Chương 6
Tôi châm chọc cô ta trước mặt ba mẹ tôi như vậy, thế mà Liễu Tuyết hiếm khi không tức giận với tôi. Chỉ hừ một tiếng và phủi mông đi về phòng.
Nhưng khi cô ta quay lưng, tôi thấy rõ ràng khóe miệng cô ta nở một nụ cười.
Kỳ thi đại học đến đúng hẹn.
Tôi đã kiểm tra túi bút của mình nhiều lần, đảm bảo không có sai sót nào, hít một hơi thật sâu và bước vào phòng thi.
Ngày đầu tiên thi xong, tôi tự mình đi xe buýt về nhà.
Vừa bước vào khu chung cư, tôi thấy hai người ngồi bên cạnh bồn hoa. Họ là nhân viên dọn dẹp khu chung cư của chúng tôi, một người tóc bạc trắng, quần áo làm việc dưới lớp áo vá chằng vá đụp, mặt mày rất khó coi.
Bà ấy mở miệng, nói với một ông lão: “Chai sữa hôm qua nhặt ở thùng rác hẳn đã hết hạn, hôm nay tôi đau bụng cả ngày, liên tục phải chạy vào nhà vệ sinh, suýt nữa bị hành hạ đến chết.”
Ông lão thở dài.
“Chai sữa đó chưa mở mà người ta đã vứt đi, chắc chắn là hết hạn. Đừng thấy cái gì cũng nhặt về, giờ đau bụng rồi chứ gì.”
“Trước đây chúng ta đâu phải chưa từng uống sữa hết hạn, nhưng lần này không biết sao, rõ ràng uống tối qua, hôm nay thật sự đau đến mức tôi như muốn lịm đi…”
“…”
Tôi đứng bên cạnh nghe hết cuộc đối thoại của họ.
Sữa bò, tiêu chảy.
Vậy đây chính là kế hoạch cuối cùng của Liễu Tuyết để tính kế tôi.
Dùng kỳ thi đại học để tính kế tôi, cố ý khiến tôi tiêu chảy, đau đến mức không thể thi. Dù tôi có thể chịu đựng, nhưng trạng thái chắc chắn sẽ bị phá hỏng, liên tục chạy vào nhà vệ sinh, kỳ thi này chắc chắn cũng sẽ không đạt kết quả tốt.
Thật độc ác.
Vì vậy khi về nhà, tôi cố tình giả vờ yếu đuối.
Liễu Tuyết thấy tôi ôm bụng, ngay lập tức lộ ra nụ cười đắc ý, thậm chí còn giả vờ hỏi thăm: “Chị họ, chị không sao chứ?”
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta.
“Tôi có sao hay không, chẳng lẽ cô còn không rõ?”
Ánh mắt Liễu Tuyết lảng tránh: “Chị đang nói gì vậy? Tôi không hiểu.”
Nghe không hiểu.
Vậy thì khỏi cần lỗ tai nữa.
18.
Kỳ thi đại học kết thúc.
Phải chờ mười mấy ngày nữa mới có kết quả.
Ba năm căng thẳng, trong mười mấy ngày này rốt cuộc cũng có chút thư giãn. Liễu Tuyết vô cùng buông thả, thường xuyên chơi đến khuya mới về, mỗi khi hỏi đều nói bây giờ đã trưởng thành, cần có bạn bè và không gian riêng.
Tôi cũng từng hỏi dò về tình hình thi cử của cô ta.
Cô ta đáp lại với vẻ mặt kiêu ngạo: “Trước đây tôi không học nghiêm túc, nhưng hai ngày trước kỳ thi cao khảo tôi đã ôn tập gấp. Tôi vốn thông minh, đương nhiên có thể đạt được thành tích cao.”
Nếu không gian lận.
Thật sự thi cử.
Cho dù chỉ ôn tập gấp rút hai ngày, kết quả kia cũng rõ ràng. Chỉ là ai đó quá tự tin, cho rằng mình có tư chất thông minh, nhưng lại quên mất câu chuyện cũ của Thương Trọng Vĩnh.
Vì vậy, vào ngày công bố kết quả thi.
Ba mẹ vừa vui mừng vì tôi đạt được 667 điểm, vừa ngạc nhiên khi nhìn thấy Liễu Tuyết chỉ đạt 382 điểm.
Đúng vậy, ngạc nhiên.
Thậm chí không phải tức giận.
Điểm số như vậy, còn xa mới đạt được mức điểm thứ hai.
Liễu Tuyết nhìn vào màn hình máy tính, cả người rơi vào trạng thái điên cuồng: “Làm sao có thể? Hai ngày trước kỳ thi đại học, con đã ôn luyện gấp rút mà, lại còn rất thông minh, ai cũng bảo con thông minh. Sao con chỉ đạt điểm thấp như thế này được?”
Hoàn toàn phát điên.
Trực tiếp quay đầu chĩa mũi nhọn vào tôi, nắm bả vai tôi liên tục lắc lư: “Nói đi! Trình Đường Đường, có phải chị đã làm gì với bài thi của tôi không, nên tôi chỉ được bấy nhiêu điểm thôi?”
Đây cũng là lần đầu ba mẹ tôi thấy Liễu Tuyết điên cuồng như vậy, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc, như thể chưa bao giờ nhìn thấu cô ta.
Tôi nhanh chóng đẩy cô ta ra, ghét bỏ phủi phủi chỗ cô ta vừa chạm vào.
“Đừng tự mình không học tốt rồi tùy tiện phát điên. Trong suốt một năm qua, cô đã dành bao nhiêu tâm huyết cho việc học? Bao nhiêu tâm huyết cho việc ăn uống, vui chơi, thậm chí là yêu đương với cái tên nhóc tóc vàng đó? Điểm số này chính là kết quả của những nỗ lực trong một năm qua của cô đấy.”
Chăm chỉ ăn uống, vui chơi.
Chăm chỉ yêu đương.
Thế nên, điểm số cũng sẽ là phản hồi chân thực nhất.
Chúng tôi đều không phải thiên tài, đã từng cố gắng hết sức vì mục tiêu của mình, mới có thể xây dựng nền tảng vững chắc, trở thành người có tài năng trong mắt người khác.
Nhưng tôi và Liễu Tuyết, thực ra cùng một loại người. Cần phải nỗ lực hết mình mới có thể duy trì thành tích, một khi lơ là sẽ tụt hạng.
Càng nỗ lực, sẽ có càng nhiều phần thưởng.
Vì vậy tôi mới học hành chăm chỉ.
Rồi nhìn cô ta vô tư vui chơi.
Một năm vui vẻ của cô ta, phải trả giá bằng cả tương lai.
“Liễu Tuyết, đây là con đường mà chính cô đã chọn.”
Liễu Tuyết khóc lóc, ngã ngồi xuống đất. Nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, ngẩng đầu nhìn tôi: “Chị là chị họ của tôi, chị thấy tôi lầm đường, sao chị không giúp? Chị biết tất cả mà vẫn trơ mắt đứng nhìn, chị cũng tính là người nhà sao?”
Không nói ra còn được.
Nói ra, tôi liền không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Cô quên rồi ư? Khi trước tôi quản cô, không cho cô buông thả trước kỳ thi. Kết quả…cô đã đi bộ hơn hai mươi cây số chỉ để mọi người chỉ trích tôi. Lời thề hôm đó trước mặt mọi người, không phải là kết quả cô muốn sao?”
Đời này sẽ không quản Liễu Tuyết nữa.
Viên đạn bắn ra một năm trước, cuối cùng cũng trúng giữa trán cô ta.
19.
Tôi vào đại học.
Là ngôi trường mà trước đây tôi đã viết vào giấc mơ, cố gắng hết sức để đặt chân tới.
667 điểm.
Đứng thứ hai toàn trường, thứ mười bảy toàn thành phố.
Đủ để tôi vào bất kỳ ngôi trường nào mà tôi mong muốn.
Ngày tôi kéo hành lý đến trường báo danh, Liễu Tuyết dưới sự yêu cầu cứng rắn của mẹ tôi đã học lại.
Tôi vẫn chăm chỉ học tập ở đại học, không ngừng hấp thụ kiến thức, cố gắng bảo vệ nghiên cứu, sau đó học lên thạc sĩ và tiến sĩ.
Còn về Liễu Tuyết, tôi có nghe được một số tin tức.
Khi mới bắt đầu học lại, cô ta cũng từng rất nỗ lực một khoảng thời gian. Về sau, cái tên tóc vàng kia liên tục tìm đến cô ta, Liễu Tuyết mê mẩn sự ấm áp nực cười đó, hai người lại lén lút yêu nhau.
Mẹ tôi nổi trận lôi đình, nhưng vẫn không có kết quả như cũ.
Và một kỳ thi đại học khác lại đến.
Lần này Liễu Tuyết bị phát hiện gian lận trong kỳ thi đại học, bị điểm 0 và không được thi đại học trong vòng ba năm.
Mẹ tôi tức giận đến mức suýt tái phát bệnh tim.
Liễu Tuyết nhân cơ hội đó đã cuỗm hết tiền trong nhà, bao gồm cả ba mươi vạn mà ba mẹ tôi để dành, rồi bỏ trốn cùng Hoàng Minh.
Ba tôi báo cảnh sát, nhưng lúc tìm thấy họ đã là chín tháng sau.
Hoàng Minh biến mất không thấy bóng dáng.
Liễu Tuyết vừa sinh con xong, nằm trong một cái hầm tối tăm và bừa bộn. Cô ta tiều tụy đến mức không còn nhận ra hình dáng ban đầu, đôi mắt đầy vẻ hối hận.
Còn đứa trẻ kia vẫn đang khóc oa oa không ngừng.
Nhìn đứa trẻ vừa mới chào đời kia, mẹ tôi lại tức đến mức phải nhập viện lần nữa. Lúc đó tôi vừa lên năm tư, nhận được thông báo bảo vệ nghiên cứu.
Mẹ tôi nắm chặt tay tôi trong phòng bệnh, khóc lóc: “Đường Đường, cuối cùng chỉ có con là đứa trẻ ngoan.”
Tôi lặng lẽ rút tay mình ra, lấy khăn giấy bên giường lau nước mắt cho bà ấy.
Tiếp đó, tôi chỉ ậm ừ một tiếng.
Tôi đã từng nói.
Bà ấy đầu tiên là chính bà ấy, sau đó mới là mẹ tôi.
Nhưng con người luôn có lòng ích kỷ.
Bà ấy đã dành tình thương của mẹ cho một cô gái khác, đồng thời vì thế mà khiến tôi phải chịu đựng đủ mọi thiệt thòi, kể cả sự không tin tưởng nực cười đó cũng đủ để tôi mất đi kỳ vọng vào bà ấy.
Bà ấy vẫn là mẹ tôi, mãi mãi là như vậy.
Chỉ là không bao giờ có thể thân thiết như trước.
Về phần Liễu Tuyết, khi tôi gặp cô ta. Cô ta ôm đứa trẻ trong tay, ăn mặc rách rưới, mẹ tôi đã hoàn toàn thất vọng về cô ta, tiền tiết kiệm trong nhà cũng đã bị cô ta đưa cho Hoàng Minh, bà ấy sẽ không nuôi cô ta, chắc chắn không bao giờ nuôi cô ta nữa.
Dù sao thì cũng không còn tiền.
Liễu Tuyết, chỉ có thể mang đứa trẻ về quê.
Sống trong một mái nhà tranh nhỏ, nuôi đứa trẻ lớn lên trong tiếng thất vọng và chế nhạo của bà con.
Cô ta gặp tôi, chỉ hỏi một câu: “Nếu như lúc đó tôi không ghen tị với chị, nếu khi chị quản lý tôi, tôi không nghĩ chị đang cố tình bắt nạt tôi, mà thật sự như một người chị muốn dạy dỗ tôi, làm cho tôi trở nên tốt hơn, thì mọi thứ có phải sẽ khác không?”
Tôi nhìn cô ta, trong mắt đã vơi phần nào ân oán.
Thậm chí còn cúi người xuống, vươn tay trêu đứa trẻ trong lòng cô ta. Ba của đứa trẻ vì bị cáo buộc lừa đảo, bị kết án nhiều năm, chỉ tiếc đứa trẻ này tuổi còn trẻ đã không thể thi công chức.
Tôi nhoẻn miệng cười và nói: “Nhưng trên đời đâu có chữ nếu như.”
Mỗi người đều phải trả giá cho sự lựa chọn của mình.
Vì vậy…tương lai của tôi chắc chắn sẽ rộng mở.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com