Chương 4
7.
Kỳ thi đầu năm học.
Điểm số của tôi tăng một bậc so với kỳ thi cuối năm, đứng thứ sáu toàn khối.
Mẹ tôi rất vui khi biết điểm số của tôi. Ngay lập tức nói sẽ đi chợ mua cho tôi một miếng sườn lớn, bảo tôi phải bồi bổ cơ thể cho tốt.
Còn Liễu Tuyết, đứng thứ hai trăm lẻ bảy toàn khối.
“Liễu Tuyết, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Điểm số này ngay cả vào trường đại học loại hai cũng rất rủi ro, không phải con nói kỳ nghỉ đều ở nhà học hành chăm chỉ sao? Tại sao thi ra cái kết quả này!”
Mẹ tôi rất thiên vị.
Nhưng lại cực kỳ chú trọng đến điểm số, đặc biệt là khi trong nhà có hai đứa trẻ rõ ràng có nền tảng tốt, chỉ cần đủ chăm chỉ và nỗ lực, có thể duy trì trong top mười toàn khối, rồi vào được trường đại học trọng điểm.
Thế nhưng hiện tại…
Điểm số của Liễu Tuyết ngày càng kém, lần trước còn đứng thứ tám mươi toàn khối, vừa đủ vào đại học loại một. Bây giờ trực tiếp rơi xuống thứ hai trăm lẻ bảy, không vào nổi đại học.
Mẹ tôi nổi giận, lần đầu tiên quát Liễu Tuyết.
Lần này Liễu Tuyết khóc nức nở, nhưng mẹ tôi không mềm lòng như trước, nghiêm khắc phê bình hơn nửa giờ.
Khi tôi ra ngoài lấy nước, tôi thấy Liễu Tuyết khóc đến nỗi không ngừng nấc.
Chỉ trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cô ta vẫn không nhịn được mà lườm tôi một cái.
“Khóc ra nông nỗi này, sao vẫn còn sức lườm tôi thế, xem ra cô cũng không yếu đuối như tưởng tượng.”
Tôi cười tươi, rồi cố tình lắc lắc bảng điểm trong tay trước mặt cô ta.
Mẹ tôi lúc này đã đi chợ.
Trong nhà không còn ai khác, Liễu Tuyết cũng rũ bỏ lớp mặt nạ yếu đuối. Cô ta lao thẳng đến trước mặt tôi, nắm chặt cổ tay tôi: “Trình Đường Đường, chị tự mãn cái gì? Thời gian gần đây do tôi lơ là thôi, nhưng chỉ cần tôi cố gắng, tôi sẽ dễ dàng vượt qua chị!”
Nói khoác không cần suy nghĩ.
Tôi nhìn vào bảng điểm của cô ta đặt trên bàn trà, cười đến nỗi gập cả người.
“Chỉ dựa vào điểm số yếu kém đó, mà muốn vượt qua tôi?”
Thật nực cười.
8.
Mẹ tôi còn đang giận Liễu Tuyết.
Liễu Tuyết cũng đã nghĩ nhiều cách, nhưng mẹ tôi vẫn còn khúc mắc trong lòng như cũ.
Đối với mẹ tôi, Liễu Tuyết có thể không có tài năng, có thể chăm chỉ học tập nhưng vẫn không đạt được thành tích tốt như mong đợi. Nhưng tuyệt đối không thể lãng phí tài năng, càng không thể không nỗ lực, rồi lại cầm trong tay một thành tích tồi tệ không thể nhìn nổi.
Theo lời mẹ tôi: “Đó là vô trách nhiệm với bản thân!”
Vì vậy lần này, mẹ tôi thật sự tức giận.
“Đừng tưởng rằng lần này chị có thể cười nhạo tôi, mặc dù thím giận tôi, nhưng chỉ cần tôi dỗ dành, bà ấy sẽ nhanh chóng tốt với tôi hơn với chị!”
Liễu Tuyết không chịu thua.
Chỉ là tôi không ngờ, cô ta lại một mình quỳ trên ban công phòng mình vào giữa đêm để đốt giấy.
Khói bốc mù mịt, không muốn phát hiện cũng khó.
Mẹ tôi mặc đồ ngủ xông vào, còn tưởng rằng có cháy, cầm điện thoại chuẩn bị gọi điện cứu hoả. Kết quả chỉ thấy Liễu Tuyết mặc đồ trắng quỳ trên đất, nước mắt đầm đìa, thả thỏi vàng và tiền mã vào cái chậu trước mặt.
“Tiểu Tuyết, con đang làm gì vậy?”
Mẹ tôi đứng tại chỗ không hiểu gì cả.
Liễu Tuyết lặng lẽ rơi lệ, trong tay nắm bức ảnh của cô ta và cậu tôi, kế tiếp ngẩng đầu lên với khuôn mặt giàn giụa nước mắt, giọng nói nghẹn ngào vang lên.
“Thím ơi, con nhớ ba con quá.”
9.
Tôi từng thấy trên mạng có một câu hỏi rằng bạn có biết lực sát thương của một câu nói không?
Trước đây không biết, nhưng ngay tại khoảnh khắc này, tôi đã cảm nhận rõ ràng.
Cậu tôi là điểm yếu và nỗi đau vĩnh viễn của mẹ tôi, Liễu Tuyết mang dòng máu của ông ấy, vì vậy cô ta cũng nhận được nhiều tình thương hơn. Dù có tức giận đến đâu, nhìn cảnh tượng trước mắt, mẹ tôi cũng không thể kìm nén được mà bụm miệng khóc.
Và tất cả sự tức giận ban sáng cũng biến mất trong khoảnh khắc này.
Hòa hảo như hồi đầu.
Cũng ngay chính lúc đó.
Liễu Tuyết nhìn tôi với ánh mắt đắc ý, nằm trong lòng mẹ tôi, tuyên bố chủ quyền.
Tôi không thèm để ý đến cô ta.
Quay người trở về phòng ngủ.
Vừa ngồi lên giường, điện thoại liền reo lên. Liễu Tuyết gửi cho tôi một tin nhắn ngắn gọn.
“Trình Đường Đường, thím quả thực không nỡ giận tôi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn trong ba giây, đối phương lập tức thu hồi.
Hừ, nhàm chán.
Tôi đặt điện thoại xuống và tiếp tục ngủ.
10.
Học kỳ hai của lớp 12 không có kỳ thi tháng.
Chỉ có kỳ thi tổng kết với các trường khác.
Độ khó tương đối cao, nhưng đề thi và phạm vi gần giống với kỳ thi đại học, hiệu quả hơn việc mô phỏng thành tích.
Chuyện lần trước đã cho Liễu Tuyết một bài học lớn.
Thi không tốt, thì phải cố hết mình.
Đối với mẹ tôi, đó là một chuyện rất nghiêm trọng.
Vì vậy, sau kỳ thi khai giảng, Liễu Tuyết bước vào một giai đoạn cố gắng, mỗi ngày nhìn tôi học đến mấy giờ, cô ta phải học nhiều hơn tôi một giờ.
Ngày hôm sau khi xoa bóp vai đau nhức, nói mình học đến mấy giờ, nhận được lời khen từ mẹ tôi, rồi cố tình quay lại nói về tôi, ám chỉ tôi học không đủ chăm chỉ.
“Tôi có kế hoạch và nhịp độ học tập riêng, ngủ không đủ giấc, muốn đột quỷ sao?”
Ánh mắt Liễu Tuyết ngượng nghịu, nhưng trước mặt ba mẹ tôi, vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn. Chỉ nghiến răng nói: “Vậy chúng ta cùng chờ xem kết quả kỳ thi tổng kết lần này.”
11.
Tôi đã chuẩn bị rất lâu cho kỳ thi tổng kết này.
Nhưng tôi không đi thi.
Bởi vì…tôi lên cơn sốt trước kỳ thi.
Cửa sổ mà tôi đã chắc chắn đóng trước khi đi ngủ, sáng hôm sau không biết tại sao lại mở một khe.
Thời điểm này, bên phía nhà tôi vẫn khá lạnh.
Ban đêm gió lạnh lùa vào, gần như không ngoài dự đoán, bị gió lạnh thổi suốt đêm, cơ thể sắt đá cũng chẳng thể chịu nổi.
Tôi chắc chắn mình đã đóng chặt cửa sổ.
Cửa phòng cũng đã khóa trái.
Tuy nhiên ba mẹ tôi lo lắng ban đêm có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên trong phòng họ luôn có một chiếc chìa khóa cửa phòng của tôi và Liễu Tuyết.
Thế nên, cửa phòng tôi không phải là không mở được.
Ba mẹ tôi sẽ không hại tôi, kẻ ra tay là ai hẳn đã rõ.
Nhưng tôi không có bằng chứng, không ai có thể chứng minh tôi đã đóng cửa sổ trước khi đi ngủ. Nếu trực tiếp đưa chuyện này ra trước mặt mẹ tôi, Liễu Tuyết khóc lóc, lại kéo cả cậu tôi vào, lại phải ầm ĩ một trận.
Tôi âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Ngày kết quả kỳ thi tổng kết được công bố.
Tôi vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng, đầu óc choáng váng rất đau. Không thể học được chút nào, đành tranh thủ hai ngày này thư giãn một chút.
Liễu Tuyết cầm bảng điểm đứng thứ 40 trong lớp, cố tình lắc lắc trước mặt tôi, rồi chạy vào bếp tìm mẹ tôi: “Thím ơi, con biết thời gian trước con đã lơ là. Nhưng bây giờ con đang cố gắng theo kịp, con có tự tin, rất nhanh thôi con sẽ vào top 10 toàn khối.”
Lần trước là thứ 207, lần này là thứ 40.
Dù vẫn không đạt như mong đợi.
Nhưng thực sự, đó đã là một bước tiến lớn.
Ba mẹ tôi rất vui, Liễu Tuyết lại nhân cơ hội đề nghị cuối tuần đi trung tâm thương mại. Chỉ vào chiếc váy mới mua không lâu trên người, nói: “Con thấy bạn bè đều có những bộ đồ rất đẹp, con cũng rất muốn có, nhưng xét cho cùng con chỉ là kẻ ở nhờ tại đây…”
Nói như vậy, mẹ tôi chắc chắn sẽ mua cho cô ta.
Tôi không thể chạy tới, đứng trước mặt mẹ tôi nói: “Con mới là con gái của mẹ, tất cả tiền của mẹ sau này đều phải để lại cho con, nên con không cho phép mẹ mua cho Liễu Tuyết.”
Hành động như vậy thật ngu ngốc.
Suy cho cùng, trước khi là mẹ của tôi, bà ấy là chính mình.
Với tất cả số tiền hiện có, bà ấy có quyền quyết định tuyệt đối. Dù bà ấy có để lại tất cả cho Liễu Tuyết, tôi cũng không có tư cách chỉ trích bà ấy.
Tôi chẳng những không kiếm được một xu nào, mà còn không thể ngẩng cao đầu.
12.
Liễu Tuyết là cố ý.
Cô ta biết rõ tôi vẫn đang sốt, cuối tuần không thể nào đi đến trung tâm thương mại. Vì vậy tôi phải ở nhà dưỡng bệnh, còn cô ta thì có thể đi ra ngoài cùng ba mẹ tôi.
Ba người thân mật với nhau, không chỉ đi đến trung tâm thương mại mà còn tìm đến công viên gần đó chơi cả buổi chiều.
Liễu Tuyết chụp rất nhiều bức ảnh của ba người họ và còn để lại lời nhắn.
“Chị họ, những bức ảnh này có đẹp không?”
“Chị họ, dì kia vừa giúp chúng tôi chụp ảnh nói rằng gia đình ba người chúng tôi thật hạnh phúc.”
“Chị họ, thím nói bà ấy thích tôi nhất đấy.”
Trẻ con.
13.
Tôi phát hiện Liễu Tuyết đang yêu.
Sau bữa tối, theo thói quen xuống phố đi dạo, vì ăn hơi nhiều nên tôi ra khỏi khu chung cư, định đi bộ trên con đường nhỏ để tiêu hóa thức ăn.
Kết quả vừa đến góc đường, tôi thấy có hai người đang đẩy qua đẩy về.
Tôi rất quen thuộc vóc dáng của Liễu Tuyết.
Còn về cậu học sinh kia, tóc nhuộm vàng, bên cạnh còn có một chiếc xe máy. Mặc dù không nhận ra khuôn mặt anh ta, nhưng qua lời mô tả của bạn học, tôi cũng từng nghe nói về sự tồn tại của người này.
Anh Hoàng côn đồ ngoài trường, tóc nhuộm vàng, đi xe máy. Nhìn có vẻ như một chàng trai năng động, thường xuyên chặn người ở cổng trường, nói muốn thu phí bảo kê. Đối với các cô gái, vừa thấy đã huýt sáo, còn có vài cô gái trong trường lén lút hẹn hò với anh ta.
Vậy thì, sao Liễu Tuyết lại dây dưa với anh ta?
Vì tò mò, tôi đặc biệt trốn ở góc đường. Không để họ phát hiện ra tôi, rồi lén lút ngồi đó xem họ lôi kéo nhau.
“Hoàng Minh, anh có ý gì? Hôm qua anh vừa nói chỉ thích mình em, hôm nay sao lại dây dưa với nữ sinh khối ba ở cổng trường?”
Giọng Liễu Tuyết rất ấm ức, vốn đã yếu đuối, giờ mắt đỏ hoe, càng có cảm giác như một cành liễu rủ trong gió.
Hoàng Minh lập tức ôm cô ta vào lòng dỗ dành.
“Cô ta chủ động quyến rũ anh, nhưng khi nghĩ đến việc anh đã có em, em đã từ chối ngay lập tức, không ai đẹp hơn Tiểu Tuyết của anh cả!”
Liễu Tuyết đẩy anh ta một cái: “Chẳng lẽ anh chỉ thích mỗi gương mặt của em thôi sao?”
Hoàng Minh cười khẽ.
“Sao lại thế được? Tiểu Tuyết không chỉ đẹp mà còn có tâm hồn tốt. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã bị em mê hoặc, anh đã thề trong lòng rằng sẽ là người yêu thương em nhất trên thế giới này, chỉ sau ba mẹ em.”
“Nhưng…em đã không còn ba mẹ.”
Liễu Tuyết cúi đầu, nước mắt nhanh chóng rơi xuống. Hoàng Minh lập tức lấy từ trong túi ra nhiều viên giấy nhồi lại, lấy một viên lau nước mắt cho cô ta.
“Bé cưng của anh, đừng khóc, khóc làm anh đau lòng lắm.”
Oẹ…
Buồn nôn quá.
Nhưng tôi vẫn tiếp tục lắng nghe, Liễu Tuyết dựa vào lòng anh ta, giọng nói buồn bã.
“Dù bây giờ có thím và chú chăm sóc em, nhưng dù sao em vẫn không phải con ruột, nên…cuộc sống không mấy tốt lắm. Chị họ của em lại hẹp hòi, thường xuyên bắt nạt em ở nhà.”
Hoàng Minh lập tức nổi nóng.
“Cái gì! Cô ta dám bắt nạt em à, vậy thì vài ngày nữa anh sẽ chặn cô ta ở cổng trường, nhất định phải giúp em trả thù!”
Liễu Tuyết tức khắc nở nụ cười, hạnh phúc dựa vào lòng anh ta: “Hoàng Minh, trên thế giới này chỉ có anh tốt với em nhất.”
Không chịu nổi, thật sự không chịu nổi nữa.
Tại sao lại có người vô liêm sỉ như vậy?
Tôi cúi đầu nhìn điện thoại, video vẫn đang tiếp tục, đảm bảo tất cả những hình ảnh và cuộc đối thoại vừa rồi đều đã được tôi ghi lại.
Mặc dù bây giờ tôi không thể đưa cho ba mẹ.
Nhưng có thứ này trong tay, dù sao cũng có thêm một bảo đảm.
Còn về việc Hoàng Minh nói sẽ chặn tôi ở cổng trường, tôi cố tình mỗi lần rời trường đều đi cùng với đám đông, cổng trường còn có giáo viên đứng gác.
Bên cạnh là bến xe buýt.
Hoàn toàn không cho anh ta cơ hội “Dạy dỗ” tôi.
Đêm khuya, tôi ra phòng khách lấy nước uống. Lờ mờ nghe thấy tiếng trong phòng Liễu Tuyết, lảm nhảm như đang gọi video với ai đó.
“Không ngờ Trình Đường Đường lại gặp may như vậy, mấy ngày nay đều đi cùng người khác, hoàn toàn không có cơ hội ra tay…”
Chà, vậy nên tức giận đến nỗi không ngủ được ư?
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com