Chương 6
11
Lương Thu Sảng đứng canh bên ngoài, vừa thấy ta bước ra, lập tức tiến lên đón, cười hỏi: “Tây Nguyệt cô cô, sự tình có thành không?”
Ta cố tình tỏ vẻ bí hiểm, không trả lời mà lạnh lùng mỉa mai: “Lương đại nhân quả nhiên sinh được một nữ nhi tốt!”
Hắn không đoán được ý tứ trong lời ta, đành cười bồi: “Con nha đầu kia xương cốt cứng rắn, mềm mỏng hay uy hiếp gì đều dùng cả, nhưng vẫn không chịu hé miệng. Đáng tiếc mẹ nó mất sớm, nếu không, nào đến lượt ta không khống chế nổi nó?”
Nghe hắn nói vậy, ánh mắt ta thoáng hiện lên một tia sắc lạnh. Lương Thu Sảng cả kinh, vội âm thầm quan sát sắc mặt ta.
Ta không muốn cùng hắn dây dưa thêm, chỉ lạnh giọng ra lệnh: “Người trông cho kỹ, đừng để ả chết. Tạm thời giữ lại tính mạng, sau này vẫn còn hữu dụng.”
Nói dứt lời, ta phẩy tay áo bỏ đi.
Chưa đi được mấy bước, Lương Thu Sảng âm thầm ra hiệu, mấy tên gia đinh bên cạnh hắn lập tức bước lên, ngăn cản đường đi của ta.
Trong lòng ta chấn động, ngoài mặt vẫn điềm tĩnh như thường, xoay người chất vấn hắn: “Lương đại nhân, đây là ý gì?”
“Cô cô chớ nóng giận. Việc này quan hệ trọng đại, bản quan thật không dám tự tiện làm chủ. Ta đã phái người đi xin ý kiến bề trên.”
“Còn phiền cô cô lưu lại phủ một lát, chờ tin tức truyền tới rồi hẵng rời đi cũng không muộn.”
Đến lúc này ta mới nhận ra, Lương Thu Sảng này đúng là loại thỏ khôn có ba hang, giảo hoạt khó lường.
Bây giờ nếu ta cương quyết đòi đi, chắc chắn sẽ khiến hắn sinh nghi.
Ta lập tức quyết định thật nhanh, quay sang nhìn hắn, cố ý bày ra vẻ tán thưởng: “Lương đại nhân, hôm nay nếu ngươi thật sự dễ dàng để ta rời đi như vậy, sau khi trở về ta tất sẽ bẩm lại trước mặt nương nương, nói ngươi hành sự sơ suất. Giờ ngươi biết chặn ta lại, ngược lại khiến ta cảm thấy ngươi đáng tin cậy hơn nhiều.”
“Cũng được, phiền đại nhân dẫn đường, ta sẽ ở lại quý phủ thêm một lát vậy.”
Thấy ta phối hợp, Lương Thu Sảng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, liên tục gật đầu đáp: “Cô cô quá khen rồi.” Hắn bày ra vẻ khiêm nhường, cung kính đưa tay: “Cô cô, mời sang bên này.”
Ta không lập tức cất bước, vẫn vững vàng đứng trước mặt hắn, nói thêm một câu:
“Nhưng có điều phải nói rõ trước. Cung nhân xuất cung đều có tính toán thời gian, nếu ta về muộn, nhẹ thì bị trách phạt, nặng thì không vào nổi cửa cung.”
“Ta chỉ có thể ở lại nhiều nhất là nửa khắc. Nửa khắc sau, bất luận thế nào ta cũng phải về cung.”
Lương Thu Sảng vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười, chỉ liên tục gật đầu: “Đó là chuyện đương nhiên. Chỉ lưu cô cô uống một chung trà thôi, tuyệt không làm chậm trễ chính sự của cô cô.”
“Như vậy thì đa tạ đại nhân.”
Ta không tiếp tục đôi co với hắn, cất bước đi trước về phía hắn vừa chỉ.
Lương Thu Sảng mời ta vào đình nghỉ ngơi uống trà, vòng vo dò hỏi xem ta có moi được tin tức gì hữu dụng từ chỗ Lương Xuân Yên hay không.
Ta vừa trả lời qua loa vừa ngầm suy tính.
Nếu ta đoán không sai, người Lương Thu Sảng phái đi xin chỉ thị, chắc chắn là tới Thượng thư phủ.
Binh bộ Thượng thư vốn là nhà mẹ đẻ của Tiêu tần. Việc Đông Kiên thành thất thủ, bản vẽ vũ khí bị tiết lộ, tuyệt đối không thoát khỏi liên quan tới bọn họ.
Ta giả làm đại cung nữ bên cạnh Tiêu tần tới Lương phủ, Thượng thư phủ biết chuyện này rồi, e rằng trong nhất thời không thể kịp thời xác minh lại với Tiêu tần.
Chắc chắn bọn họ sẽ phái người nhận biết mặt Tây Nguyệt đến đây xác minh thật giả.
Một khi thân phận của ta bị vạch trần, ta tuyệt đối không thể nào sống sót rời khỏi Lương phủ được.
Hiện giờ, ta chỉ còn hai con đường sống.
Một là phải mau chóng tìm cách thoát khỏi Lương phủ trước khi người Thượng thư phủ tới đây. Nửa khắc mà ta vừa nói có lẽ là một cách tốt.
Nhưng cách này chưa chắc đã hiệu quả, bởi người của Thượng thư phủ rất có thể tới rất nhanh. Hoặc tới lúc đó, Lương Thu Sảng hoàn toàn có thể trở mặt phủ nhận, không cho ta rời đi.
Còn một con đường sống khác.
Trước khi rời khỏi Vân Bội phường, ta từng căn dặn hai nha hoàn đi theo, nếu sau hai canh giờ ta chưa trở lại, thì đi báo tin cho Trấn Bắc vương.
Chỉ là không biết các nàng có thể truyền tin kịp thời đến tai Trấn Bắc vương hay không? Cho dù tin tới nơi rồi, Tam hoàng tử liệu có thật sự đến cứu ta hay không?
Trong lòng ta bỗng dưng rối như tơ vò.
Hai cách này, thực tế đều không chắc chắn chút nào cả.
12
Nửa khắc trôi qua, phủ Thượng thư vẫn chưa có ai tới.
Ta giả vờ xem giờ mấy lượt, thực sự không thể đợi tiếp, bèn đứng lên nói với Lương Thu Sảng: “Đại nhân thứ tội, ta phải cáo từ rồi.”
Lương Thu Sảng sắc mặt lập tức biến đổi: “Cô cô cần gì gấp vậy? Chờ thêm chút nữa thôi, một lát nữa ta sẽ sai người đưa cô cô về.”
Quả nhiên đúng như ta dự đoán.
Hắn vốn dĩ không định để ta đi.
Ta lập tức sầm mặt, giả vờ tức giận: “Ai biết người đại nhân phái đi xin chỉ thị lại giở trò gì? Lẽ nào đại nhân muốn ta ở đây đợi đến tối sao?”
Mặc kệ Lương Thu Sảng cản trở, ta cương quyết rời đi.
Lương Thu Sảng rốt cuộc vẫn còn chút cố kỵ thân phận “người của Tiêu tần” mà ta giả mạo, không dám dùng sức mạnh giữ lại, sợ làm ta nổi giận thật sự.
Ta lợi dụng điểm này, cứ ngang nhiên đi thẳng.
Lương Thu Sảng chạy phía sau ta, liên tục gọi lớn: “Cô cô chậm đã, cô cô hãy dừng chân, cô cô…”
“Lương đại nhân, không phải ta không thông cảm, mà cung quy nghiêm ngặt, nếu bỏ lỡ giờ về cung, ngay cả Tiêu tần nương nương cũng sẽ bị trách phạt.”
“Chúng ta làm nô tài, bị trách phạt cũng chẳng sao, nhưng nếu liên lụy đến chủ tử thì tội lỗi khó gánh nổi.”
Ta vừa nói xong, chợt nghe thấy phía trước có người bật cười khẽ. Trái tim ta lập tức chìm xuống, ánh mắt nhìn về hướng phát ra tiếng cười.
Người xuất hiện là một nam nhân đội mũ cao. Dáng hắn vốn không cao, đội thêm chiếc mũ càng giống như đang cố làm ra vẻ, càng lộ ra vẻ thiếu tự tin.
Trước kia ta từng nghe người ta chê cười hắn, nói hắn vóc dáng không đủ, cố dùng mũ cao để bù đắp, như kẻ què chống gậy cao, chỉ sợ người khác không biết mình què.
Hắn cực kỳ ghét nghe những lời này. Những ai dám cười nhạo hắn, nhà cửa đang thịnh vượng thì không sao, nhưng một khi sa sút, chắc chắn không thoát khỏi sự trả thù của hắn.
Ai cũng biết, con trai của Binh bộ Thượng thư, Tiêu Tân Dật, lòng dạ nhỏ nhen, tất báo thù.
Vừa nhìn thấy Tiêu Tân Dật, ta liền biết thân phận mình đã bại lộ hoàn toàn, trong lòng lạnh buốt, chỉ biết nghĩ thầm: “Hỏng rồi.”
Tiêu Tân Dật ra vẻ khách sáo hành lễ với ta: “Tham kiến Lục công chúa.”
Khoảnh khắc hắn gọi ra danh hiệu của ta, sắc mặt của Lương Thu Sảng đứng cạnh liền biến đổi, trở nên vô cùng khó coi.
Lưng ta toát đầy mồ hôi lạnh. Nhưng ta biết rõ một điều: Lúc này nếu ta lộ ra sợ hãi, chỉ khiến bọn họ thêm phần hung hăng không kiêng dè gì nữa.
Ngược lại, nếu ta bình tĩnh như không, bọn họ sẽ phải tự cân nhắc lại thế lực và hậu quả phía sau ta.
Ta cố ép bản thân bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tiêu Tân Dật, chậm rãi nói: “Ta chẳng hỏi ra được gì cả. Ngươi cứ thả ta đi, việc hôm nay, cho dù ai hỏi tới, ta đều tuyệt đối không hé miệng nửa lời. Thế nào?”
“Lục công chúa suy nghĩ đơn giản thật đấy,” Tiêu Tân Dật vừa nói vừa từng bước tiến lại gần ta. Hắn bước chậm, nhưng chỉ vài bước đã đứng ngay trước mặt ta: “Ta vẫn còn nhiều chuyện muốn hỏi công chúa đây. Chẳng hạn như, làm sao công chúa lại tìm đến tận nơi này?”
Nói xong, hắn dừng ngay trước mặt ta.
Ta vốn không thích có người đứng quá gần mình. Nhưng đối diện với áp lực mà hắn cố ý tạo ra, ta không lùi lại dù chỉ nửa bước, ngược lại còn mỉm cười nhắc nhở hắn: “Tiêu Tân Dật, dù ta không được sủng ái thế nào, cũng vẫn là công chúa của thiên gia.”
Hắn đáp: “Chính vì điều này, mới càng không thể để cô rời khỏi đây được.”
Ta lạnh lùng nói: “Mưu hại hoàng tộc, tru di cửu tộc, nhà họ Tiêu và nhà họ Lương các ngươi thật sự đã chuẩn bị tốt chưa?”
Lương Thu Sảng nghe ta nói vậy, mồ hôi lạnh trên trán lập tức chảy ròng ròng.
Tiêu Tân Dật lại chỉ cười lạnh một tiếng: “Chỉ cần không ai biết, thì ai quan tâm công chúa chết ở đâu chứ?”
Như thể để đáp lại câu nói của hắn, người gác cổng đột nhiên hớt hải chạy vào báo: “Đại nhân! Trấn Bắc vương tới cửa cầu kiến, người hiện tại đang đứng ngay ngoài cổng phủ.”
“Ai cơ?!” Lương Thu Sảng thất thanh hỏi lại.
“Trấn… Trấn Bắc vương ạ!”
Lương Thu Sảng lập tức mềm nhũn hai chân, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.
Tiêu Tân Dật một tay túm lấy cổ áo Lương Thu Sảng, kéo hắn đứng thẳng dậy, mỗi câu mỗi chữ như nện vào mặt Lương Thu Sảng:
“Lương đại nhân, chuyện chúng ta đã làm, vốn đã là trọng tội tru di cửu tộc, lúc này muốn quay đầu lại cũng không còn kịp nữa, chỉ có thể một đường tới cùng thôi.”
“Trấn Bắc vương thì đã sao? Ngươi là quan viên triều đình, hắn còn dám cưỡng ép xông vào nhà ngươi à?”
“Ngươi ra ngoài gặp hắn, tìm cách ứng phó qua loa là được.”
“Còn vị này…” Ánh mắt Tiêu Tân Dật chuyển sang ta, hắn phát ra một tiếng cười vui vẻ đầy ác ý, “Ả thứ nữ kia chịu được tra tấn, nhưng vị này thì khác. Một vị công chúa được nuông chiều lớn lên, e rằng ngay cả hình cụ trông ra làm sao cũng chưa từng thấy qua nhỉ?”
Vừa dứt lời, hắn đã vươn tay tóm chặt lấy tóc ta, dùng sức giật mạnh xuống.
Lực đạo cực mạnh, khiến ta bị kéo ngã nhào xuống, đau đến mức phải bật lên tiếng kêu.
Ta biết rõ, đường lui của mình đã hết.
Ta nhắm mắt, quyết định đánh cược một lần, dùng toàn bộ sức lực thét lên thật lớn: “Tam hoàng huynh! Cứu ta!!!”
Đúng lúc đó, phía sau gáy ta chợt nhói lên một cơn đau buốt.
Tiếng thét lập tức im bặt.
Thân thể ta mềm nhũn, hoàn toàn mất đi tri giác, ngã xuống mặt đất.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com