Chương 2
03
Mãi tới khi tận tai nghe được lời khẳng định của Hoàng hậu, sống lưng vốn căng cứng của ta mới chậm rãi thả lỏng.
Thấy ta cuối cùng cũng dừng bước chân lại, nha hoàn Lê Tuyết hỏi: “Công chúa, có cần vào cung Quảng An bái kiến Hoàng hậu nương nương không?”
“Không cần, hồi cung đi.”
Hậu cung của đương kim Thánh thượng, chưa từng có phi tần nào dám khiêu khích Hoàng hậu.
Ai cũng biết, khi còn là Thái tử phi, cả Đông cung rộng lớn chỉ có mình bà, ngoài ra không thu nạp thêm bất cứ người nào khác.
Mãi cho tới khi Hoàng đế đăng cơ, hậu cung mới xuất hiện thêm các phi tần.
Lịch sử các triều đại đều không thiếu những sủng phi được Hoàng đế yêu chiều quá mức, đè ép cả Hoàng hậu.
Duy chỉ có đương kim Thánh thượng lại một lòng độc sủng Hoàng hậu, dành cho bà tôn vinh độc nhất vô nhị.
Địa vị của Hoàng hậu vô cùng vững chắc. Một khi bà đã quyết định việc chọn người bằng cách rút thăm, thì nhất định sẽ không thay đổi.
Những toan tính của người khác cũng theo đó mà tiêu tan.
Đợi đến khi tâm trí hoàn toàn buông lỏng, ta mới chợt nhận ra, hai bắp chân vì quá căng thẳng mà đau nhức.
Ta đã đi lại đúng một canh giờ.
Trong suốt một canh giờ đó, e là chỉ có những viên gạch lát trên đường cung Quảng An mới biết rõ, mỗi bước chân ta đi qua chúng đã căng thẳng và bất an đến nhường nào.
Ta thầm thấy may mắn vì đã tránh thoát một kiếp nạn.
Dẫu rằng nói chính xác hơn, kiếp nạn này thực ra chưa hoàn toàn tránh được. Dù sao thì kết quả bốc thăm vẫn là một điều không ai biết trước được.
Nhưng chí ít, Hoàng hậu đã cho ta một cơ hội công bằng để đối mặt với vận mệnh.
Bà đích thân chuẩn bị các việc liên quan đến bốc thăm, bảo đảm không ai có thể gian lận ngay trước mắt mình.
Tất cả đều phó mặc cho thiên ý.
Ngày bốc thăm, mỗi vị công chúa đều được mẫu phi của mình đi cùng. Tề Quý phi cũng phải đồng hành cùng ta.
Trước khi ra cửa, Lê Tuyết bưng tới một chậu nước để ta rửa tay, Hải Đường cầm lá hương vỗ nhẹ lên người ta.
Các nàng không ngừng nói ra những lời cát tường, cầu nguyện ta vận đỏ tới đầu, xui xẻo tan biến.
Lúc tới gặp Tề Quý phi, nàng cũng vừa dùng xong bữa sáng.
Những năm qua, thái độ của nàng đối với ta vẫn luôn lạnh nhạt, không xa không gần.
Dường như nàng muốn dùng thái độ ấy để nói rõ với ta, nàng chưa từng buông lỏng đề phòng dù chỉ một khắc.
Nếu ta thật sự dám nảy sinh lòng xấu, nàng sẽ lập tức trở mặt, đuổi ta khỏi Mộc Thần cung.
Nhìn thấy ta, Tề Quý phi liền nói thẳng:
“Việc bốc thăm do Hoàng hậu đích thân giám sát, không ai dám gian lận.”
“Đây là một cuộc tuyển chọn công bằng. Nếu ngươi không may mắn mà bốc trúng, vậy đó là thiên ý, ngươi phải chấp nhận. Bản cung sẽ không thay ngươi cầu xin.”
Ta đáp nhẹ nhàng: “Vâng.”
Lúc này, Tề Quý phi mới hài lòng gật đầu, cùng ta đi đến cung Quảng An.
Trên tấm gấm màu vàng rực bày bốn quả cầu tròn. Cầm trong tay, xoay nhẹ một cái, quả cầu sẽ tách ra làm hai nửa.
Bên trong quả nào khắc chữ “Trúng”, người đó sẽ đi hòa thân.
Thứ tự bốc thăm dựa trên việc rút que quyết định.
Ta rút trúng que ngắn nhất, là người cuối cùng. Có nghĩa là, ta phải nhận lấy quả cầu mà ba vị hoàng muội chọn dư ra.
Người đầu tiên bốc thăm là Vĩnh Bình.
Nàng đứng trước tấm gấm, hít một hơi thật sâu, ngón tay do dự từ quả cầu thứ nhất chạm sang quả cầu thứ hai.
Tần Mỹ nhân căng thẳng đứng nhìn nàng, ngón tay trắng bệch vò chặt chiếc khăn tay, tựa hồ muốn vò nát nó vậy.
Vĩnh Bình chọn quả cầu thứ hai bên phải. Nàng nín thở, vặn mở quả cầu.
Phát hiện bên trong không có chữ “Trúng”, lập tức reo lên vui sướng: “Mẫu phi! Không trúng! Không phải là con!”
Nàng lập tức đưa mắt tìm Tần Mỹ nhân.
Tần Mỹ nhân cuối cùng cũng chịu buông tha chiếc khăn tay đáng thương kia, nhẹ nhõm thở ra một hơi, hai tay chắp trước ngực, thấp giọng lẩm bẩm: “A Di Đà Phật, tạ ơn Bồ Tát, tạ ơn Bồ Tát…”
Vĩnh Bình đem quả cầu giao cho An ma ma kiểm tra.
An ma ma công bố: “Vĩnh Bình công chúa, không trúng.”
Người thứ hai là Minh Trân.
Nàng không tốn nhiều thời gian lựa chọn, cắn răng cầm lấy quả cầu đầu tiên bên trái, lập tức mở ra.
Ngay giây sau đó, thân thể nàng cứng đờ, thét lên một tiếng thảm thiết, thẳng tắp ngã xuống đất.
Lưu Chiêu nghi tức khắc bật dậy khỏi ghế. Các cung nữ nhanh mắt nhanh tay đỡ lấy Minh Trân, không để nàng thật sự ngã xuống.
“Cạch——”
Quả cầu trên tay Minh Trân rơi xuống, vừa vặn lộ ra một nửa bên trong khắc chữ đỏ tươi rõ nét——“Trúng”.
Lưu Chiêu nghi mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào quả cầu kia, cả người như hóa đá, một hồi lâu không nhúc nhích nổi.
An ma ma cúi người nhặt lên quả cầu, lần lượt đưa cho mọi người nhìn kỹ, rồi tuyên bố: “Minh Trân công chúa, trúng thăm.”
Hoàng hậu vừa đứng dậy, chuẩn bị mở miệng nói chuyện.
Lưu Chiêu nghi bỗng dưng gào lên thất thanh, òa khóc thật lớn: “Trân nhi! Hoàng hậu nương nương, mau gọi Thái y! Thái y đâu rồi? Trân nhi của ta làm sao thế này?!”
04
Công chúa Minh Trân chỉ là bị dọa sợ ngất đi.
Thái y châm cứu cho nàng, nàng vừa tỉnh lại liền ôm lấy Lưu Chiêu nghi gào khóc, nói không muốn đi Bắc Địch.
Lưu Chiêu nghi dịu dàng dỗ dành con gái: “Chúng ta không đi, chúng ta không đi.”
Minh Trân trong lòng run rẩy, Lưu Chiêu nghi đôi mắt đỏ ngầu, hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng hậu, bất chấp tôn ti thể diện mà gào lên: “Hoàng hậu nương nương, người cũng thấy rồi đấy, thân thể Trân nhi yếu đuối như vậy, sao chịu nổi gió sương ở Bắc Địch cơ chứ?”
Hoàng hậu sắc mặt không đổi, lạnh lùng hỏi lại: “Minh Trân chịu không nổi, chẳng lẽ Vạn Ninh, Vĩnh Bình, Trường Sinh chịu nổi sao?”
Lưu Chiêu nghi lập tức giả câm giả điếc, không tiếp lời.
Hoàng hậu cũng không chiều theo ý nàng ta:
“Thăm là tự tay Minh Trân chọn được. Một khi đã chọn trúng, vậy phải làm theo quy củ.”
“Đừng nói bây giờ nó vẫn còn khỏe mạnh, cho dù chỉ còn thoi thóp một hơi, người đến Bắc Địch cũng nhất định phải là nó!”
Tối hôm đó, Minh Trân công chúa treo cổ tự vẫn, được cứu xuống, Lưu Chiêu nghi ôm con gái khóc suốt một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Chiêu nghi dẫn Minh Trân quỳ trước cửa cung Quảng An.
Hoàng hậu không chịu gặp các nàng.
Lưu Chiêu nghi cứ quỳ ngoài điện, kêu gào thật lớn: “Hoàng hậu nương nương, ta chỉ có duy nhất một đứa con gái là Minh Trân thôi, hôm nay người không gặp ta, ta liền dẫn theo con gái đập đầu chết ngay trước cửa cung Quảng An này!”
Cuối cùng các nàng vẫn được mời vào trong điện.
Hoàng hậu nếu dứt khoát không gặp thì thôi, nhưng khổ nỗi, bà lại mềm lòng.
Ta sợ.
Sợ sự tình chưa ngã ngũ lại bất ngờ có biến số.
Vừa nhận được tin Lưu Chiêu nghi tiến vào cung Quảng An, ta lập tức tới điện Vô Hà cầu kiến Tề Quý phi.
Không ngờ, Tam hoàng tử cũng đang ở đó.
Thật kỳ lạ, hình như mỗi lần tình cờ gặp hắn, đều là lúc ta đang quỳ trên mặt đất cầu xin hắn cùng mẫu phi hắn.
Ta quen thuộc đôi giày của hắn còn hơn cả gương mặt hắn.
Ta lên tiếng gọi Tề Quý phi: “Mẫu phi.”
“Hôm qua người từng nói, nếu ta bắt trúng thăm thì phải nhận là thiên ý, người sẽ không cầu xin giúp ta.”
“Nhưng nay, người trúng thăm không phải là ta, liệu mẫu phi có bằng lòng cầu xin giúp ta một lần không?”
Tề Quý phi bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
“Đi thôi,” nàng nói, “Lưu Chiêu nghi quả thật ức hiếp người quá đáng rồi!”
Vừa mới bước vào cung Quảng An, ta đã nghe thấy tiếng khóc vang dội của Lưu Chiêu nghi.
“Dựa vào đâu mà bắt Trân nhi đi Bắc Địch? Lục công chúa mới là tỷ tỷ, chuyện hòa thân thế này, làm gì đến lượt con gái ta cơ chứ!”
Tề Quý phi nghe thấy, lạnh lùng hừ một tiếng, lúc này mới dẫn ta tiến vào trong điện.
Hoàng hậu ngồi trên chủ vị, dung mạo an tĩnh, khí chất lạnh lùng.
Nhìn thấy chúng ta đến, liền ban chỗ ngồi.
Tề Quý phi vừa ngồi xuống, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho Lưu Chiêu nghi đang khóc sướt mướt trên mặt đất, mà trực tiếp hướng về phía Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, người hòa thân đã quyết định bằng cách rút thăm, đây là điều người đã sớm nói rõ từ đầu. Nay kết quả đã ra, tuyệt đối không thể tùy ý thay đổi chứ nhỉ?”
Hoàng hậu khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt liếc về phía Lưu Chiêu nghi.
Lưu Chiêu nghi dung mạo vốn diễm lệ, giờ phút này nước mắt long lanh. Bà ta vốn đang bóp chặt chiếc khăn lụa, dáng vẻ vô cùng yếu đuối, nhưng vừa nghe xong, ánh mắt lại như kim châm, sắc bén nhìn chằm chằm Tề Quý phi: “Quý phi nương nương, chuyện này liên quan gì đến người chứ?”
“Liên quan gì đến ta?” Tề Quý phi bật cười lạnh hai tiếng:
“Vừa rồi ngoài điện, ta nghe rõ rành rành, có kẻ không nỡ để con gái mình chịu khổ, lại nghĩ hết cách đẩy Lục công chúa nhà ta vào hố lửa đấy!”
“Lục công chúa nhà ngươi, ha!” Lưu Chiêu nghi cao giọng, âm điệu sắc bén, mỉa mai đến cực điểm: “Tề Quý phi, người thật sự coi Triệu Trường Sinh là con ruột hay sao? Chẳng lẽ người đã quên, mẹ ruột của nó chính là bị Tam hoàng tử nhà ngươi đạp đầu, dìm chết trong Thái Dịch trì sao?”
“Câm miệng!”
“Làm càn!”
Tề Quý phi và Hoàng hậu gần như đồng thời tức giận quát lớn.
Nhưng Lưu Chiêu nghi không chút sợ hãi. Bà ta vung tay một cái, cung nữ lập tức tiến lên dìu bà ta đứng dậy.
Lúc này bà ta không còn khóc nữa, xinh đẹp đứng đó, sắc mặt mang theo vài phần điên cuồng, bất chấp tất cả:
“Ai chẳng nói được lời dễ nghe, nhưng bây giờ ta đâu còn tâm trạng nào để vòng vo với các người nữa?”
“Tề Quý phi, ngươi thật sự vì một Lục công chúa do Tài nhân sinh ra mà muốn trở mặt với ta sao?”
Khí thế của Lưu Chiêu nghi khiến Tề Quý phi trong phút chốc hơi ngẩn người. Lưu Chiêu nghi thấy vậy, thần sắc lập tức dịu lại, tiếp tục thấp giọng khóc thút thít.
Bà ta dùng khăn tay lau nước mắt nơi khóe mắt, giọng nói đầy thê lương: “Hoàng hậu nương nương, người có Cảnh Hòa công chúa và Thái tử điện hạ. Quý phi nương nương, người cũng có Tam hoàng tử. Xin các người hãy cảm thông cho nỗi lòng làm mẹ của ta, tha cho Minh Trân nhà ta đi!”
Bà ta lập tức thu hồi sự gay gắt ban nãy, mất hết sức lực, khóc rống lên rồi quỳ rạp xuống đất.
Phía sau bà ta, Minh Trân gọi mẹ, cũng quỳ xuống khóc theo.
Ta chứng kiến cảnh tượng trước mắt, trong lòng dâng lên một nỗi đau âm ỉ không nói thành lời, và cả một sự sợ hãi mơ hồ.
Ta dè dặt nhìn sang Tề Quý phi.
Bà không phát hiện ánh mắt cẩn thận của ta, tầm mắt nàng rơi trên người hai mẹ con đang khóc, mày càng lúc càng nhíu chặt, đôi mắt rõ ràng toát lên vài phần không đành lòng.
Bà đang thương hại họ.
Là một người mẹ, bà đồng cảm với nỗi đau mẹ con bị chia cắt. Bà đồng tình với sự đáng thương đến mức phát điên của Lưu Chiêu nghi.
Nhưng còn ta thì sao?
Lẽ nào chỉ vì không có mẹ đau lòng vì ta, mà ta đáng phải bị đưa đến Bắc Địch ư?
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com