Chương 11
23
Nhân tính vốn không thể đánh cược.
Hoàng hậu lần này tuy từ bỏ ý định hại ta, nhưng không thể đảm bảo lần sau bà ấy sẽ không nhặt lên lần nữa.
Ta vẫn luôn tự cho rằng, ta hiểu thấu nhân tính, cũng đủ hiểu rõ Hoàng hậu.
Ngày thứ năm sau khi tiệc leo núi kết thúc, trong lúc Hoàng đế đang lâm triều, Hoàng hậu mặc một thân áo trắng thuần khiết, tự tay gõ vang trống Đăng Văn bên ngoài cửa cung.
Tiếng trống vang lên từng hồi, như ngàn quân vạn mã kéo tới. Người nghe thấy đều dừng bước, đồng loạt hướng về nơi tiếng trống vọng tới.
Trống Đăng Văn đã nhiều năm chưa từng vang lên.
Từ thời tiên đế, trong triều thiết lập riêng chức quan quản trống, phụ trách tiếp nhận oan tình của bách tính. Thường dân nếu muốn đánh trống kêu oan, phần lớn còn chưa kịp chạm vào dùi trống đã bị ngăn cản.
Nhưng người đánh trống hôm nay lại là đương kim Hoàng hậu, còn ai dám ngăn cản?
Tiếng trống kéo dài hồi lâu.
Quan quản trống loạng choạng chạy tới bẩm báo, giọng run rẩy nói rằng người đang đánh trống chính là Hoàng hậu nương nương.
Khó trách!
Cả triều văn võ, bao gồm cả Hoàng đế, nhất thời mờ mịt.
Dư Tuấn Hạc đích thân chạy ra cung môn, vừa thấy trang phục của Hoàng hậu, liền sợ đến mức quỳ rạp xuống đất.
Hoàng hậu đầu tóc không cài trâm ngọc, mái tóc dài thả tung, trên người mặc bộ áo trắng không chút điểm trang, cổ tay cũng tháo sạch vòng vàng ngọc ngà.
Đây rõ ràng… là trang phục của một tội nhân!
Dư Tuấn Hạc toát mồ hôi lạnh như mưa, linh cảm sắp xảy ra đại họa kinh thiên động địa, hắn run rẩy lên tiếng: “Bệ hạ cho mời Hoàng hậu nương nương vào điện Thái Minh, nếu người có oan khuất gì, xin hãy vào đó nói rõ. Bệ hạ nhất định sẽ làm chủ cho người.”
Hoàng hậu buông dùi trống xuống, lạnh nhạt đáp: “Đi thôi.”
Trong điện Thái Minh, văn võ bá quan xếp hàng hai bên, hoàng đế uy nghi ngồi trên ngai vàng.
Hoàng hậu bước vào điện, dưới ánh mắt chăm chú của muôn người, bà thong dong quỳ lạy hành lễ, sau đó thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hoàng đế, giọng nói vang dội: “Thần thiếp có đơn muốn cáo trạng.”
Ban đầu, khi biết người gõ trống là Hoàng hậu, Hoàng đế có phần kinh ngạc.
Nhưng ông ta đã tại vị hơn hai mươi năm, chứng kiến đủ mọi sóng gió lớn nhỏ, trái tim từ lâu rèn giũa thành thái độ “Thái Sơn đổ trước mặt cũng chẳng biến sắc”.
Thế nên, khi Hoàng hậu quỳ giữa điện Thái Minh, lòng ông không chút xáo động. Ông lạnh lùng nhìn bà, xem như một thần tử bình thường mà hỏi: “Ngươi muốn kiện ai?”
Hoàng hậu đáp không chút do dự: “Chính là đương kim thánh thượng!”
Cả triều đình chấn động!
Nhưng so với sự kinh hoàng của bá quan, Hoàng đế lại cực kỳ bình tĩnh. Ông ta nhìn xuống Hoàng hậu từ ngai cao, trên gương mặt không hiện ra giận dữ, chỉ có uy nghi đế vương lạnh lẽo.
Trong điện lặng ngắt như tờ.
“Hoàng hậu, lập tức quay về cung Quảng An của nàng.” Hoàng đế lạnh nhạt ra lệnh.
Ông ta cho bà một cơ hội hối cải, nhưng Hoàng hậu như không nghe thấy.
Bà lại vái đầu sát đất, lớn tiếng đọc rõ từng chữ, vang vọng khắp đại điện: “Thần thiếp cáo trạng đương kim bệ hạ Triệu Trầm Uyên cướp đoạt thê tử của người xuất gia, vì tư thù riêng mà phóng hỏa đốt chùa, giết hại tăng nhân. Sau đó lại dùng con gái của vị tăng nhân đó uy hiếp, ép buộc nữ tử kia ngoan ngoãn chiều theo mình, rồi còn phong con gái của họ làm Lục công chúa, ghi tên vào ngọc điệp hoàng gia. Hành vi này vi phạm tổ chế, táng tận lương tâm, bất hiếu tổ tiên, không xứng là minh quân!”
Điện Thái Minh yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi. Ngay sau đó, tiếng nghị luận kinh hoàng vang lên khắp điện.
“Lại có chuyện như vậy sao…”
“Thì ra Lục công chúa không phải con ruột của bệ hạ!”
“Quá hoang đường! Thậm chí còn phong nàng ta làm Thái Bình Ngự Công chúa!”
“Công kích phu quân, buộc tội Hoàng đế, Vân Sơn đại nho quả nhiên dạy ra một cháu gái tốt!”
“Đốt chùa giết tăng, thì ra chỉ vì tranh giành nữ nhân, thực đúng là hôn quân!”
Triều đình trong thoáng chốc hỗn loạn vô cùng.
Hoàng đế vốn giữ vẻ mặt bình tĩnh từ đầu tới cuối, nhưng khi nghe thấy câu “cướp đoạt vợ tăng nhân”, mắt ông ta chợt nổi lên cơn cuồng phong bão tố.
“Người đâu!”
Giọng nói lạnh lẽo của ông ta khiến mọi người không rét mà run: “Hoàng hậu ngông cuồng phạm thượng, coi thường quân vương, bất xứng mẫu nghi thiên hạ. Nay phế truất ngôi hậu, đày vào Nghi Môn cung!”
Nghi Môn cung chính là lãnh cung.
Hoàng hậu sắc mặt không đổi: “Thần thiếp tự biết có tội, nên mới lấy thân phận tội nhân bước vào điện này, thần thiếp nguyện ý chịu cơn thịnh nộ của bệ hạ, trả lại Phượng ấn. Nhưng còn tội của bệ hạ, thì nên xử trí ra sao?”
Hoàng đế nổi trận lôi đình: “Trẫm là thiên tử, là chúa tể muôn dân! Nếu trẫm có tội, chỉ trời mới đủ tư cách trừng phạt trẫm!”
Hoàng hậu dõng dạc hô lên: “Thiên tử và muôn dân cùng chung tội!”
Câu nói này như sấm rền vang dội toàn điện.
Thái tử vội quỳ sụp xuống đất, khẩn khoản van xin: “Phụ hoàng bớt giận! Mẫu hậu tuyệt không có lòng bất kính. Xin phụ hoàng tha cho mẫu hậu một lần, nhi thần nguyện thay mẫu hậu chịu phạt!”
“Câm miệng!” Hoàng đế tức giận quát lớn: “Mẹ phạm sai lầm, con phải gánh tội thay. Có người mẹ như vậy, ngươi làm sao xứng đáng làm thái tử của Đại Thịnh ta?”
Hoàng hậu nghe vậy, chỉ cười khinh miệt: “Bệ hạ không cần lấy Thái tử ra uy hiếp thần thiếp. Thần thiếp đã dám đánh trống Đăng Văn, tức là đã chuẩn bị tâm lý mất đi tất cả.”
“Hôm nay người đứng ở đây không còn là Hoàng hậu nghiêm cẩn nữa, mà là danh sĩ đất kinh kỳ—Vân A Mãn!”
Hoàng đế rút đao hộ vệ, bước từng bước tới trước mặt Hoàng hậu, đặt lưỡi đao lạnh buốt lên cổ bà, lạnh giọng nói:
“Vân A Mãn, trước khi chết, ngươi hãy nhớ kỹ điều này: Thôi thị là Tài nhân của Triệu Trầm Uyên ta, nàng ấy từ trước đến nay đều thuộc về ta. Con gái nàng ấy, Triệu Trường Sinh, là con gái của ta, là Lục công chúa Đại Thịnh, là Thái Bình Ngự công chúa do trẫm đích thân sắc phong!”
“Không phải!!!”
Tiếng phủ nhận kia không phải của Hoàng hậu, mà từ ngoài điện vọng vào.
Điện Thái Minh trong chớp mắt rét lạnh như băng.
Các đại thần vốn đã sợ mất mật, giờ phút này lại càng căng thẳng, đồng loạt vươn cổ, trợn mắt nhìn về phía cửa điện.
Bóng dáng ấy đứng ngược sáng, gầy yếu mong manh nhưng lưng thẳng tắp, chưa từng cúi đầu khuất phục.
Người đó chính là ta, Triệu Trường Sinh.
22
Bên trong điện Thái Minh, người quỳ kín đất. Tất cả ánh mắt đều dồn về phía ta.
Trong những ánh mắt ấy, có căng thẳng, lo sợ, bất an, dò xét, tò mò. Nhưng duy chỉ có một ánh mắt như ngọn lửa nóng bỏng, xuyên qua đám người, buộc ta phải chú ý.
Ta nhìn sang.
Là Tam hoàng tử.
Hắn cũng đang quỳ, nhưng ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta.
Tựa như năm hắn tám tuổi, ánh mắt ấy ẩn giấu rất nhiều cảm xúc, lại phủ thêm một tầng yên tĩnh. Ta vẫn không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Ta chỉ nhìn hắn một chốc ngắn ngủi rồi dời mắt đi.
Ánh mắt ta dừng lại trên thân ảnh mặc áo bào vàng chói lóa giữa điện——Đại Thịnh quân vương, Triệu Trầm Uyên.
Ta từng bước tiến về phía ông ta. Mỗi khi ta bước gần thêm một bước, đồng tử của ông ta lại co rút kịch liệt một lần.
Đến khi ta dừng hẳn trước mặt ông ta, ông ta nhìn ta, trong mắt hiện rõ vẻ đau đớn tột cùng.
Ông ta dường như đã đoán ra ta muốn làm gì, gương mặt lộ rõ vẻ khốn cùng như con thú đang vùng vẫy trong tuyệt vọng. Ông ta nỗ lực giãy giụa, cố ngăn cản ta một cách vô vọng:
“Trường Sinh, đừng tự đào mồ chôn mình, mẹ con sẽ không muốn thấy cảnh này.”
Ta nhìn thẳng vào mắt ông ta, để ông ta thấy rõ sự quyết tâm trong đó. Ta không chút do dự, lạnh lùng ném từng chữ vào mặt ông ta: “Ngươi không xứng nhắc đến mẹ ta.”
Ông ta run lên bần bật, thanh kiếm trên tay như thể không thể nhấc nổi nữa, mũi kiếm chống xuống đất, dùng chút sức lực nhỏ bé còn lại để miễn cưỡng đứng thẳng.
Trong lòng ta trào dâng một cảm giác khoái ý lạ lùng. Khoái ý ấy sắc nhọn, xé nát cả ta, nhưng đồng thời lại khiến ta cảm thấy vô cùng thống khoái.
Ta đứng thẳng giữa đại điện, kiêu hãnh ngẩng đầu, cất giọng dõng dạc như đang lập lời thề:
“Ta, Triệu Trường Sinh, Lục công chúa của Đại Thịnh vương triều, cha ruột của ta là dư nghiệt của chùa Hàn Sơn trên núi Đạo Tích, tục danh Dư Tâm An; mẹ ta là Thôi Phong Tố, thị nữ thiếp thân của Thái tử Đại Thịnh năm xưa. Triệu Trầm Uyên giết cha ta, làm nhục mẹ ta, vu khống cha ta ám sát vua, đốt chùa giết tăng để trả thù tư oán.”
“Những việc Triệu Trầm Uyên làm, hoàn toàn bất xứng quân vương!”
“Hôm nay, ta quỳ trước điện Thái Minh, nguyện trời xanh có mắt, minh quân thánh xét, trả lại sự trong sạch cho cha ta, trả lại hài cốt cho mẹ ta, trả lại họ tên thực sự của ta! Mong quân vương tự kiểm điểm, sám hối tội nghiệt hiển nhiên của mình!”
Ta cung kính quỳ xuống.
Nơi ta quỳ, không phải hướng về Triệu Trầm Uyên, mà hướng về chiếc long ỷ cao cao đã từng chứng kiến bao đời quân vương thay đổi trên điện Thái Minh.
Giữa điện Thái Minh, giờ đây chỉ còn duy nhất một người còn đứng.
Không ai dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt đế vương lúc này, toàn bộ đều cúi gằm đầu sát đất.
Không biết bao lâu sau, mới nghe lại được giọng nói của Hoàng đế: “Bãi triều.”
Hoàng đế cho gọi ta vào ngự thư phòng.
Khói hương Long Diên trong phòng thong thả bay lên thành một làn sương mỏng manh.
Tam hoàng tử đang quỳ trước ngự án.
Ta bỗng chợt nhận ra, hình như dạo gần đây mỗi khi hắn xuất hiện trước mặt ta đều là trong tư thế quỳ.
Lần trước, tại điện Thái Minh, hắn chỉ quỳ gối, thân hình vẫn thẳng tắp. Nhưng lần này, hắn không chỉ quỳ, cả người đều nằm phục sát đất, đầu cúi xuống không dám ngẩng lên.
Hoàng đế không để ý đến đứa con trai ông ta vốn rất yêu thương này.
Trước mặt ông ta chồng chất một đống tấu chương. Trước khi ta vào, ông ta vẫn đang bình tĩnh xử lý công việc, như thể không bị chuyện gì làm xao nhãng.
Mãi đến khi ta bước vào, đứng trước mặt ông ta, ông ta mới gấp lại quyển tấu chương, thong thả đặt sang một bên, đứng dậy, liếc mắt nhìn Tam hoàng tử, rồi nói với ta:
“Đây là lần thứ hai nó quỳ trước mặt trẫm cầu xin cho con. Lần đầu là khi trẫm không cho con phủ công chúa, nó đã quỳ cầu trẫm thu hồi lệnh.”
“Lần ấy, nó chịu phạt hai mươi trượng.”
“Đáng tiếc, nó cũng giống như trẫm năm xưa, mãi không nhớ nổi bài học.”
Ta lần đầu tiên nghe thấy chuyện này. Thậm chí không hề biết hắn từng chịu phạt trượng.
Nghĩ lại lúc đó, khi hắn bị đánh xong phải dưỡng thương, chắc ta đang bận rộn tính toán chuyện chọn phò mã ở núi Quỳnh Anh rồi.
Suy nghĩ của ta bị giọng nói của Hoàng đế kéo về.
“Năm xưa, trẫm cũng từng như nó, quỳ cầu xin mẫu phi tha cho mẹ con một lần.”
“Mẫu phi đáp ứng, với điều kiện trẫm từ bỏ ý niệm trong lòng đối với nàng ấy. Để bảo toàn tính mạng nàng, trẫm đành buông tay để nàng rời đi.”
“Trẫm từng nghĩ rằng, chỉ cần nàng ấy sống, ta đã chẳng còn gì hối tiếc.”
“Mãi đến khi gặp lại nàng ấy trên núi Đạo Tích, thấy nàng đã lấy người khác, mang thai con, trẫm mới biết bản thân ta chưa từng thực sự buông bỏ. Điều trẫm muốn là nàng ấy mãi mãi thuộc về trẫm.”
“Trẫm là thiên tử, dựa vào đâu phải nhìn nàng ấy yêu kẻ khác?”
Hoàng đế ngừng lời.
Ta lạnh lùng nhìn ông ta, ngoài cảm thấy ông ta vô cùng nực cười, lòng ta không chút xao động nào khác.
Ông ta cũng chẳng quan tâm đến phản ứng của ta, chỉ chăm chú nhìn ta, trong mắt bỗng lóe lên vẻ dịu dàng sâu thẳm: “Trường Sinh, con rất giống mẹ con.”
Đây là lần thứ hai ông ta nói câu này.
Lần đầu tiên, ta từng cố nhẫn nhịn. Nhưng lần này, ta chẳng việc gì phải nhịn nữa, trực tiếp đáp trả:
“Ta là con của cha mẹ, tuy ta giống mẹ, nhưng tính cách lại hoàn toàn giống cha.”
“Tâm nguyện lớn nhất của mẹ là hy vọng ta một đời bình an thuận lợi, nên mới đặt tên cho ta là Trường Sinh.”
“Ta không muốn phụ lòng mẹ, không muốn bà đã chết rồi vẫn còn lo lắng cho ta. Vì thế, ta luôn nghe lời bà, chỉ một lòng muốn tìm một nơi an thân lập mệnh cho chính mình.”
“Ta vốn dĩ chỉ muốn rời khỏi hoàng cung.”
“Nhưng hóa ra… Ta chưa từng thật sự cam lòng.”
“Khi cơ hội đặt trước mặt, ta sẽ giống cha ta năm xưa, dẫu phải hy sinh tính mạng cũng không tiếc.”
“Ngài là quân vương, là thiên tử, ta không cách nào lay chuyển địa vị của ngài. Nhưng từ hôm nay trở đi, trong sử sách nhất định sẽ lưu lại nét bút thật đậm về ngài.”
“Hậu thế sẽ biết được sự bỉ ổi của ngài.”
“Đó là chân tướng mà ngài dù làm cách nào cũng không thể che giấu nổi.”
Hoàng đế bình tĩnh hỏi lại ta: “Con đã nghĩ tới hậu quả của mình chưa?”
Ta cười lạnh lùng, đáp:
“Mẹ từng nói, nơi lòng thấy an nhiên, đó chính là quê nhà của ta.”
“Cha ta tên là Dư Tâm An.”
“Bệ hạ, ta chết không có gì phải hối tiếc.”
Tam hoàng tử bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén xuyên thấu ta. Lần này, ta dường như đã hiểu được hắn đang nghĩ gì.
Hắn hận ta quá mức quyết liệt, hận ta đã không hề chừa lại bất cứ một con đường nào.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com