Chương 1
1.
Khoảnh khắc nhận ra bản thân đã trọng sinh quay về đêm định mệnh năm đó, ta lập tức rút trâm cài đầu, hung hăng đâm thẳng vào đùi mình!
Trong thân thể ta, thứ thuốc đang phát tác gọi là Tiên Nhân Dâm.
Một khi dược tính lan tràn, dù có là thần tiên thanh tâm quả dục cũng sẽ hoàn toàn rơi vào cõi dục vọng nguyên thủy.
Chỉ có cơn đau tận xương mới giúp ta níu giữ chút lý trí ngắn ngủi.
Bằng không, ta sẽ lại như kiếp trước – ngã gục trong con hẻm nhỏ, chẳng còn phân nổi kẻ xâm phạm mình là người hay là quỷ.
Tầm mắt đang mơ hồ dần rõ ràng trong đêm lạnh.
Ta nhanh chóng bắt được một âm thanh khác – là tiếng thở dốc nặng nề của một nam nhân.
Kiếp trước, sau khi ta thất thân, thân tàn nhục nhã ngất lịm giữa ngõ.
Chính thị vệ trông cổng nhà họ Thẩm – Đoạn Minh – đã tìm thấy ta đầu tiên.
Hắn ôm lấy ta – y phục xộc xệch, thân thể lấm lem – đường hoàng đi qua từng con phố, ngang nhiên quay về Thẩm phủ.
Cả kinh thành đều biết: đêm hôm đó, Thẩm Thanh Chi, tiểu thư duy nhất của thương tộc họ Thẩm, đã tư thông cùng gã thị vệ nơi hẻm vắng.
Trước đêm ấy, ta là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị Thái tử phi.
Sau đêm ấy, ta trở thành kỹ nữ dâm loạn, tư tình với hạ nhân.
Khoảng thời gian đó, một dải lụa trắng luôn đặt sẵn trên bàn trong phòng ta.
Ta từng nghĩ đến cái chết, mong lấy cái chết để giữ lại thanh danh cuối cùng cho gia tộc.
Ấy là quãng tối tăm nhất trong cuộc đời ta.
Cho đến một ngày—Thái tử Phó Uyên bất ngờ cùng ngự y đến thăm.
Chàng đẩy cửa bước vào, mang theo một tia nắng vàng ấm áp, khiến đôi mắt ta – vì đã khóc quá nhiều – gần như lòa đi.
Chàng hỏi:
“Đêm hôm đó, cô nương… có từng nhìn thấy cô gia chăng?”
Khi ấy ta đã hổ thẹn đến mức không dám ngẩng mặt, chỉ dám cách tấm màn dày, cúi đầu hành lễ:
“Thái tử điện hạ ngọc thể tôn quý, dân nữ chưa từng thấy mặt, càng không dám nhận bừa.”
Cách lớp màn the, ta dường như nghe thấy Thái tử nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
“Cô nương hãy tự trọng.
Tiết hạnh của nữ nhi, vốn chẳng nằm dưới gấu váy.
Xin đừng tự hạ thấp bản thân.”
Người mang theo dải lụa trắng rời đi, để lại ngự y lại chăm sóc cho thân thể ta.
Khi ấy, ta chỉ nghĩ Thái tử là người nhân hậu, hiểu lý lẽ.
Mãi về sau ta mới biết, thì ra đêm đó… chàng cũng bị người hạ dược, một mình chịu đựng trong con ngõ ấy suốt một đêm dài.
Khi nghe tin tiểu thư Thẩm gia cũng bị làm nhục ở cùng một nơi, chàng sinh nghi, cho rằng chính mình đã gây ra tội nghiệt.
Vì vậy mới thân chinh tới Thẩm phủ, chỉ mong có được một câu trả lời.
Nghe chuyện ta bị làm nhục, chàng còn đặc biệt dẫn theo danh y phụ khoa giỏi nhất Thái y viện.
Mãi đến khi xác nhận chắc chắn, chàng mới biết đêm đó người kia không phải là mình.
Hiện tại, ta nhìn chằm chằm vào đống củi khô trước mắt.
Sỉ nhục kiếp trước vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ—ta đã bị người ta đè xuống trên đống củi mục, chà đạp đến tàn tạ.
Ký ức về khuôn mặt lũ súc sinh ấy đã mơ hồ, nhưng cảm giác bị ghì chặt xuống đống củi kia—ta mãi mãi không quên.
Trước khi ba tên ăn mày và Đoạn Minh tìm đến đây, ta nhất định phải rời khỏi nơi này!
Dược tính của Tiên Nhân Dâm độc địa đến cực điểm.
Chân ta mềm nhũn, thân thể như tảng băng đang dần tan chảy trong lửa nóng.
Nếu lúc này trước mắt ta xuất hiện bất kỳ một nam nhân nào—ta sợ bản thân sẽ không thể khống chế nổi.
Ta cắn răng, lại lần nữa đâm trâm vào đùi trái, lấy đau đớn cưỡng lại dục vọng sục sôi, dựa theo âm thanh thở dốc ban nãy, lảo đảo bước tới.
Ta ngỡ sẽ rất khó tìm, không ngờ chỉ cách một bức tường.
Dưới ánh trăng bạc lạnh lẽo, một nam nhân vận trường bào quý tộc đang tựa vào tường, sắc mặt tuấn tú đỏ ửng, cổ trắng ngần ngửa cao, lộ ra từng đường gân xanh mảnh.
Ta như thấy được cứu tinh.
Nếu đêm nay nhất định phải đánh mất thứ gì đó—ít nhất, nó cũng phải do ta lựa chọn!
Khoảnh khắc này, chính là cơ hội duy nhất để ta xoay chuyển số mệnh!
Ta như mãnh hổ đói khát, lao thẳng vào lòng hắn!
Trong khoảnh khắc tỉnh táo cuối cùng, thứ duy nhất ta thấy rõ… là họa tiết rồng hoàng tộc thêu trên cổ áo người ấy.
Ta hoàn toàn yên tâm.
Giữa cơn hỗn loạn, ta lần mò đẩy cửa một căn phòng chất củi trong ngõ, tránh xa khỏi bọn ăn mày sắp kéo tới.
Những chuyện sau đó, đều diễn ra như nước chảy mây trôi.
Bàn tay mang xương cốt rõ ràng của người kia siết chặt lấy thân ta, ta cũng không kìm nén nữa, buông lỏng bản thân, để mặc dược tính dẫn dắt, tan chảy trong vòng tay hắn như nước xuân.
Chúng ta như hai ngọn lửa khô khát được cứu rỗi, thiêu rụi tất cả trong khoảnh khắc ôm lấy nhau.
2.
Lúc ta tỉnh lại lần nữa, đập vào mắt là một mảng cơ thể trắng trẻo rắn chắc, rải rác đầy dấu cắn và vết cào, nhưng vẫn hiện rõ những đường nét nam tính mạnh mẽ.
Ta như bị quỷ xui khiến, đưa tay lên… khẽ vuốt ve một cái, lưu luyến khó rời.
Nào ngờ mảng cơ kia bất thình lình phát ra một tiếng quát kinh hoảng:
“Vô lễ!!”
Ta lập tức bừng tỉnh. Ngẩng đầu nhìn lên—chính là Thái tử điện hạ, gương mặt đầy vẻ khiếp sợ lẫn phẫn nộ, như thể vừa bị người ta “khi dễ” thê thảm.
Phản ứng của ta cực nhanh, lập tức học theo kiểu ác nhân cáo trạng trước:
“Ngươi là ai?! Ngươi đã làm gì ta?!”
Thái tử chau mày, trầm giọng:
“Ngươi không nhận ra cô gia?! Giảo hoạt! Rõ ràng tại yến tiệc trong cung, ta từng gặp ngươi!”
Dĩ nhiên là ta nhận ra Thái tử.
Kiếp trước, mãi đến sau khi thành thân một thời gian dài, ta mới biết… trong yến tiệc tuyển phi năm ấy, chỉ mình Phó Uyên liếc nhìn ta thêm hai lần.
Chính hai ánh mắt ấy đã khiến công chúa Hoa Âm để ý đến ta.
Mẫu thân từng nói, Tiên Nhân Dâm là loại xuân dược cực mạnh, được Tây Vực dâng tiến cho Hoàng thất, vốn dùng để “điều giáo” các tần phi mới nhập cung.
Thuốc này, chỉ công chúa mới có thể tiếp cận.
Mà chén rượu Hoa Âm công chúa ban cho ta hôm đó—nhất định có vấn đề.
Đoạn Minh chỉ là một gã hộ vệ nho nhỏ trong phủ, nếu không có người đứng sau hậu thuẫn, ai dám to gan phạm vào khuê nữ thế gia, lại ngay dưới chân thiên tử?
Kẻ thù lớn nhất của ta, khả năng cao đến từ Hoàng cung.
Vậy nên, đời này—chỉ có thể dựa vào Đông Cung, ta mới có đường sống!
Đêm qua ta đã thành công bước đầu. Giờ việc cần làm—là khiến Thái tử hoàn toàn xóa bỏ nghi ngờ trong lòng.
Hồi ở yến tiệc tuyển phi trong cung, ta cùng các tiểu thư thế gia đều ngồi dưới hàng ghế thấp. Từ đầu đến cuối chỉ biết cúi đầu, thu mình, tuyệt không dám mạo phạm uy nghiêm Thiên gia.
Vậy nên, nếu hiện tại ta chối không nhận ra Thái tử, cũng là điều hợp tình hợp lý.
Chưa kể còn có thể khiến chàng nghĩ ta là một cô nương ngây thơ, đơn thuần, vô cùng vô tội.
“Ngươi là kẻ xấu từ đâu tới?! Còn dám mạo danh Thái tử?!”
Ta vừa kêu lên vừa co người lại, dụi mắt, òa khóc nức nở:
“Ngươi bắt nạt ta cũng thôi đi, còn giả mạo Thái tử điện hạ nữa?!
Người ta ngưỡng mộ Thái tử biết bao, giờ đến một tia hy vọng cũng không còn…”
Ta khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, gần như muốn khóc sập cả mái nhà lụp xụp của căn phòng chất củi.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân rầm rập, mấy thị vệ cao lớn xông vào. Nhìn trang phục thì rõ là người của Đông Cung:
“Điện hạ! Rốt cuộc chúng thần cũng tìm được ngài rồi!”
Phó Uyên lúc này đã bị nước mắt của ta làm cho luống cuống tay chân:
“Này! Đừng khóc nữa! Ta thật sự là Thái tử! Có họ làm chứng!”
Ta lập tức nổi cơn làm mình làm mẩy:
“Ngươi thì không phải!
Thái tử điện hạ anh minh thần võ, sao lại cắn người như chó?!”
“Thái tử điện hạ phong thần tuấn tú, sao lại mang gương mặt lẳng lơ thế kia?!”
“Thái tử điện hạ là anh hùng cái thế của ta, sao lại là hạng lưu manh như ngươi?!”
Đám thị vệ đứng quanh nhìn Thái tử ban đầu còn đang giận dữ, giờ đã bị những câu như “anh minh thần võ”, “phong thần tuấn tú”, “anh hùng cái thế” của ta nói đến mức… khóe môi cong lên.
Một thị vệ bước tới, đưa thẳng một vật đến trước mắt ta—một thẻ lệnh Đông Cung lấp lánh ánh vàng.
“Đây là lệnh bài của Đông Cung.”
Khóe môi Phó Uyên khẽ giật, cố giấu nụ cười:
“Giờ thì tin ta rồi chứ?!”
Thị vệ Đông Cung cũng hùa theo, cười nói:
“Vị này chính là Thái tử điện hạ trong lòng cô nương—anh minh thần võ, phong thần tuấn tú, anh hùng cái thế!”
Ta lập tức nín khóc, tay khẽ vươn định chạm vào thẻ lệnh vàng kia, nhưng Phó Uyên lại đột ngột thu tay, để ta hụt vào khoảng không.
Ngay sau đó, chàng nắm lấy cổ tay ta, bắt mạch. Vài hơi sau, sắc mặt liền trầm xuống:
“Ngươi… cũng bị hạ dược?”
Đương kim Thái tử không chỉ thiện chiến, mà còn am tường y lý, từng nhiều lần tự mình cứu chữa binh sĩ trọng thương nơi tiền tuyến, được bách tính ca tụng là nhân đức, từ tâm.
Ta chỉ cần ngoan ngoãn để chàng bắt mạch, sau đó giả vờ hoảng sợ run rẩy, lí nhí:
“Điện hạ… người muốn giết ta sao?”
Phó Uyên buông tay.
Với y thuật của chàng, nhất định sẽ nhận ra loại thuốc đang lưu trong máu ta.
Mà loại thuốc này… tám phần là từ trong cung mà ra.
Đến nước này, hẳn chàng đã hiểu—ta cũng chỉ là một quân cờ đáng thương, bị thế lực trong cung đẩy vào vũng lầy.
Lúc này, ta lại chủ động lùi một bước:
“Điện hạ yên tâm, tuy thần nữ có lòng ngưỡng mộ, nhưng chưa từng vọng tưởng đến vị trí Đông Cung.”
Ta chỉnh lại y phục, chống người đứng dậy, giọng vẫn bình tĩnh nhưng mang theo chút tự trọng của người mang danh tiểu thư khuê các:
“Chuyện đêm qua, thần nữ sẽ không nói với bất kỳ ai.
Điện hạ không cần khó xử.”
Nói rồi, ta tập tễnh bước ra ngoài, thân thể vẫn còn chấn động vì dư âm của thuốc.
Phó Uyên quả nhiên không đuổi theo—đúng là đồ nam nhân lòng dạ sắt đá!
Lúc đi ngang qua chàng, ta cố tình kéo lỏng tay áo, để rơi xuống một miếng ngọc bội ngay trước mắt chàng.
Miếng ngọc ấy, khắc gia huy của Thẩm gia.
Và tinh tế hơn—trên đó còn khắc cả tên chữ của ta.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com