Chương 4
07
Mẹ của Tiêu Tần vào cung thăm nàng, ta cố ý đi vòng qua cung điện của nàng một chuyến, ngược lại nghe được một tin tức ngoài dự liệu.
Viên ngoại lang Bộ binh Lương Thu Sảng trong nhà có một cô con gái thứ xuất, tên là Lương Xuân Yên. Cô gái này hiện đang bị giam trong mật lao nhà họ Lương, chịu hình tra khảo.
Cha của Tiêu Tần là Thượng thư Bộ binh, hai nhà họ cấu kết, muốn moi từ miệng Lương Xuân Yên một bí mật nào đó.
Còn bí mật cụ thể là gì? Bọn họ không nói rõ, trong lòng ai nấy đều tự biết. Ta chưa thể thăm dò ra được.
Lão thái quân và đám nữ quyến Thiệu thị đã quỳ bên ngoài cổng Trường Trực suốt cả một đêm.
Hoàng đế không có bất kỳ biểu hiện nào, mặc cho họ tiếp tục quỳ, điều này khiến cho nhiều đại thần vốn định khuyên can cũng phải chùn bước.
Thực ra, nếu xét cho kỹ, tướng trấn thủ làm mất thành trì là trọng tội.
Có lẽ là vì Thiệu gia toàn tộc tử trận, Hoàng đế vốn chỉ mắt nhắm mắt mở, chưa từng truy cứu.
Theo lý mà nói, Thiệu gia đáng ra nên mang ơn, từ đó đóng cửa không nhắc lại, sống thật khiêm nhường mới đúng.
Ấy thế mà lão thái quân lại “không biết điều”, nhất quyết đem vận mệnh cả nhà già trẻ đặt trên lửa mà nung.
Các đại thần thấp thoáng nhận ra Hoàng đế bất mãn, chỉ dám đứng nhìn từ xa, không ai dám dây vào chuyện phiền phức này.
Bởi thế, khi ta đứng trước mặt lão thái quân, lão nhân gia ngước lên, dùng đôi mắt già nua nhìn ta, vẻ mặt có phần kinh ngạc.
Ta quá trẻ.
Bà không nhận ra ta là ai.
Là nàng dâu trưởng bên cạnh bà nhẹ giọng nhắc nhở: “Mẹ, vị này chính là Lục công chúa.”
“Lục công chúa…” Lão thái quân quan sát ta, hỏi: “Năm nay công chúa bao nhiêu tuổi rồi?”
Ta ngồi xổm xuống, nhìn ngang tầm mắt bà, đáp: “Qua hết mùa hè này, con sẽ tròn mười bảy tuổi.”
“Vẫn còn trẻ quá,” ánh mắt lão thái quân trở nên từ ái, bà có chút hoài niệm, “Cũng giống như tuổi cháu trai ta. Năm ngoái khi nó chết trận, cũng vừa tròn mười bảy.”
Những lời này không khỏi khiến ta nhớ tới mẹ.
Từ sau khi bà qua đời, ta cũng thường xuyên nhớ bà trong những khoảnh khắc vô tình nhất.
“Đứa trẻ ngoan,” lão thái quân kéo lấy tay ta, vỗ nhẹ, dặn dò ta, “Con còn nhỏ, không rõ chuyện trong đó nặng nhẹ, hãy mau tránh xa nơi này, đừng quay lại đây nữa.”
Ta ngược lại nắm lấy tay bà, lắc đầu đáp: “Đã đến đây rồi, con chưa từng nghĩ sẽ rời đi.”
Thả tay bà ra, ta đứng dậy, nhìn đám nữ quyến Thiệu thị đã quỳ một ngày một đêm, sớm đã mệt mỏi bất kham nhưng vẫn kiên trì chống đỡ.
Họ sắp xếp theo thứ tự già trẻ, trưởng bối quỳ phía trước, phía sau là mấy đứa trẻ chưa lớn hẳn, nhỏ nhất còn nằm trong lòng mẹ.
Ta cởi áo choàng lông trên người xuống, đắp lên đứa trẻ sơ sinh đó.
Người mẹ của đứa trẻ mỉm cười với ta, khẽ khàng nói lời cảm tạ, không từ chối, mà dùng áo choàng bọc kỹ thân thể bé con đang run lên vì rét.
Ta hít sâu một hơi, quỳ xuống phía sau lão thái quân, cùng các vị phu nhân tướng quân, hướng về phía cung thành, cung kính dập đầu, nói lớn:
“Thiệu thị một nhà trấn giữ biên quan mấy chục năm, nay chiến bại mà vong, chết cũng vinh quang. Khẩn cầu phụ hoàng niệm tình công lao năm xưa, nghe một lần thỉnh nguyện của các quả phụ Thiệu gia!”
“Xin phụ hoàng khai ân!”
Ta chỉ là một vị công chúa nhỏ bé tầm thường, vốn không thể khiến Thiên tử chịu tiếp kiến các phụ nữ nhà Thiệu thị.
Nhưng sự gia nhập của ta như mở một lỗ hổng trên chiếc túi bọc kín, phá vỡ tình thế bị cô lập của Thiệu gia.
Từ góc độ nào đó, ta đã làm được điều mà ta nên làm.
Việc còn lại, chính là đợi chờ thật dài, chờ quyết định cuối cùng từ đế vương.
Gió lạnh đầu xuân lướt qua mặt người, dịu dàng như lưỡi dao khẽ cứa lên da thịt.
Quỳ lâu, chẳng những đầu gối mất đi tri giác, ngay cả làn da tiếp xúc với không khí cũng bị gió đông thổi cho tê buốt.
Ta nhỏ giọng hỏi: “Lão thái quân, có một chuyện, có lẽ hơi đường đột, muốn hỏi bà một chút.”
“Lục công chúa cứ hỏi.”
“Không biết lão thái quân có từng nghe qua về vị thứ nữ nhà Lương Thu Sảng đại nhân, Viên ngoại lang Bộ binh, tên là Lương Xuân Yên không?”
Ta vừa dứt lời, lão thái quân chưa kịp đáp, thì một vị phu nhân đang quỳ cùng hàng đột ngột quay mạnh sang nhìn ta.
Lão thái quân quỳ ở phía trước, không thấy được động tĩnh sau lưng, nhưng đại phu nhân đã phát giác được phản ứng của vị phu nhân kia, liền hỏi: “Đệ muội, chẳng lẽ muội quen biết cô nương mà Lục công chúa vừa nhắc tới?”
Vị phu nhân nọ do dự hồi lâu, muốn nói lại thôi.
Lão thái quân bèn lên tiếng: “Lão nhị gia, Lục công chúa hỏi chuyện, không cần giấu diếm, biết gì cứ nói rõ ra.”
“Vâng…” Nhận lệnh bà, Nhị phu nhân mới ấp úng nói, “Trước đây một thời gian, Hoài An từng nhắc với con, nói là nó đã nhìn trúng một vị cô nương, muốn cưới về làm chính thất. Người nó nhìn trúng đúng là cô gái thứ xuất nhà họ Lương kia, Lương Xuân Yên.”
“Sao lại có chuyện này?” Đại phu nhân kinh ngạc, “Sao chưa từng nghe muội nhắc qua? Hoài An cũng tới tuổi nên thành gia lập thất rồi, sao lại không báo cho ta hay?”
“Bởi vì… bởi vì…” Nhị phu nhân nghẹn ngào hồi lâu mới lau nước mắt, tủi thân nói, “Một thứ nữ làm sao xứng với Hoài An nhà ta? Con không đồng ý hôn sự này, bức Hoài An đoạn tuyệt qua lại với cô gái kia rồi.”
“Việc này…” Đại phu nhân không ngờ còn có chuyện ấy, nhất thời cứng họng.
Thiệu Hoài An đã chết rồi.
Lúc này bàn bạc chuyện hôn sự của hắn đã là dư thừa.
Lão thái quân hỏi ta: “Lục công chúa, vì sao công chúa đột nhiên nhắc đến cô nương nhà họ Lương kia?”
Ta đang định đáp lời, thì bên trong cổng Trường Trực, một nhóm thái giám nối đuôi nhau bước ra, dẫn đầu chính là đại thái giám Dư Tuấn Hạc.
“Thánh thượng có lệnh, truyền Lão thái quân vào diện kiến!”
Cuộc nói chuyện bị cắt ngang.
Mọi người lập tức căng thẳng lên.
Lão thái quân cúi đầu đáp: “Thần phụ lĩnh chỉ.”
Hai thái giám đỡ bà đứng lên, bà lảo đảo như muốn ngã.
Dư Tuấn Hạc bước tới trước mặt ta: “Lục công chúa, bệ hạ lệnh cho người cùng Lão thái quân vào yết kiến.”
08
Hoàng đế triệu kiến lão thái quân ở Ngự thư phòng.
Còn ta, bị yêu cầu quỳ bên ngoài Ngự thư phòng, chờ truyền gọi.
Ta ngoan ngoãn quỳ đó, đem cuộc đối thoại bên trong nghe rõ mồn một.
Lão thái quân vì hai mươi lăm vị tướng lĩnh Thiệu gia chết trận mà kêu oan, nói rằng nếu không có gì mờ ám, quân Bắc Địch tuyệt đối không thể chỉ sau một đêm đã phá tan thành Đông Kiên.
Hoàng đế lại bảo bà đưa ra chứng cứ.
Bà không có bằng chứng, tất cả những gì bà nói đều xuất phát từ sự tin tưởng và hiểu rõ về những đứa con, cháu của mình.
Hoàng đế chẳng buồn tranh luận, mà nhẹ bẫng thốt ra một câu khiến người nghe rợn tóc gáy.
Ông nói: “Không bằng không chứng, ngươi dựa vào đâu dám dẫn người ép cung như vậy?”
Lão thái quân hoảng sợ đáp: “Bệ hạ bớt giận, thần phụ tuyệt không có ý ép cung.”
Không biết Hoàng đế phản ứng thế nào, nhưng trong Ngự thư phòng đột nhiên truyền ra giọng nói của Tam hoàng tử.
Hắn nói: “Lão thái quân, thực không dám giấu, trước khi xuất chinh, phụ hoàng từng có mật chiếu, lệnh ta bí mật điều tra chân tướng cái chết của hai mươi lăm vị tướng lĩnh Thiệu gia.”
“Hiện tại kết quả cho thấy, nguyên nhân đại bại ở Đông Kiên là do quân Bắc Địch mới chế tạo ra một loại khí giới công thành, bất luận sức công phá hay sát thương đều cực kỳ đáng sợ, đánh cho quân ta trở tay không kịp.”
Tam hoàng tử tỉ mỉ kể lại quá trình hắn giao chiến cùng Bắc Địch. Ngay cả khi đã biết rõ đối phương sở hữu vũ khí mới, trận chiến vẫn hết sức gian nan, nhằm nói rõ cho lão thái quân hiểu rằng lần này quân Bắc Địch sử dụng binh khí đáng sợ đến mức vượt xa sự tưởng tượng trước đây.
Hoàng đế đồng ý triệu kiến lão thái quân, vốn đã là ân điển lớn lao. Lão thái quân mong muốn tra rõ chân tướng, Tam hoàng tử cũng cho bà một lời giải thích đầy đủ lý lẽ.
Muốn tiếp tục điều tra, cần phải có chứng cứ xác thực. Lão thái quân không đưa ra được bằng chứng, chỉ đành thất vọng rời đi.
Khi bước ra khỏi Ngự thư phòng, lão thái quân đã lưng còng hơn, nhìn càng già nua hơn trước.
Đi ngang qua bên cạnh ta, phát hiện ta vẫn còn quỳ ở đó, bà đau lòng xoa đầu ta, rồi tháo xuống chiếc nhẫn phỉ thúy trên ngón tay cái, đặt vào tay ta, nhẹ giọng nói:
“Lão thân lần này hồ đồ, liên lụy Lục công chúa chịu khổ. Công chúa hãy nhận lấy món quà mọn này, coi như thay lão thân gửi lời cảm tạ tới công chúa.”
Ta trân trọng nhận lấy, cười nhẹ với bà, rồi từ dưới đất đứng lên, dưới ánh mắt tiễn đưa của lão thái quân, theo Dư Tuấn Hạc bước vào Ngự thư phòng.
Ta rất ít khi gặp mặt phụ hoàng.
Ấn tượng duy nhất với ông, một lần là khi linh cữu của mẹ đặt ở Thừa Trạch điện, ông lúc nửa đêm ghé qua, không tế bái, chỉ đứng trước linh cữu đúng thời gian cháy hết hai nén hương, đến một giọt nước mắt cũng chưa từng rơi vì bà.
Lần khác chính là khẩu dụ do Dư Tuấn Hạc truyền đến, nói Hoàng đế có lệnh, để ta thay thế Thập nhất công chúa đi Bắc Địch.
Chỉ hai lần đó, khắc sâu trong lòng ta, ngoài ra chẳng còn gì nữa.
Vừa bước vào Ngự thư phòng, ta thuần thục quỳ xuống, cúi đầu sát mặt đất.
Trong tầm mắt ta xuất hiện hai đôi chân, một đôi giày thêu rồng năm móng, là phụ hoàng ta hiếm khi gặp mặt. Còn đôi kia, là đôi giày ta nhìn quen thuộc đến không thể quen hơn, là Tam hoàng tử.
Rồng năm móng đứng ngay trước mặt, giọng nói từ trên đầu ta lạnh nhạt vang xuống: “Trẫm không ngờ, kẻ dám quỳ cùng đám nữ nhân Thiệu gia, lại là ngươi.”
Thiên tử có lẽ đều là thế này.
Chỉ qua giọng nói, thật khó để đoán được ông ta đang mang tâm tình gì khi nói ra lời ấy.
Thánh ý khó dò.
Ta phục quỳ trên đất, ngoan ngoãn đáp: “Nhi thần biết tội.”
Hoàng đế hình như nhìn ta thêm một lúc nữa, chẳng biết nghĩ tới điều gì, lần nữa mở miệng, giọng điệu ngập tràn sự chán ghét: “Ngươi đã thích quỳ như thế, thì tới cổng hậu mà quỳ đi.”
Từ lúc vào Ngự thư phòng, đến khi bước ra khỏi đó, ta thậm chí còn chẳng nhìn rõ dung mạo Hoàng đế, chỉ thấy mỗi đôi chân của ông.
Nói ta là đứa con gái ông ghét bỏ nhất, quả thật chẳng sai chút nào.
“Cổng hậu” mà ông nhắc đến, cũng là một nơi có hàm ý.
Thái giám cung nữ thường xuyên đi qua lối này. Đường đi rất hẹp, ta mà quỳ xuống đây, bọn họ khi ngang qua đều phải hết sức để ý, bằng không, không chừng sẽ dẫm lên người ta một cước.
Ngay cả những cung nữ phạm lỗi cũng chưa từng bị phạt quỳ ở chỗ này. Ta coi như nhận được một phần sỉ nhục đặc biệt vậy.
Nếu không phải Tề Quý phi phái Thanh Phù mang áo choàng tới cho ta, nhắc nhở không ít người rằng ta vẫn là người được nuôi dưỡng tại Mộc Thần cung, e là khó tránh khỏi việc bị người ta giẫm đạp lên mình.
Ta quỳ từ giữa trưa đến tận lúc hoàng hôn, bụng đã đói sôi lên ùng ục, thì trước mắt bỗng xuất hiện một đôi giày quen thuộc.
Ta ngẩng đầu lên từ dưới mũ trùm.
Kể từ khi trở về Thượng Kinh, Tam hoàng tử rất ít khi mặc giáp nữa.
Hắn lại mặc về bộ cẩm y hoa phục vô cùng quý giá ngày xưa, khí chất bớt đi vài phần sát phạt, thay vào đó là sự cao quý lạnh lùng, xa cách.
Vẫn y như trước đây.
Nhưng người như thế, đột nhiên quay lưng lại, ngồi xổm xuống, để lộ ra một tấm lưng rộng lớn về phía ta.
Hắn nói: “Lên đây, ta cõng muội về.”
Ta rất ít khi thấy bất ngờ.
Trong cuộc đời ngắn ngủi mười bảy năm của mình, đây có lẽ là lần đầu tiên thật sự khiến ta ngạc nhiên tới mức đầu óc không kịp phản ứng.
“Tam hoàng huynh, đây là… ý gì?”
Tam hoàng tử không hiểu nổi thắc mắc của ta, hắn thản nhiên đáp: “Người trong cung này chỉ biết nịnh trên đạp dưới. Ta cõng muội về Vệ Hoa điện, để bọn chúng lau sáng con mắt, tỉnh táo cái đầu một chút.”
Lời hắn nói, ta có thể hiểu được.
Hắn là Trấn Bắc vương vừa lập quân công hiển hách trở về. Người mà hắn không tiếc thân phận cao quý cõng trên lưng, người khác sao dám khinh nhục?
Hắn đang giúp ta nâng cao thể diện. Nhưng vì sao hắn lại sẵn sàng làm như thế?
Ta suy nghĩ thật lâu, nghĩ mãi không ra, dứt khoát cứ chiếm tiện nghi này trước rồi tính, thuận thế leo lên lưng hắn.
Dọc đường, không ít ánh mắt trừng lớn, chỉ hận không thể xuyên thủng lỗ tai ra để nghe lén thêm mấy câu chuyện phiếm của ta và Tam hoàng tử.
Bọn họ lén lút thì thầm, tất cả đều lọt rõ ràng vào tai ta. Ta nghe vài câu liền mất hứng, đem sự chú ý đặt lên Tam hoàng tử đang cõng ta.
“Vẫn chưa chúc mừng Tam hoàng huynh được phong làm Trấn Bắc vương, nghe nói không lâu nữa huynh sẽ dọn vào phủ mới. Đến lúc đó, thiếp mời liệu có phần của muội không?”
Ta chỉ thuận miệng thử dò xét, không ngờ Tam hoàng tử lại lập tức đáp: “Tất nhiên là có muội rồi.”
Ta giật mình khẽ run một cái.
Do đang ở trên lưng hắn, nên dù chỉ là chút phản ứng nhỏ nhặt, hắn cũng lập tức phát hiện.
Hắn hỏi: “Sao thế?”
Là một vị công chúa thất sủng, ta luôn khó tìm lý do thích hợp để ra khỏi cung. Giờ đây, cơ hội trước mắt rõ ràng đang bày ra.
Trái tim ta âm thầm đập mạnh, tâm tư sớm đã bay xa.
Ta kiềm chế cảm xúc kích động, nhẹ nhàng cảm ơn hắn: “Đa tạ Tam hoàng huynh.”
Cuối cùng, lại lo lắng mà nhắc nhở: “Nhất định đừng quên gửi cho muội một tấm thiếp mời đấy nhé.”
Có lẽ vì dáng vẻ dặn dò đặc biệt này của ta hơi buồn cười, nên bên môi Tam hoàng tử khẽ cong lên một chút, nhẹ giọng đáp: “Ừ, sẽ không quên đâu.”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com