Chương 3
5.
Quả thật, cha mẹ nói chẳng sai câu nào.
Đoạn Minh—hoặc kẻ đứng sau giật dây mọi chuyện—đã tính toán quá kỹ.
Họ đoán chắc rằng, vì đại cục, vì thể diện, vì sự sống còn… Thẩm gia chỉ có thể nuốt hận mà cúi đầu.
Đoạn Minh tưởng như đã nắm chắc phần thắng, vẫn còn giả bộ ăn năn hối lỗi:
“Tiểu thư, chuyện đêm qua thật sự là lỗi lầm ngoài ý muốn.
Nếu người còn giận, cứ lấy dao chém thuộc hạ một nhát, thuộc hạ tuyệt đối không phản kháng!”
Ta nhìn gương mặt giả dối của hắn, đột nhiên nở một nụ cười dịu dàng như gió xuân:
“Đoạn hộ vệ, đại phu đã nói rõ ràng rồi, ngươi có ơn cứu mạng với ta… làm sao ta nỡ giết ân nhân chứ?”
Ta đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt gò má hắn, gọi khẽ một tiếng ngọt ngào:
“Chỉ là… đoạn lang à, đêm qua chàng làm ta đau lắm.
Thiếp thân phải phạt chàng mấy trượng mới hả giận.
Chàng chịu không?”
Sắc đẹp của ta, ở chốn kinh thành này, vẫn luôn đứng đầu bảng.
Vài lời mềm mại, ánh mắt hơi rủ, nét mặt dịu dàng—đã đủ khiến Đoạn Minh đắm chìm không lối thoát.
Hắn lập tức gật đầu như giã tỏi:
“Chỉ cần tiểu thư bớt giận, ta nguyện nhận phạt!”
Hắn cho rằng đây chỉ là chút giận dỗi của nữ nhi.
Hắn đã chiếm được món hời lớn như vậy, phải chịu vài trận đòn cho đẹp lòng mỹ nhân cũng là lẽ
Rất nhanh, Đoạn Minh bị đưa ra sân, nằm ngửa trên đất, tứ chi bị các thị vệ trói lại.
Hắn cau mày khó hiểu:
“Không phải chỉ là đánh trượng sao?
Sao lại trói ta nằm thế này?”
Ta chống lưng, gượng đau từ eo đến đùi, từng bước bước đến cạnh hắn.
Tay khẽ nâng con dao găm, dùng mặt dao vỗ nhẹ lên má trái hắn, giọng vẫn êm đềm như nước chảy:
“Bởi vì… ta muốn tự tay dạy dỗ đoạn lang một chút mà.”
Đoạn Minh tưởng ta đang trêu ghẹo, còn cười khúc khích, nét mặt si mê.
Nhưng rất nhanh thôi—
Hắn không thể cười nổi nữa.
Lưỡi dao của ta lướt từ mặt hắn, chậm rãi trượt xuống yết hầu, ngực, bụng.
Cuối cùng, dừng lại ở nơi đang khẽ nhô lên giữa hai chân hắn.
Đoạn Minh hoảng loạn:
“Tiểu thư, nàng định làm gì?!”
“Vừa rồi chẳng phải ngươi nói, để ta chém một nhát cũng cam tâm tình nguyện sao?”
Ta nhếch môi cười lạnh, đột ngột vung dao, chém thẳng xuống giữa hai chân hắn!
Máu bắn tung tóe!
Một tiếng gào thảm thiết chói tai vang vọng khắp Thẩm phủ!
Chốc lát sau, cổng lớn Thẩm phủ bị mở toang, một nam nhân bị ném ra cùng một khối máu thịt bê bết.
Máu từ hạ thân hắn tuôn xối xả, hắn quằn quại trên đất, đau đớn đến co giật rên rỉ.
Có người qua đường mắt tinh liếc thấy, buột miệng:
“Ồ, hoạn quan mới à!”
Ta bước ra cửa, đối diện với đám đông đang vây xem náo nhiệt, lạnh nhạt nói:
“Con chó giữ cửa dám giở trò dơ bẩn với tiểu thư trong phủ, đây là kết cục của nó!”
Đoạn Minh đau đến sắc mặt trắng bệch, cắn răng nghiến lợi nhìn ta căm hận:
“Ngươi… ngươi là thứ dơ bẩn đã mất sạch danh tiết!”
Ta cầm con dao vừa thiến hắn, khẽ lật cổ tay, rồi thản nhiên ném xuống đất:
“Dơ bẩn… là đồ như ngươi.”
Một nhát dao, ta đã cắt phăng gốc rễ huyết mạch của Đoạn Minh.
Dĩ nhiên, chỉ một nhát, ta có thể lấy mạng hắn ngay tại chỗ.
Nhưng… nếu hắn chết rồi, ta còn câu được ai ra khỏi bóng tối?
Kẻ đứng sau mới là mục tiêu thật sự.
Trong đám người vây quanh xem náo nhiệt, ta thoáng bắt gặp một ánh mắt bất thường—kẻ đó lén liếc về phía ta, rồi quay người vội vã rời đi.
Hắn nhất định là người đi truyền tin.
Quả nhiên, chưa đến một canh giờ sau, một nha hoàn vội chạy vào bẩm báo:
“Tiểu thư! Đoạn Minh đã bị người lạ lôi đi rồi!
Trên đất chỉ còn lại một vũng máu lớn…”
6.
Vài ngày tiếp theo, kinh thành dậy sóng với đủ lời đồn đãi.
Có kẻ nói tiểu thư Thẩm gia bị hộ vệ giữ cửa hạ dược làm nhục, tức giận quá hóa điên, mới công khai thiến hắn giữa thanh thiên bạch nhật.
Lại có người đồn tiểu thư Thẩm gia tư tình với hạ nhân, rồi trở mặt vô tình, vắt chanh bỏ vỏ.
Muôn vàn lời bàn tán cuối cùng đều quy về một câu:
Dù thế nào đi nữa, Thẩm gia tiểu thư cũng là kẻ mất sạch trinh tiết, chỉ có treo cổ bằng một dải lụa trắng mới giữ nổi danh tiết và thể diện.
Lại có kẻ vỗ tay tán thưởng:
Hộ vệ họ Đoạn kia đúng là gương mẫu của bọn hạ nhân, chỉ là một kẻ giữ cửa mà có thể nếm trải thân thể của ái nữ hoàng thương. Dù có bị thiến thì cũng coi như lời to rồi.
Phụ mẫu ta đã nghiêm cấm hạ nhân truyền lời bậy đến tai ta, nhưng những tin đồn ấy vẫn lọt vào tai từng chữ một.
Trưởng bối lớn tuổi nhất trong tộc Thẩm gia còn sai người mang đến trước mặt ta một dải lụa trắng, ý tứ trong đó không cần nói cũng hiểu.
Ta nhìn dải lụa dài ba thước, nhớ lại kiếp trước thật sự đã từng có ý định thắt cổ.
Cha mẹ chỉ có một mình ta, từ nhỏ yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay, bôn ba lo liệu tính toán cả đời chỉ mong ta được sống yên ổn, ta không đành lòng bỏ lại họ cô độc suốt quãng đời còn lại, nên mới cắn răng nhẫn nhục gả đi, cuối cùng lại khiến cả nhà vùi thân uổng mạng.
Kiếp này, ta tự tay gấp dải lụa trắng ấy cất vào hòm—kẻ phải treo cổ, không phải là ta.
Ai nấy đều tưởng ta đã không còn đường sống, nhưng ta lại tích cực phối hợp với đại phu, điều dưỡng thân thể.
So với thân thể bị tàn phá nặng nề ở kiếp trước, lần này chỉ có vết thương ở chân là nghiêm trọng hơn đôi chút—chính là vết ta tự đâm để giữ lại lý trí.
Đại phu bắt mạch cho ta xong, nói bóng nói gió rằng ta tuyệt đối không nên phóng túng.
Dược tính của Tiên Nhân Dâm hiểm độc là ở chỗ: chỉ cần phát tác một lần, người bị trúng độc sẽ hao tổn gấp mười lần tinh huyết, cơ thể suy nhược mấy tháng liền.
Thế nhưng thuốc mà đại phu kê cho ta, chỉ ba ngày đã khiến khí huyết ta phục hồi đáng kể.
Một hôm, vì tò mò, ta vén một góc màn the lên xem, mới giật mình phát hiện người chăm sóc ta không phải đại phu bình thường, mà chính là danh y nổi tiếng nhất trong Thái y viện—nữ ngự y Lý Thường Ngọc, bậc thầy chuyên về phụ khoa, chỉ phục vụ các bậc quý nhân trong cung.
Có thể mời được Thái y Lý, từ trước đến nay, cả đời trước lẫn đời này, chỉ có một mình Thái tử Phó Uyên làm được.
Ta hỏi thẳng: “Là Thái tử điện hạ sai người đến?”
Lý Thái y không phủ nhận: “Điện hạ dặn ta đến thăm cô nương, bảo phải giữ gìn sức khỏe.”
Đã là người quen, ta dứt khoát vén luôn màn the lên.
Lý Thái y thấy thần sắc ta hồng hào tươi tỉnh, khẽ mỉm cười yên tâm: “Điện hạ cho người đến, là sợ cô nương vì uất ức mà tìm chết. Nay nhìn sắc diện tươi tắn, có thể thấy cô nương đã vượt qua được cửa ải này.”
Ta nhàn nhạt đáp: “Trinh tiết chẳng qua là gông xiềng mà thế gian áp đặt lên nữ nhân. Điều ta muốn, là phá tan xiềng xích ấy, chứ không phải tự mình thêm vào một sợi lụa trắng treo cổ.”
Lý nữ y nói: “Cô nương nghĩ được như vậy thì thật tốt. Chỉ tiếc cho tiểu thư nhà họ Lâm, bị sơn tặc bắt đi một đêm, trở về liền treo cổ tự tận. Khi ta đến, mọi người không thương tiếc mà lại mắng chửi.”
Ta nhíu mày: “Mắng cái gì?”
“Bảo rằng nàng ta chết quá muộn. Đáng lẽ bị làm nhục xong là phải treo cổ ngay, mới gọi là giữ mình vì nghĩa. Không nên quay về phủ rồi mới chết.”
“Một thiếu nữ mười bảy tuổi, lúc sống đã bất hạnh, chết rồi vẫn còn bị thân tộc rủa xả, nói là ‘chết trong nhà, làm bẩn thể diện dòng họ Lâm’.”
Lý Thường Ngọc khẽ thở dài, trong mắt toàn là bi ai và hối hận vì không thể cứu người kịp thời.
Kiếp trước, chính nàng cũng là người chữa trị cho thân thể tàn tạ của ta.
Nàng từng bóng gió nhắc nhở, thương tích của ta không giống do một người gây nên.
Nhưng khi đó ta bị Đoạn Minh che mắt, cũng không dám nghĩ sâu, càng không dám tra xét.
Lý Thường Ngọc e rằng ta sẽ như tiểu thư họ Lâm kia tìm đến cái chết, nên cũng không dám nói thẳng mọi chuyện.
Sau khi thay thuốc xong, ta nắm tay Lý Thường Ngọc, hỏi: “Thái tử điện hạ… có nói gì không?”
“Ngoài việc dặn cô nương phải dưỡng thương cho tốt, thì không còn lời nào khác.”
Khóe môi ta khẽ cong lên—đồ nam nhân bạc tình.
Thời điểm ta trọng sinh trở về, thật sự quá kỳ lạ, cứ như ông trời cố tình mang ta ra đùa giỡn thêm một lần.
Đêm hôm đó, việc “gán tội” cho Thái tử là lựa chọn duy nhất của ta.
Thế cục quá đỗi bị động, một nửa canh bạc của ta, đã đặt lên người Thái tử.
Lý Thường Ngọc hỏi ta: “Cô nương có lời nào muốn nhắn lại với Thái tử không?”
“Đã như vậy, ta cũng không còn gì để nói.”
Thủ đoạn lấy lui làm tiến, ta không phải không biết dùng.
Lý Thường Ngọc khẽ cười: “Lời này, ta sẽ chuyển đến Thái tử thay cô nương.”
Sau khi ngự y rời đi, mẫu thân lại bước vào phòng thăm ta. Bà nhịn không được, lại hỏi:
“Chi nhi, con nói thật với mẹ… đêm hôm ấy, rốt cuộc là ai?”
“Mẫu thân, đúng là nữ nhi đã bị mất trinh tiết. Nhưng người đó, tuyệt đối không phải Đoạn Minh.”
“Nếu vậy thì là ai? Là ai hạ dược con, ai làm nhục con, con vẫn không chịu nói rõ. Chi nhi, chuyện đã tới nước này rồi, con phải nói thật cho cha mẹ biết, để chúng ta còn tính đường cho con.”
Lời của mẹ còn chưa dứt, đã có nha hoàn vội vã chạy vào, thở hổn hển báo tin:
“Phu nhân, tiểu thư! Không xong rồi! Công chúa Hoa Âm giá lâm Thẩm phủ, Đoạn Minh cũng đi theo!”
Ta lập tức nắm lấy cổ tay mẹ, siết chặt:
“Mẫu thân, rất nhanh thôi, người sẽ biết hết tất cả sự thật.”
“Người đàn ông đó—hôm nay nhất định cũng sẽ tới nhận mặt!”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com