Chương 3
5.
Trong kỳ nghỉ đông, nhiều lúc ba mẹ không có ở nhà.
Cuối năm cũng cực kỳ bận rộn.
Trước Tết Nguyên Đán, ba mẹ thường phải làm thêm giờ ở công ty. Nhiều hôm tôi và Liễu Tuyết phải tự lo liệu bữa trưa và bữa tối.
Cô ta nấu ăn rất giỏi, nhưng chưa bao giờ nấu bữa nào.
Khi ba mẹ không có ở nhà, cô ta hoặc chỉ lấy điện thoại gọi đồ ăn, hoặc cùng các bạn trong lớp đi ăn uống ở trung tâm thương mại.
Chủ yếu là vui chơi trong kỳ nghỉ.
Tôi ở nhà, làm hai món xào đơn giản. Đến giờ ăn thì hâm nóng lại, thời gian còn lại luôn ở trong phòng giải đề, theo đúng kế hoạch, sau bữa tối một tiếng, cũng sẽ chọn đi dạo trong khu chung cư.
Tóm lại, thời gian của tôi và cô ta hoàn toàn khác nhau.
Nhưng đôi khi cũng sẽ bị phát hiện.
“Liễu Tuyết, sao mẹ về nhà hai ngày liên tiếp, con đều đang ở ngoài chơi với bạn bè vậy?”
Hai ngày nay mẹ không tăng ca, nên muốn nhanh chóng về nhà. Kết quả vừa về, phát hiện trong nhà chỉ có tôi, Liễu Tuyết đi chơi đến gần mười một giờ tối mới về.
Lần đầu tiên, Liễu Tuyết nói là mấy người bạn thân ít ỏi của mình kéo cô ta đi chơi.
“Con mới đến đây, nếu lần nào con cũng từ chối, sau này có lẽ con sẽ chẳng có một người bạn nào ở trường.”
Cô ta cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà.
Giọng nói vẫn đầy tủi thân như cũ, lúc đó tôi vừa viết xong một bài kiểm tra. Mở cửa phòng ngồi trên ghế, xoa cổ tay thưởng thức diễn xuất hoàn hảo của cô ta.
Rồi thấy Liễu Tuyết nhân lúc mẹ không để ý, nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh, tôi trực tiếp lườm lại cô ta.
Sau đó làm khẩu hình: Có bệnh.
Lần đầu tiên, mẹ chỉ nói hai câu rồi không nói gì thêm.
Kết quả lần thứ hai lại bị bắt gặp.
Khi Liễu Tuyết vừa mở cửa, đã thấy mẹ tôi ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt không vui. Cô ta lập tức sợ hãi, mắt đỏ hoe, quỳ nửa gối trước mặt mẹ tôi và gục đầu lên đùi bà ấy.
“Thím ơi, trước đây con chưa bao giờ thấy nhiều thứ thú vị ở thành phố như vậy. Người phụ nữ đó lúc nào cũng bắt nạt con, bất kể món đồ mới lạ nào cũng không có phần của con. Hôm nay là sinh nhật của bạn học, cậu ấy mời con tham gia bữa tiệc sinh nhật của cậu ấy. Đây là lần đầu tiên con tham gia, trước đây con thậm chí còn chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, con chỉ tò mò thôi…”
Cô ta luôn có đủ loại lý do.
Mẹ tôi vẫn giữ vẻ mặt khó chịu, cũng là người từ làng quê vươn lên. Bà ấy hiểu rõ tầm quan trọng của việc học đối với một cô gái thôn quê hơn tôi.
Dù hiện tại đã nhận nuôi Liễu Tuyết, nhưng theo khả năng tài chính của gia đình tôi, tối đa cũng chỉ có thể nuôi cô ta đến đại học, hoặc thêm một ít của hồi môn khi cô ta kết hôn.
Không có nhiều sự giúp đỡ hơn nữa.
Xét cho cùng, cuộc đời sau này ra sao đều phải dựa vào sự lựa chọn của bản thân.
Bây giờ nếu nuông chiều, sau này sẽ sống trong khổ sở.
Nhưng nếu trách móc, nhìn vào gương mặt đẫm nước mắt của cô ta, mẹ tôi vẫn không nỡ lòng.
“Tiểu Tuyết, trước đây con rất nghiêm túc học hành. Thím hy vọng sau này, con cũng có thể coi trọng việc học, ít nhất là trước khi vào đại học, hãy đặt việc học lên hàng đầu, được không?”
Liễu Tuyết thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhẹ gật đầu.
Cô ta không quên kéo tôi xuống: “Con chỉ là quá cô đơn thôi. Ở đây con không có bạn bè, chị họ…chị ấy cũng không thích con, nên khi bạn học mời con đi chơi, con mới không cách nào từ chối.”
Mẹ tôi lại nhíu mày, bảo Liễu Tuyết vào phòng tiếp tục học, rồi đi vào phòng tôi.
“Con bé dẫu sao cũng là em họ của con, hai đứa cùng chung dòng máu, nếu có thể sống hòa thuận…”
“Mẹ, mẹ biết tính con mà. Bây giờ con có thể cư xử lịch sự với cô ta trong nhà này đã rất khó khăn rồi. Mẹ đừng đòi hỏi quá nhiều được không?”
Tôi đặt bút xuống, cắt ngang lời mẹ.
Cô ta thù ghét tôi, mở miệng ra là châm chọc.
Nếu không thì cũng tranh giành tình cảm trước mặt ba mẹ, rồi liên tục kéo tôi xuống.
Nếu tôi còn có thể mỉm cười, thì người có bệnh chính là tôi.
Cái tát đó khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo.
Mẹ biết tính tôi, nhưng vẫn không nhịn được nói thêm: “Nhưng dù gì con bé vẫn nhỏ hơn con, nếu kỳ nghỉ đông ở nhà có thể ngó ngàng đến con bé, để con bé học hành chăm chỉ…”
“Mẹ!”
Lần này tôi đứng dậy.
“Đừng nói cô ta chỉ nhỏ hơn con một tháng, dù cô ta có lớn hơn con, thì liên quan gì đến con? Đời này cô ta nhỏ hơn con, vậy con phải chịu đựng cả đời sao? Mẹ cũng đừng quên, hôm đó trước mặt bà con, con đã thề rồi. Đời này con sẽ không quản Liễu Tuyết nữa, nếu không con sẽ chết ngay tức khắc! Mẹ muốn thấy con làm trái lời thề sao?”
Bây giờ có thể duy trì hòa bình bề ngoài, tôi đã nể mặt ba mẹ lắm rồi.
Nếu còn đòi hỏi nhiều hơn.
Thì thật sự là quá đáng.
Tôi khá to tiếng, có phần không thể kiềm chế được sự kích động. Ngay cả mẹ tôi cũng bị sốc, đặc biệt là khi nhắc đến lời thề đó, dù có tin hay không, bà ấy vẫn hơi kiêng kỵ.
Việc liên quan đến con cái, biết đâu được?
Nghĩ đến đây, mẹ tôi không nói thêm câu khuyên giải nào.
Mà chỉ vỗ vai tôi, lời nói thành khẩn: “Về phần Tiểu Tuyết, nếu thực sự không có duyên phận chị em, sau này hai đứa giữ khoảng cách xã giao cũng được.”
Tôi ừ một tiếng, rồi tiếp tục học từ vựng.
Đến tối, khi giúp mẹ đổ rác, tôi phát hiện ra củ khoai lang nướng còn nguyên vẹn kia.
Khoai đã nguội lạnh, nhưng trên đó có một lỗ tròn nhỏ.m
Kích thước vừa khéo để vừa nhiệt kế.
Chậc…
6.
Trước khi khai giảng, tôi đã giải rất nhiều bài tập.
Mẹ cũng giao cho tôi và Liễu Tuyết mỗi người một phần bài tập, yêu cầu nộp cho mẹ vào tối hôm trước khi khai giảng.
Liễu Tuyết rốt cuộc cũng im lặng vài ngày, nhốt mình trong phòng làm bài.
Chúng tôi không ai làm phiền nhau.
Chỉ đến khi nộp bài cho mẹ kiểm tra, bài kiểm tra vốn đã viết đầy đủ lại bị đổi thành bài mới chưa động đến một chữ.
“Chị họ, phải chăng chị không làm bài, nên mới cố tình tìm cớ đúng không?”
Liễu Tuyết nộp bài của mình cho mẹ tôi, tiếp đó lập tức nói với giọng điệu châm chọc.
“Con thấy chị ấy suốt ngày nhốt mình trong phòng, nhưng đôi lúc vẫn nghe thấy tiếng tivi và chơi điện tử trong phòng. Không phải chị đang giả vờ làm bài tập, rồi lén lút chơi điện tử trong phòng chứ?”
Nói xong, Liễu Tuyết đột ngột bịt miệng lại.
Tôi cầm bài kiểm tra trong tay, gần như không cần suy nghĩ nhiều, đã đoán ra rằng chắc chắn cô ta đã lén lút vào phòng tôi lấy bài kiểm tra khi tôi đi dạo buổi tối, chỉ để khiến mẹ tôi tức giận.
Cho rằng tôi là một đứa trẻ không trung thực.
“Đường Đường, con đã làm bài kiểm tra chưa?”
Mẹ tôi không tức giận ngay, chỉ chân thành hỏi tôi một lần.
Tôi gật đầu: “Con đã làm rồi.”
“Nếu thực sự đã làm xong bài kiểm tra, thì tại sao bài kiểm tra lại trắng tinh? Không thể nói là có người lén lút đổi bài kiểm tra của chị được, trong gia đình này, chúng ta đều là người một nhà, sẽ không ai làm những việc vô bổ như vậy.”
Liễu Tuyết nhanh chóng lên tiếng.
Trong lời nói của cô ta đều ám chỉ rằng tôi không làm bài, mà cố tình tìm cớ.
“Nếu cô không cần cái lưỡi đó, thì hãy tặng cho người cần hơn.”
Tôi liếc cô ta một cái.
Bài kiểm tra mà cô ta nộp, tôi liếc thoáng qua các câu trả lời trên đó. Chẳng mấy chốc có thể xác định rằng, đây là sao chép theo đáp án tham khảo.
Cách thức hoàn toàn giống nhau, mạch suy nghĩ cũng y hệt.
Nhưng ngay cả khi cùng một bài toán, phương pháp và bước giải quyết sẽ khác nhau tùy theo tư duy của mỗi người.
Mà mỗi câu hỏi đều có thể giống hệt đáp án tham khảo, cũng là điều đáng nể.
Có điều tôi không định vạch trần.
Vạch trần thì có lợi gì cho tôi?
Chưa kể tôi đã thề rồi.
Tuy nhiên, tôi tuyệt đối không thể nhẫn nhịn cái bát nước bẩn này. Quay người trở về phòng lấy điện thoại, mở lịch sử tin nhắn Wechat với các giáo viên của tôi ra.
“Trên đó có nhiều câu hỏi hơi vượt chương trình, còn một số trình tự giải đề không rõ ràng, nên mỗi lần không hiểu, con đều chụp lại gửi cho giáo viên. Giáo viên toán rất có trách nhiệm, biết con có bài tập thêm, còn bảo con mỗi ngày làm xong thì gửi cho ông ấy xem, ông ấy sẽ giúp con hoàn thiện và củng cố…”
Trên bức ảnh kia là bài kiểm tra hoàn thiện.
Chính là bằng chứng tôi không nói dối.
Nếu tôi không nói dối, thì bài kiểm tra bị đổi này do ai làm ra?
“Em họ nói không sai, chúng ta đều là người một nhà. Bài kiểm tra này cũng chưa từng rời khỏi phòng con, làm gì có kẻ trộm nào lấy bài kiểm tra con đã làm xong, còn tốt bụng đưa cho con một bài mới tinh?”
Không phải tôi.
Cũng không phải ba mẹ tôi.
Vậy thì, là ai?
Mẹ tôi im lặng nhìn Liễu Tuyết, sắc mặt Liễu Tuyết có chút khó coi. Cầm bài kiểm tra cúi đầu, hiếm khi không tiếp tục phản bác.
“Được rồi, hai đứa về phòng học tiếp đi.”
Cuối cùng mẹ tôi không làm rõ chuyện này, chỉ nhìn Liễu Tuyết, ánh mắt hơi thoáng qua tia thất vọng.
Niềm tin này, cứ thế từng chút một bị tiêu hao.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com