hôm ấy, thi thể mẹ được vớt lên bờ. Trên đất đọng lại một vũng nước lớn, mẹ nằm giữa vũng nước ấy.
Nước trong hồ Thái Dịch ngâm mẹ đến không còn hình dáng con người. Cả người bà sưng phù, trắng bệch như chiếc bánh bao ngâm nước quá lâu.
Ta chen qua đám người, nhào vào người bà, khóc lóc gọi mẹ.
Bà không còn dịu dàng như mọi lần, nhẹ nhàng hỏi ta đã xảy ra chuyện gì nữa. Lúc này, bà nhắm chặt hai mắt, khắp người lạnh lẽo, không một chút hơi ấm.
Mẹ của ta sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa…
Bà dùng cả tính mạng đổi lấy một con đường sống cho ta, ta làm sao có thể phụ lòng bà?
Một cung nữ vào phòng bẩm báo: “Bẩm Quý phi nương nương, Lục công chúa ở ngoài điện cầu kiến.”
“Nàng tới đây làm gì?” Tề Quý phi buông chén trà xuống, rồi mới nói: “Cho nàng vào đi.”
Mộc Thần cung hoa lệ vô song.
Vệ Hoa điện nơi Tề Quý phi ở lại càng thơm nồng ấm áp.
Lúc này, ta mới phát hiện trong phòng không chỉ có mình nàng, mà còn có một thiếu niên từ đầu tới cuối chưa hề lên tiếng.
Ánh mắt ta vừa mới lướt qua thiếu niên đó, đã bị Tề Quý phi cắt ngang: “Lục công chúa sao lại tới đây?”
Ta thu hồi ánh mắt, cung kính hành lễ: “Thỉnh an Quý phi nương nương.”
Tề Quý phi phất tay miễn lễ.
Thanh Phù bước lên định dìu ta đứng dậy.
Ta bất ngờ quỳ sụp xuống đất, cúi người thật thấp, trán chạm sát nền điện, cầu xin: “Cầu xin Quý phi nương nương thu nhận Trường Sinh.”
Trong phòng bỗng chốc yên lặng.
Thanh Phù cũng đứng khựng lại.
Ta duy trì tư thế quỳ, yên lặng đợi Tề Quý phi trả lời.
Dường như rất lâu sau, mới nghe nàng nói: “Trường Sinh, ngươi yên tâm. Mẫu phi ngươi có ơn cứu mạng với Kình Nhi, bản cung tự sẽ làm chủ, an bài cho ngươi một nơi thích hợp.”
“Lát nữa, Thanh Phù cô cô sẽ đưa ngươi tới cung Bích Phương. Uyển tần nương nương tính tình ôn hòa, ngươi đi theo nàng, tuyệt đối sẽ không chịu thiệt thòi.”
Ngày Tam hoàng tử được cứu, Tề Quý phi cũng từng cảm kích không ngừng, ngay trong đêm sai người đón ta tới Mộc Thần cung, ôm ta vào lòng, vuốt tóc ta, liên tục hứa sẽ chăm sóc ta thật tốt, coi như con ruột.
Nhưng từ lúc lời đồn nổi lên, nàng bắt đầu lo sợ ta sẽ oán hận Tam hoàng tử, chẳng những không muốn nuôi ta, mà giờ đây, ngay cả khi đối diện ta, nàng cũng chỉ còn thái độ lạnh nhạt.
Ta không chịu đứng dậy, tiếp tục cầu xin: “Trường Sinh cầu xin Quý phi nương nương thu nhận.”
Không ai thích những đứa trẻ cố chấp.
Tề Quý phi cũng thế.
Thấy ta cứng đầu không nghe khuyên bảo, giọng nàng chợt nghiêm nghị, hỏi ta: “Lục công chúa! Ngươi là muốn bám lấy bản cung không tha sao?”
Ta lại cúi người thấp hơn nữa: “Quý phi nương nương bớt giận, Trường Sinh không hề muốn lấy ân tình uy hiếp người.”
Ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng từng chữ từng chữ đều rõ ràng truyền tới tai Tề Quý phi.
“Ngày đầu tiên đến Mộc Thần cung, Quý phi nương nương từng nói đùa muốn nhận Trường Sinh làm con. Nhưng từ hôm ấy đến nay, chưa từng nghe người nhắc lại việc này nữa.”
“Trường Sinh đoán rằng, trong lòng nương nương đã thay đổi chủ ý. Chẳng hay có phải do lời đồn trong cung hay không?”
Ta hỏi thẳng thắn không chút giấu giếm.
Tề Quý phi nhíu mày, sắc mặt hơi mất vui.
Nhưng thiếu niên bên cạnh nàng đột nhiên lại chuyển ánh mắt về phía ta.
Hắn đang quan sát ta.
Mẹ từng nói, Tam hoàng tử Triệu Kình chỉ lớn hơn ta hai tuổi.
Nhưng, ánh mắt hắn khi nhìn người khác thật sự rất sâu.
Ta có thể nhìn ra Tề Quý phi không vui khi bị ta đoán trúng tâm tư, nhưng lại không cách nào đoán ra suy nghĩ của vị Tam hoàng huynh này lúc này.
Ta âm thầm cúi đầu xuống thấp hơn, tiếp tục dùng tư thái khiêm nhường quỳ mọp nói:
“Thái y từng chẩn đoán, mẹ thân mang trọng bệnh, sống chẳng còn bao lâu nữa.”
“Hôm ấy, người rơi xuống hồ Thái Dịch nếu đổi thành một vị hoàng tử khác, mẹ chưa chắc sẽ nhảy xuống nước liều mạng cứu người.”
“Mẹ từng nói, trong khắp cung này, chỉ có một mình Quý phi nương nương đáng để bà gửi gắm.”
“Người khác có thể không hiểu, nhưng Trường Sinh biết rõ, mẹ không phải vì cứu Tam hoàng huynh mà chết, mà là vì ta.”
“Tâm nguyện cuối cùng của bà, chính là mong ta nhận được sự che chở của Quý phi nương nương. Cầu xin Quý phi nương nương thành toàn.”
Một phen chân thành rốt cuộc cũng làm động lòng Tề Quý phi.
Cuối cùng, nàng đồng ý nhận nuôi ta.
Thế nhưng, khi bước ra khỏi Vệ Hoa điện, ta lại nghe được tiếng cảm thán khe khẽ của nàng vang lên sau lưng:
“Lục công chúa thật là lợi hại. Mới tám tuổi đầu, đã biết rõ phải làm thế nào để tự mưu tính đường lui cho mình.”
“Kình Nhi,” nàng dặn dò Tam hoàng tử đứng bên cạnh, “Thôi Tài nhân có ơn cứu mạng con, về tình về lý, chúng ta đều phải trả lại phần ân tình này.”
“Mẫu phi đáp ứng che chở Lục công chúa, cũng chỉ vì trả lại phần ân nghĩa đó mà thôi.”
“Lục công chúa tuổi nhỏ tâm tư đã sâu kín như vậy, tuyệt không phải dạng người đơn thuần lương thiện gì.”
“Con phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được thân cận với nàng.”
Thiếu niên kia cung kính đáp lời: “Vâng, mẫu phi.”
02
Ta ở tại Mộc Thần cung đến năm mười sáu tuổi.
Trong tám năm ấy, ta và Tam hoàng tử chưa từng nói quá một câu dư thừa.
Ta sợ chạm vào điều kiêng kỵ của Tề Quý phi, luôn tự giác giữ khoảng cách với hắn. Hắn cũng luôn tuân thủ lời dặn của mẫu phi, khách sáo xa cách với ta.
Năm Trường Khánh thứ hai mươi tám, thành Đông Kiên thất thủ. Bắc Địch phá thành, đốt giết cướp đoạt, hung tàn như lang sói.
Trấn thủ biên ải là dòng họ Thiệu, hơn mười tướng lĩnh toàn bộ trận vong. Thi thể họ bị phanh thây, chặt đầu, gửi về cùng văn thư nghị hòa, đặt ngay tại điện Thái Minh.
Thiệu gia trấn thủ biên cương năm mươi năm, không ai hiểu cách đánh giặc Bắc Địch hơn họ.
Nhưng đến cả họ cũng bị diệt môn, đủ thấy Bắc Địch hung hãn đến đâu, nhất thời trên triều không ai dám đứng ra nhận lời giao chiến.
Vua Bắc Địch chỉ cho Đại Thịnh một tháng suy xét. Nếu không đồng ý với điều kiện trong văn thư, quỳ xuống nhận thua, thì chúng sẽ tiếp tục tiến quân, từng bước công phá, thẳng tiến tới kinh đô.
Trong văn thư, ngoài yêu cầu bồi thường vô số tiền của, còn đặc biệt đưa ra yêu cầu tiến cống một vị công chúa tới Bắc Địch làm nô lệ.
Để giữ lại chút thể diện, sứ thần sửa lại chữ “tiến cống” thành hai chữ “hòa thân”.
Công chúa hòa thân cần nhanh chóng được chọn ra.
Trong hoàng thất Đại Thịnh lúc này chỉ có năm vị công chúa đủ tuổi.
Công chúa Cảnh Hòa là con ruột của Hoàng hậu.
Hoàng đế tự mình căn dặn: “Cảnh Hòa giữ lại, người đi hòa thân chọn từ bốn vị còn lại.”
Bốn người còn lại là Minh Trân công chúa con của Lưu Chiêu nghi, công chúa Vạn Ninh con của Ninh Tiệp dư, công chúa Vĩnh Bình con của Tần Mỹ nhân, và ta.
Ngay khi nhận được tin, bất luận ngày thường có ân oán gì, Lưu Chiêu nghi, Ninh Tiệp dư, Tần Mỹ nhân đều tạm gác lại mâu thuẫn, cùng nhau đến gặp Hoàng hậu.
Hoàng hậu ở cung Quảng An.
Phía bắc cung Quảng An có một hành lang dài, chỉ cần đi qua đó, ta có thể dễ dàng nghe rõ tiếng người nói chuyện bên trong.
“Đại Thịnh ta từ xưa có lễ nghi: ‘Trưởng nữ chưa gả, thứ nữ không thành hôn’.”
“Dẫu là hòa thân, cũng nên theo lễ pháp tổ tông mà chọn người.”
“Trong bốn vị công chúa còn lại, Lục công chúa lớn tuổi nhất, người đi hòa thân tất nhiên phải là nàng ta rồi.”
“Đúng thế! Cảnh Hòa là đích trưởng công chúa, thân phận cao quý, Hoàng thượng đích thân mở lời giữ nàng ấy lại, chúng ta tâm phục khẩu phục.”
“Nhưng sau Cảnh Hòa, người lớn tuổi nhất chính là Trường Sinh, nàng ta đương nhiên phải đảm nhận trách nhiệm trưởng tỷ. Chẳng lẽ lại để các muội muội nhỏ tuổi vượt qua, thành hôn trước nàng ta sao?”
“Trường Sinh công chúa dù gì cũng chỉ là con nuôi dưới danh nghĩa Tề Quý phi, lại đoan trang nhu mì, cử nàng ta đi hòa thân, tuyệt không làm mất thể diện Đại Thịnh chúng ta.”
“Trái lại mấy cô nương nhà chúng ta, Hoàng hậu nương nương người ngày thường chăm sóc, nuông chiều quen rồi, đứa nào cũng kiêu căng, chưa từng chịu khổ, sao mà đi được nơi hoang dã hung tàn như Bắc Địch chứ?”
“Hoàng hậu nương nương…”
Họ ríu rít vây quanh Hoàng hậu, chẳng qua muốn thỉnh cầu Hoàng hậu chọn ta làm người hòa thân.
Họ mở miệng ra là “Trưởng nữ chưa gả, thứ nữ không thành hôn”, nói năng lưu loát rõ ràng, làm như công chúa được chọn thực sự là đi thành thân vậy.
Nhưng ai lại không rõ chứ?
Người Bắc Địch trên văn thư đã ghi rõ ràng từng chữ, Công chúa không phải đi hòa thân, mà là đi làm nô lệ.
Họ nói ta chỉ là con nuôi của Tề Quý phi, nói con gái họ chưa từng chịu khổ, thực chất là đang ám chỉ ta không phải con ruột của Tề Quý phi.
Minh Trân cũng được, Vạn Ninh cũng tốt, hay là Vĩnh Bình… Các nàng đều có mẹ ruột đứng ra che chở.
Chỉ riêng ta là không.
Dù ta có bị đưa đi hòa thân, cũng sẽ chẳng có ai chịu ra mặt thay ta.
Bọn họ chẳng qua chỉ đang bắt nạt ta vì ta không còn mẹ mà thôi!
Ba vị nương nương luân phiên cầu xin, nói đến khô cả cổ, rát cả miệng.
Hoàng hậu thì điềm nhiên nghe, mãi tới khi ba vị kia không còn gì để nói nữa, Hoàng hậu mới ung dung chỉnh lại ống tay áo, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết tuyên bố:
“Người hòa thân sẽ dựa theo cách bốc thăm quyết định, ai bốc trúng thì đi, bốn vị công chúa, không ai ngoại lệ.”
“Chuyện này đã định, không cần nhiều lời nữa.”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com