Chương 5
09
Ta lên xe ngựa, hướng về phủ Trấn Bắc Vương dự yến tiệc. Xe vừa ra khỏi cửa cung, theo lệnh ta, Lê Tuyết liền dặn phu xe: “Rẽ qua Vân Bội phường.”
Chỉ chừng thời gian uống vài chén trà, xe ngựa dừng ngoài Vân Bội phường. Ta cùng Lê Tuyết và Hải Đường vào trong, khi trở ra đã thay đổi diện mạo.
Lúc này ta mặc một thân áo váy nhìn qua thì giản dị, nhưng chất liệu lại rất cao cấp, ung dung lướt qua trước mặt phu xe, khiến hắn chẳng thể nhận ra ta.
Mấy ngày nay, ta đã âm thầm điều tra rõ ràng, phủ của Lương Thu Sảng nằm ở phố Ngũ Liễu, cách trung tâm thành không gần lắm.
Vừa đi vừa hỏi, khoảng nửa canh giờ sau, ta gõ cửa phủ Lương gia.
Tên sai vặt canh cửa hỏi ta là ai.
“Hãy nói với chủ nhân nhà ngươi, ta phụng lệnh của Tiêu tần nương nương tới đây.”
Danh hiệu Tiêu tần quả nhiên hữu dụng, Lương Thu Sảng đích thân ra cửa nghênh tiếp.
Hắn khom người cúi chào, mặt cười lấy lòng, kín đáo đánh giá ta một lượt, mở miệng hỏi: “Xin hỏi cô nương là?”
Ta bước vào phủ, kiêu ngạo như một con công: “Ta là đại cung nữ bên cạnh Tiêu tần, Lương đại nhân có thể gọi ta là Tây Nguyệt cô cô.”
Lương Thu Sảng đảo mắt, đi theo phía sau: “Không biết Tây Nguyệt cô cô lần này đến đây, là vì chuyện gì?”
Ta hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn hắn: “Chuyện lần này ta tới làm gì, Lương đại nhân cùng ta đều rõ trong lòng, hà tất giả vờ không biết? Nếu đại nhân làm việc hiệu quả, ta đâu cần tự thân chạy đến đây?”
Bị một tiểu cung nữ như ta nói thẳng như vậy, sắc mặt Lương Thu Sảng có chút không dễ coi, nhưng hắn dù sao cũng quen việc đối nhân xử thế, biểu tình rất nhanh đã tự nhiên trở lại:
“Chuyện cô cô nói, Lương mỗ chỉ hiểu được vài phần, chẳng hay cô cô có vật gì làm bằng chứng, để Lương mỗ được yên tâm đôi chút?”
Ta lấy từ trong tay áo ra một tấm cung bài.
Đây là một cung bài giả, bên trên viết rõ tên cung điện của Tiêu tần, cùng tên giả ta mượn dùng lần này.
Chế tác cung bài giả vốn là trọng tội mất đầu. Vì lấy được tấm cung bài này, ta đã hao tổn rất nhiều công sức.
Lương Thu Sảng nhìn rõ cung bài, lúc này mới hơi buông lỏng cảnh giác.
“Đã thất lễ với cô cô rồi, xin mời vào trong.”
Hắn dẫn ta vào trong phủ.
Ta nói: “Không cần phiền phức, Lương đại nhân trực tiếp đưa ta đi gặp nàng là được, ta tự có cách cạy mở miệng nàng ta.”
“Nàng” này là ai, không cần nói rõ, ai cũng biết.
Lương Thu Sảng thoáng do dự một chút.
Ta lập tức lộ vẻ bất mãn: “Lương đại nhân, ta ra khỏi cung chuyến này thật chẳng dễ dàng gì, mong ngài đừng lãng phí thời gian làm hỏng việc của Tiêu tần nương nương. Nếu nương nương trách tội xuống, e rằng chúng ta ai cũng không gánh nổi đâu!”
“Đúng, đúng!” Lương Thu Sảng vội vàng đáp, lập tức đổi hướng đi, “Cô cô mời theo ta, bên này!”
Ám lao của Lương phủ xây dựng ở nơi kín đáo, nhìn bên ngoài chỉ là một viện nhỏ đơn sơ. Ngoài cửa viện có gia đinh canh giữ.
Bên trong viện là một thư phòng bố trí tao nhã, kỳ quái là nơi nhã nhặn như thế, lại có một cánh cửa ngầm dẫn xuống dưới. Bước vào trong, tối tăm vô cùng, chỉ ngửi thấy mùi ẩm mốc cùng với mùi máu tanh mơ hồ quanh quẩn.
Đi qua một đoạn đường hầm, phía trước mới hiện lên ánh sáng của đuốc lửa.
Có lẽ bởi ở dưới lòng đất, không thấy ánh mặt trời, cũng không thông gió, nhiệt độ rất thấp, gió lạnh như băng áp lên da thịt, khiến cả người ta nổi gai ốc.
Ta nhìn thấy Lương Xuân Yên.
Nàng bị xích sắt kéo căng tay chân, treo trên giá hình, thân thể trải qua nhiều hình phạt khốc liệt, toàn thân là vết roi, còn có cả dấu vết bị sắt nung bỏng.
Ngay bên cạnh giá hình treo nàng, đặt đầy những dụng cụ tra tấn, một số rõ ràng đã dùng nhiều lần, còn lưu lại vết máu đỏ thẫm đã khô.
Ta cố nén cơn giận đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng, ra lệnh cho người tra tấn thả nàng xuống.
Kẻ thi hành hình phạt thấy ta ra lệnh, không lập tức động đậy, mà nhìn sắc mặt Lương Thu Sảng dò ý.
Lương Thu Sảng liền gật đầu với họ.
Lúc này, họ mới đem Lương Xuân Yên từ giá hình xuống, đặt lên mặt đất.
“Lương đại nhân, các ngươi ra ngoài đi.” Ta lạnh lùng hạ lệnh đuổi người.
Lương Thu Sảng ngập ngừng: “Chuyện này…”
Ta liền ném cho hắn một ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo, ý bảo hắn đừng hỏi thêm nữa.
Hắn nheo mắt, khoát tay ý bảo những người còn lại rời đi.
Khi những người kia đều đi rồi, hắn mới cười lấy lòng, chắp tay nói với ta: “Nơi này liền làm phiền cô cô, chúng ta đều ở ngoài chờ. Nếu cô cô có gì cần dặn dò, cứ gọi một tiếng là được.”
Ta hài lòng gật đầu, căn dặn hắn: “Nếu chuyện này đã giao cho ta xử lý, thì làm theo cách của ta. Trước khi ta đi ra, mong đại nhân canh giữ bên ngoài, tuyệt đối không cho bất cứ ai vào đây.”
“Tất nhiên, tất nhiên rồi!” Lương Thu Sảng cười đến híp mắt, hết sức nịnh nọt nói, “Tất cả đều nghe theo cô cô.”
10
Ta ngồi xổm xuống bên cạnh Lương Xuân Yên.
Những vết thương trên người nàng rõ mồn một trước mắt ta, chứng minh những đau đớn và dày vò nàng từng phải chịu đựng.
“Rốt cuộc là bí mật gì mà ngươi cam nguyện bảo vệ đến mức này?”
Không biết có phải nghe thấy lời ta nói hay không, nàng chậm rãi mở mắt.
Ánh mắt nàng tản mác, không có tiêu cự, chỉ thoáng lướt nhẹ qua người ta, rồi lập tức khép lại.
Ta không chắc liệu nàng có thể nghe thấy ta hay không—hay nói chính xác hơn, ta không rõ liệu trạng thái tinh thần của nàng lúc này còn đủ để hiểu những gì ta nói hay không.
Nhưng dù sao cũng phải thử một lần.
“Lương Xuân Yên, ta tên là Triệu Trường Sinh. Ta giả mạo Tây Nguyệt—đại cung nữ bên cạnh Tiêu tần—tới đây tìm ngươi.”
“Bởi vì ta đoán rằng, ngươi rất có thể biết rõ nguyên nhân thực sự khiến Đông Kiên thành thất thủ.”
Những lời này không hề khiến nàng có phản ứng gì đặc biệt.
Nàng vẫn nằm sóng soài trên mặt đất, như con cá chết mất hết sức lực.
Ta tiếp tục nói: “Ta không biết ngươi bị nhốt ở đây từ lúc nào? Trước đây không lâu, lão thái quân của Thiệu thị từng dẫn người nhà đến quỳ ngoài cổng Trường Trực, cầu xin Hoàng đế điều tra chân tướng việc Đông Kiên thành thất thủ. Chuyện này, ngươi đã từng nghe hay chưa?”
Lương Xuân Yên vẫn im lặng.
Ta không ngừng nói:
“Thiệu thị quỳ ngoài cổng Trường Trực suốt một ngày một đêm, nhưng bệ hạ không chịu triệu kiến.”
“Hôm sau, ta cũng đến cổng Trường Trực, quỳ xuống cùng họ để xin giúp.”
“Chính lúc đó, ta nghe ngóng được ngươi và Thiệu Hoài An từng có một đoạn tình cảm, suýt nữa đã thành hôn.”
Lông mi Lương Xuân Yên khẽ run lên.
Ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất nàng vẫn nghe được, hơn nữa còn hiểu lời ta nói.
“Ta biết ngươi không tin ta. Không dối ngươi, lần này ta đến đây cũng đã mạo hiểm cực lớn. Một khi thân phận bị bại lộ, kết cục của ta cũng sẽ giống ngươi hiện giờ.”
“Ta đánh cược một lần, cược xem có thể lấy được manh mối hữu dụng từ chỗ ngươi hay không.”
“Nếu có thể vạch trần chân tướng Đông Kiên thành thất thủ, ta cũng coi như lập được đại công.”
“Tuy ta là công chúa, nhưng chưa bao giờ được phụ hoàng sủng ái. Chỉ có lập đại công, ta mới có cơ hội xin cho bản thân một phủ công chúa, thoát khỏi hoàng cung này.”
“Lương Xuân Yên, ngươi có thể tin ta. Ta lấy danh nghĩa mẹ ta ra thề, nếu bí mật ngươi đang che giấu thật sự có thể giải oan cho Thiệu Hoài An cùng hai mươi lăm vị tướng lĩnh Thiệu gia đã chết trận, ta nhất định sẽ dốc hết khả năng, đem chân tướng này công bố thiên hạ, trả lại công đạo cho họ.”
Lương Xuân Yên lại lần nữa mở mắt.
Lần này, trong ánh mắt vô thần kia đã tụ lại một chút thần thái.
Nàng chăm chú nhìn ta.
Ta lấy từ trong lòng ra chiếc nhẫn ngọc lục bảo mà Thiệu lão thái quân đã đưa cho ta, nhẹ nhàng đặt vào tay nàng:
“Hôm ấy, ta thay Thiệu thị quỳ cầu xin, lão thái quân được gặp bệ hạ. Để biểu lộ lòng biết ơn, bà ấy đã đưa cho ta chiếc nhẫn này.”
“Ta không biết liệu nó có thể làm tín vật hay không, ngươi hãy nhìn kỹ một chút đi.”
Ngón tay sưng phù của nàng run rẩy vuốt ve chiếc nhẫn. Nàng muốn cầm lên để nhìn kỹ, nhưng thử vài lần, đều không thể hoàn thành động tác đơn giản ấy.
Ta chứng kiến bộ dáng chật vật của nàng, chợt cảm thấy chóp mũi cay xè.
Ta lấy lại chiếc nhẫn, thay nàng giơ lên trước mắt, giúp nàng nhìn rõ hơn.
“Ta nhận ra,” giọng Lương Xuân Yên khản đặc, mỗi âm tiết phát ra như từ cuống họng khô cạn, vỡ vụn, “Ta từng thấy lão thái quân đeo chiếc nhẫn này. Đây là bảo vật bà ấy yêu quý nhất.”
“Ngươi nhận ra là tốt rồi,” ta nói, “Chúng ta không có nhiều thời gian, ngươi mau nói bí mật ấy cho ta nghe!”
Lương Xuân Yên vươn tay về phía ta: “Đỡ, đỡ ta ngồi dậy.”
Ta làm theo lời nàng, nâng nàng từ dưới đất lên.
Nàng không còn chút sức lực nào, chỉ có thể dựa hoàn toàn vào vai ta.
Thân thể nàng quá nhẹ, xương cốt nhô lên trên lưng thậm chí khiến vai ta cảm thấy đau nhói.
Ta cắn chặt môi, cố gắng đẩy lùi nước mắt.
Nếu nước mắt không thể giải quyết vấn đề, thì mỗi giọt lệ rơi xuống đều là lãng phí.
Thay vì khóc lóc, chi bằng dành thời gian đi giải quyết vấn đề. Chỉ biết khóc, có ích gì?
Lương Xuân Yên dựa nghiêng trong ngực ta, nàng dồn chút sức lực rồi mới tiếp tục mở miệng:
“Hoài An từng gửi ta một phong thư, trong thư nhắc tới một vị kỳ nhân, gọi là ‘Kỹ Cơ lão nhân’.”
“Vị tiên sinh ấy là thiên tài hiếm có, sau khi Hoài An tìm được ông ta, lập tức đưa người tới Chế tạo cục của binh bộ.”
“Đông Kiên thành thất thủ, Hoài An tử trận, ta vốn cho rằng…thật sự là do quân Đại Thịnh bất địch quân Bắc Địch…”
“Cho đến khi Tam hoàng tử xuất binh, ta tình cờ nghe được cha bí mật trò chuyện với ai đó, nói rằng vũ khí công thành mà Bắc Địch nghiên cứu thành công kia, thật ra lại là phát minh của Kỹ Cơ lão nhân.”
“Hoài An chết oan… chỉ sợ… chỉ sợ là có người tiết lộ bản vẽ vũ khí ấy cho quân địch.”
“Nằm trong tay binh bộ…”
“Là người của binh bộ làm.”
Thì ra là như vậy!
Ta lập tức hỏi: “Phong thư kia đâu?”
Lương Xuân Yên gian nan ghé sát vào tai ta, thì thầm hai câu.
Ta siết chặt bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Hóa ra nàng đã giấu bí mật ở nơi đó!
Hỏi rõ ràng tất cả, ta nhẹ nhàng đặt nàng trở lại mặt đất.
Nàng mở mắt, tha thiết nhìn ta.
Ta gần như cắn đến bật máu môi, nói với nàng: “Ngươi hãy cố chống đỡ thêm một thời gian, ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu ngươi.”
Nàng lắc đầu, nước mắt trong mắt nàng vỡ ra thành từng mảnh nhỏ: “Ta chỉ có một tâm nguyện, nếu việc này thành, mong công chúa thay ta thu xếp một chuyện.”
“Ngươi nói đi.”
“Nếu Thiệu gia không chê ta xuất thân thấp kém, xin hãy để ta vào gia phả Thiệu thị, lấy thân phận chính thê của Hoài An, cùng hợp táng với chàng.”
Ta nắm chặt tay nàng, chân thành cam đoan: “Chỉ cần ngươi còn sống, lão thái quân chắc chắn sẽ đích thân tới đón ngươi về Thiệu gia, làm chủ cho ngươi, ghi tên ngươi vào gia phả, lấy danh nghĩa chính thê của Thiệu Hoài An.”
Nàng ngẩn ngơ tưởng tượng, khuôn mặt lộ ra vẻ mong chờ: “Đa tạ công chúa, Xuân Yên sẽ đợi ngày ấy tới.”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com