Chương 2
3.
Trên đường về, Liễu Tuyết ngồi ở ghế phụ.
Cô ta nói chuyện thân mật với mẹ tôi, thỉnh thoảng quay đầu liếc tôi một cái. Như thể làm vậy có thể tuyên bố chủ quyền và tranh giành vị trí được yêu thích nhất trong cái nhà này.
Tôi không thèm để ý đến cô ta, luôn ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Liễu Tuyết tức giận đến mức suýt nữa đã lườm tôi trước mặt mẹ tôi, nhưng cuối cùng đã nhịn lại, không lâu sau lại quay đầu nhìn tôi, tiếp tục nói những lời châm chọc.
“Chị họ, em biết rõ thân phận của mình. Em hứa sẽ ngoan, sẽ không tranh giành bất cứ thứ gì với chị, cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời chị.”
Một vẻ mặt vô tội, đặc biệt khiến người khác thương hại.
Lần đầu tiên, trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ vô cùng độc ác, chẳng trách người mợ hiện tại của tôi luôn mắng cô ta bày ra vẻ mặt tội nghiệp, thật muốn xé nát cái mặt kia của cô ta.
Đúng là rất biết giả vờ.
Mẹ tôi đang lái xe, nghe thấy câu đó, lập tức nắm chặt tay cô ta, vỗ mạnh một cái: “Hai đứa ở trong lòng thím đều như nhau, không có chuyện giành giật gì cả. Đều là con gái ruột của thím, hiểu chưa?”
Liễu Tuyết ngoan ngoãn gật đầu.
Tôi liếc nhìn cô ta, không nói gì. Nhưng Liễu Tuyết không định bỏ qua cho tôi, lập tức rơi nước mắt lần nữa: “Chị họ đây là không muốn để ý đến em sao? Là thấy em làm chưa đủ tốt, hay là vẫn tiếp tục ghét em?”
“Hừ.”
Tội nghiệp quá, thật ghê tởm.
Tôi không nhịn được hừ một tiếng, chọc Liễu Tuyết lập tức cúi đầu khóc.
“Đường Đường!”
Mẹ tôi không khỏi nâng cao tông giọng, thúc giục tôi nhanh chóng trả lời.
Tôi cười khẩy, mắt không chớp nhìn mẹ: “Mặt có vết thương, nói chuyện sẽ đau.”
Nhìn vết đỏ trên mặt tôi, mắt mẹ lại lóe lên vẻ hối hận.
“Đường Đường…Mẹ không nên đánh con.”
Nụ cười đắc ý trên mặt Liễu Tuyết lập tức vụt tắt. Tránh ánh mắt mẹ, rồi hung tợn trừng tôi một cái.
Khi về đến nhà, mẹ tôi phải đi làm.
Trước khi đi, mẹ dặn đi dặn lại, bảo tôi không được bắt nạt Liễu Tuyết, tôi gật gù đồng ý, sau đó đưa mắt tiễn mẹ đi.
Ngay khi cửa đóng lại.
Liễu Tuyết vốn ngoan ngoãn và đáng thương chợt thay đổi sắc mặt, chế nhạo mở miệng: “Trình Đường Đường, coi như chị là con gái ruột của thím thì đã sao? Tôi chỉ hơi giả vờ yếu đuối, thím đã có thể đánh chị, ở trong lòng thím ai quan trọng hơn, chị không nhìn ra sao?”
Tôi ngoái đầu nhìn Liễu Tuyết.
Cô ta đã không còn dáng vẻ gầy gò đáng thương như khi mới đến nhà tôi.
Thời gian qua, mẹ tôi đã chăm sóc cô ta rất tốt, bữa nào cũng có thịt, dinh dưỡng đầy đủ. Mẹ còn mua cho cô ta đủ loại quần áo giày dép đẹp, nuôi cô ta trắng trẻo mịn màng, như một công chúa nhỏ không rành sự đời.
Tuy trước đây cô ta gầy yếu, nhưng đôi mắt lại rất trong sáng, nói về tương lai đầy ắp ước mơ và sức sống, giống như một sinh mệnh có thể tỏa sáng ngay cả trong đống đá.
Còn bây giờ…
Những gì tôi thấy trong mắt cô ta, ngoài sự ghen tị và tính toán, chỉ còn lại sự tham lam vô tận.
Ánh hào quang trên người cô ta đã hoàn toàn biến mất.
Bây giờ, Liễu Tuyết chỉ muốn có tất cả của tôi.
Muốn cướp ba mẹ của tôi, muốn cướp thân phận của tôi. Thậm chí không tiếc dùng chính mình làm mồi nhử, làm mình bị thương khắp người, để khiến mẹ tôi thương hại cô ta.
Vì muốn chứng minh vị trí của cô ta trong lòng ba mẹ tôi, quan trọng hơn tôi rất nhiều.
“Có bệnh.”
Tôi liếc cô ta một cái, rồi quay lưng về phòng tiếp tục học.
Liễu Tuyết cũng cười khẩy một tiếng: “Giả vờ là học sinh ngoan trước mặt thím ư? Dù tôi không học, cũng có thể vào top mười của lớp!”
Tiếp đó cô ta lấy ra hai bình sơn móng tay từ trong phòng ra, ngồi trên ghế sô pha vừa sơn móng tay vừa xem tiếp bộ phim tối qua chưa xem xong.
Âm thanh Tivi hòa lẫn với tiếng cười ha hả của Liễu Tuyết thỉnh thoảng truyền vào từ phòng khách. Tôi quyết định nhét nút bịt tai vào lỗ tai, tiếp tục giải đề toán.
Việc học lớp 12 thật sự rất nặng.
Mà mỗi một học sinh lớp 12 đều đang cố gắng học tập, liều mạng muốn nâng cao điểm số một hai phần.
Chỉ khác một điểm, có thể cách ngàn người.
Nếu tôi không tận dụng mọi thời gian để học, sẽ khó đảm bảo mỗi lần thi đều nằm trong top mười của lớp.
Nếu không vào được top mười, sẽ không thể vào được trường đại học mơ ước. Không có đủ nền tảng học vấn hỗ trợ, sẽ không thể nhận được lời đề nghị của công ty mong muốn. Không có một công việc tốt, sẽ rất khó để bản thân sau này có cuộc sống tốt hơn.
Đây chính là một vòng tuần hoàn ác tính.
Vì vậy ngay từ đầu, không thể có chút lười biếng nào.
Mà lúc đầu thành tích của Liễu Tuyết có thể nói là không thua kém tôi. Khi mới đến nhà tôi, làm thủ tục chuyển trường cho cô ta, đúng lúc gặp kỳ thi tháng thứ hai, điểm số của cô ta đứng thứ tám trong lớp, chỉ thấp hơn tôi một bậc.
Về sau, cô ta bắt đầu buông thả bản thân, kỳ thi tháng thứ ba đứng thứ mười lăm trong lớp.
Kỳ thi tháng thứ tư, đứng thứ năm mươi hai trong lớp.
Mỗi lần đều thấp hơn.
Nếu cứ tiếp tục buông thả như vậy, người hủy hoại cô ta chỉ có thể là chính cô ta.
Tôi bỗng nhớ lại kết thúc của màn kịch ồn ào ở đầu thôn.
Tôi đứng đó với gương mặt sưng đỏ, giơ tay lên trời và thề trước mặt mọi người rằng: “Từ nay về sau, con tuyệt đối sẽ không quản Liễu Tuyết nữa.”
Không quản gì cả.
Thấy cô ta sa đoạ, tôi cũng không can thiệp, thấy cô ta buông thả, tôi chỉ chọn cách thờ ơ đứng nhìn. Thấy cô ta sa vào sự an nhàn hiện tại không thể tự thoát ra, rồi cười nhạo tôi vì theo đuổi ước mơ, tôi cũng không phản bác thêm một lời nào.
Để tôi chống mắt nhìn xem.
Liễu Tuyết tự do buông thả, đến cuối cùng sẽ nhận được kết cục như thế nào?
4.
Quả nhiên không sai.
Kỳ thi cuối kỳ của học kỳ đầu tiên lớp 12, Liễu Tuyết lại thi trượt.
Xếp thứ 80 toàn khối.
Vị trí này chỉ vừa đủ để vào đại học loại một.
Nhưng đối với Liễu Tuyết lần đầu tham gia kỳ thi của trường và xếp thứ tám toàn khối, đây quả thực là một thảm họa.
Ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng không thể không đến thăm nhà sau kỳ thi.
Lời nói của ông ấy đều cho thấy Liễu Tuyết không đủ nghiêm túc trên lớp, hoàn toàn không còn hình ảnh tích cực của những ngày đầu nhập học, không đủ nghiêm túc với việc học.
“Liễu Tuyết có nền tảng tốt, nếu chăm chỉ học, có khả năng vào top ba toàn khối. Nhưng nếu cứ như xem nhẹ như bây giờ, một ngày nào đó em ấy sẽ tự hủy hoại bản thân.”
Nói xong lời sau cùng, giáo viên chủ nhiệm không khỏi thở dài.
Đối với giáo viên mà nói.
Một hạt giống tốt, nếu trơ mắt nhìn cô ta tự hủy hoại, còn đau lòng hơn cả việc tự cắt một miếng thịt của mình.
Khuôn mặt của mẹ tôi cũng đầy lo lắng, sau khi tiễn giáo viên chủ nhiệm đi, bà ấy bảo tôi gọi Liễu Tuyết đang trốn trong phòng ra.
Tôi đứng dậy gõ cửa, trái lại Liễu Tuyết không chần chừ tốn thời gian. Chỉ sau mười mấy giây, cô ta đã mở cửa phòng, có điều sắc mặt vô cùng khó coi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vừa ra ngoài đã ho không ngừng.
Biểu cảm nghiêm túc của mẹ tôi ngay lập tức biến mất khi nghe thấy cô ta ho.
“Tiểu Tuyết, con bị bệnh à?”
Liễu Tuyết lại ho thêm hai tiếng.
Tiếp đó lấy nhiệt kế từ trong nách ra, hiện lên 38.7 độ sốt cao.
“Thím ơi, kỳ thi lần này con không cố ý đâu. Thực sự là trước khi thi đã bắt đầu sốt, cả người rất khó chịu, nhưng con không muốn thím thất vọng nên mỗi tối đều học đến khuya, không ngờ lại nặng hơn…”
Liễu Tuyết khóc sướt mướt nói đến lời cuối, suýt chút trực tiếp quỳ xuống.
“Thím ơi, con hứa lần sau dù có bệnh chết cũng sẽ cố gắng nộp một bài thi hoàn hảo.”
Nghe cô ta nói vậy, cơn giận của mẹ tôi không khỏi tan biến. Thay vào đó là ánh mắt tràn ngập đau lòng, bà ấy nhanh chóng đỡ cô ta dậy, rồi ôm vào lòng và nhẹ giọng vỗ lưng.
“Đứa nhỏ ngốc này, không khỏe thì phải nói với thím chứ. Học hành làm sao quan trọng bằng sức khỏe của con được? Lần này thi không tốt cũng không sao, lần sau chúng ta cố gắng là được.”
Mẹ tôi kiên nhẫn an ủi, sau đó đưa tay chạm lên trán cô ta.
“Ôi, nóng quá!”
“Tiểu Tuyết, nếu thật sự không ổn thì thím đưa con đi bệnh viện nhé.”
Nghe thấy vậy, Liễu Tuyết lập tức xua tay. Tiếp theo chỉ vào sách vở trên bàn học, với ánh mắt nghiêm túc và ngoan ngoãn: “Chỉ là bệnh vặt mà thôi, trước kia con ở nhà đều tự mình chịu đựng. Uống chút thuốc là khỏi, huống chi con còn muốn thừa dịp cố gắng trong kỳ nghỉ này nữa.”
Nói xong, cô ta lại dời ánh mắt sang tôi.
“Chị họ thật giỏi, lần này vẫn giữ vững vị trí thứ bảy trong lớp. Không giống như con, vì bệnh mà thi kém thế này.”
Tôi cười lạnh, không ngốc nghếch tiếp lời như trước đây.
Tối qua còn nhảy nhót tưng bừng, sáng nay khi đến trường, tôi cũng đã gặp cô ta trên đường. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, ngoài việc có quầng thâm mắt nặng nề, cả người đều rất khỏe mạnh, hoàn toàn không có dấu hiệu sốt.
Sao hôm nay lại đột nhiên sốt cao như vậy?
Tôi nhìn về phía phòng cô ta, trên bàn học có một củ khoai lang nướng vẫn còn bốc khói. Là do cô ta tự nướng từ nửa giờ trước, nướng xong thì mang về phòng, nhưng đến giờ ngoài việc bị bóc một lớp vỏ, cô ta vẫn chưa ăn miếng nào.
Thấy ánh mắt tôi rơi vào củ khoai lang nướng, sắc mặt Liễu Tuyết thoáng chốc hoảng hốt. Cô ta vội vàng bước chân chắn trước mặt tôi, khiến tôi không thể tiếp tục nhìn vào trong.
Thấy thế, tôi lập tức đoán ra nguyên nhân.
Nhưng tôi không chọn cách vạch trần, mà trực tiếp quay người trở về phòng.
Tháng này liều mạng học, nhưng vẫn chỉ đứng thứ bảy trong lớp.
Đồng nghĩa với việc người khác cũng đang học hành chăm chỉ, nên tôi khó khăn lắm mới có thể giữ vững vị trí thứ bảy.
Kỳ nghỉ đông và nghỉ hè rất thử thách sự kiên định của một người.
Là tận dụng kỳ nghỉ này để củng cố, hay chọn buông thả bản thân. Cầm trên tay bảng điểm, tôi nhanh chóng đưa ra quyết định.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com