Chương 2
5
Tôi nhẹ nhàng mở mắt, phát hiện mình đang ngồi trong một chiếc xe sang trọng.
Là xe của Hứa Thần, Maybach S680.
Anh ta tự lái, chở bố mẹ, tôi, và cả Chu Ngôn—người mà tôi gặp lần đầu tiên, trên đường trở về nhà.
À… Tôi đang mơ về lần đầu tiên mình được đón về.
Tôi nghiêng đầu nhìn.
Chu Ngôn buộc tóc đuôi ngựa, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Cô ta hào hứng nắm tay tôi, líu lo không ngừng.
“Oa, chị cao ghê! Có phải một mét sáu lăm không? Em chỉ cao mét sáu thôi, lùn quá đi mất!”
Cô ta bĩu môi, sau đó lại xót xa vuốt mu bàn tay tôi: “Chị ơi, ở quê vất vả lắm đúng không? Tay chị nứt nẻ hết rồi kìa! Sau này chị không cần làm việc nặng nhọc nữa đâu!”
Bố mẹ ngồi bên cạnh, mỉm cười hài lòng.
Tôi có chút lúng túng.
Bộ dạng quê mùa của tôi khiến tôi trông chẳng khác nào một kẻ ăn mày trước mặt cô ta. Nhưng sự nhiệt tình của cô ta đã khiến lòng tôi dần ấm lại.
Tôi cay cay sống mũi, lí nhí nói lời cảm ơn.
Chu Ngôn xua tay, đột nhiên lấy từ trong túi ra một ly trà chanh.
“Chị à, nhà mình có đầy đủ mọi thứ, tặng chị một món quà xa xỉ cũng chẳng có ý nghĩa gì, vì chị muốn gì cũng có thể mua. Nhưng trà chanh thì khác.”
Cô ta kiêu hãnh giơ ly trà chanh lên:
“Em thích trà chanh nhất, lúc nào cũng nhờ bảo mẫu làm cho uống. Nhưng lần này, em tự tay làm một ly cho chị đấy! Hy vọng chị thích!”
“Con bé này, quà gặp mặt keo kiệt quá đấy.” Bố tôi trêu chọc.
Chu Ngôn lườm ông ấy một cái: “Hứ, đàn ông thô lỗ thì biết gì chứ? Đây gọi là quà nhỏ nhưng tình ý lớn!”
“Haha!” Cả xe đầy ắp tiếng cười.
Tôi chớp mắt, trong lòng chợt thấy ấm áp.
Thì ra, con gái có thể nói chuyện với bố theo cách này sao?
Tôi nhận lấy ly trà chanh, dưới ánh mắt mong chờ của Chu Ngôn, uống một hơi hết sạch.
Thơm mát, ngọt dịu, rất ngon.
Nhưng chỉ một lát sau, cơn buồn tiểu đột ngột ập đến.
Không đơn thuần là buồn tiểu bình thường, mà là cảm giác như lũ tràn đê, không thể nào kiểm soát nổi.
Hai chân tôi bắt đầu run rẩy, môi tái nhợt, cả sống lưng toát đầy mồ hôi lạnh.
Mình không thể tè dầm được!
Đây là lần đầu tiên tôi gặp người thân, tôi tuyệt đối không thể làm bẩn xe anh trai ngay lúc này.
Tôi phải xuống xe!
Nhưng… chúng tôi đang đi trên đường cao tốc.
“Chị ơi, chị sao thế? Say xe à?” Chu Ngôn phát hiện ra sự khác thường của tôi, vội vàng nắm chặt tay tôi.
Bố mẹ cũng nhìn sang.
Hứa Thần chu đáo hạ kính xe xuống một chút.
Nhưng gió vừa lùa vào, cảm giác buồn tiểu lại càng dữ dội hơn.
“Có thể… dừng xe được không?” Tôi lí nhí nói.
“Đây là cao tốc đấy… còn mười cây số nữa là đến trạm dừng chân, hay là chị dựa vào vai em nghỉ một lát nhé?” Chu Ngôn không đợi tôi từ chối, kéo tôi tựa vào vai cô ta.
Bố mẹ cũng khuyên tôi đừng căng thẳng, dù sao cũng là người một nhà.
Tôi mím môi, ép hai chân khép chặt hơn.
Không được, tôi phải nói ra.
“Bố mẹ, anh ơi, hay mình dừng xe lại đi, em…”
Chưa kịp nói hết câu, Chu Ngôn đột nhiên nghiêng người, bàn tay vô tình đè lên bụng tôi.
Trong khoảnh khắc đó, cả người tôi run bắn lên—
Tôi không kiểm soát nổi nữa.
Một dòng chất lỏng nóng hổi tràn ra giữa hai chân, thấm qua ghế ngồi, chảy xuống sàn xe.
Mùi khai nồng nặc nhanh chóng lan khắp không gian chật hẹp.
Chu Ngôn giật mình, theo phản xạ lùi lại: “Chị…!”
Bố mẹ nhìn sang, sắc mặt lập tức cứng đờ, ánh mắt đầy khó tả.
Hứa Thần đạp phanh gấp trên làn dừng khẩn cấp, kinh ngạc quay lại, ánh mắt rơi ngay vào vệt ướt loang lổ trên ghế xe.
Anh ta có tính sạch sẽ cực đoan, chiếc xe của anh ta lúc nào cũng không chút bụi bẩn.
Còn bây giờ, nó vừa bẩn vừa hôi.
Mặt tôi đỏ bừng, cả người run lên bần bật.
Tôi sợ bị mắng, sợ bị đánh, sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu.
6
Khi xe tiếp tục lăn bánh, bầu không khí đã hoàn toàn thay đổi.
Chu Ngôn vẫn cố gắng tìm chủ đề để trò chuyện, bố mẹ cũng trấn an tôi rằng không sao cả.
Anh trai tôi rất ghét vệt nước tiểu đó, nhưng không mắng tôi, chỉ im lặng lái xe với gương mặt nặng nề.
Nhưng ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng anh ta nói.
“Con ranh này hồi tưởng cái ký ức thối hoắc này làm gì vậy? Ghê tởm chết mất! Xe con bị một bãi nước tiểu của nó phá hủy rồi!”
Giọng nói vang vọng, xa xăm.
Không phải âm thanh trong giấc mơ.
Tôi hiểu rồi—đó là giọng nói của Hứa Thần ngoài đời thực, lúc này đang xem lại ký ức của tôi.
Anh ta đang ngồi ngay bên cạnh tôi, bày tỏ sự chán ghét.
Bố mẹ tôi cũng ghét bỏ không kém.
“Lần đầu tiên gặp mặt mà đã tè dầm, nó bị ngu à? Trước khi lên xe không biết đi vệ sinh à?” Bố tôi lạnh lùng mắng.
Mẹ tôi thở dài: “Nó đúng là không bình thường. Dù có buồn tiểu cũng phải nói chứ? Đùng một cái tè ra xe, chuyện này mà truyền ra ngoài, mặt mũi nhà họ Hứa chúng ta còn đâu nữa?”
Tôi cười chua xót.
Thì ra, ngay từ đầu họ đã ghét bỏ tôi.
Chỉ là, không ai nói ra mà thôi.
Giấc mơ vẫn tiếp tục, ký ức trong tôi rõ ràng đến đau lòng.
Sau khi xe về đến biệt thự, bảo mẫu lập tức mang ghế đi giặt sạch, còn tôi thì được chào đón nồng nhiệt.
Một màn chào đón đã được chuẩn bị từ trước.
Có vẻ như ai cũng vui vẻ chào đón tôi.
Sau buổi lễ ấy, tôi được sắp xếp vào căn phòng trên tầng ba.
Chu Ngôn tự tay giúp tôi trải giường, vẫn líu lo không ngừng, còn dịu dàng an ủi về chuyện tôi tè dầm.
“Chị ơi, đừng để bụng chuyện ban nãy nhé! Mọi người không ai để ý đâu. Chị cứ nghỉ ngơi một lát đi, tối em dẫn chị ra ngoài dạo phố.”
Cô ta nhiệt tình quá mức.
Lúc đó, tôi vẫn rất biết ơn cô ta. Nhưng tôi không phải kẻ ngu ngốc, trong lòng mơ hồ cảm thấy ly trà chanh kia có gì đó bất thường.
Vậy nên tôi nhẹ nhàng nhắc nhở: “Chu Ngôn à, có khi nào em pha nhầm gì trong trà chanh không? Chị uống xong liền bị mất kiểm soát…”
Tôi hoàn toàn không nghĩ cô ta cố ý, nên chỉ hỏi một cách thẳng thắn.
Chu Ngôn sững người một chút, sau đó quay đầu lại, cười với tôi: “Chị thông minh ghê ha? Em còn tưởng chị không nhận ra chứ. Nhưng nhận ra cũng không sao, em có bỏ thêm thuốc lợi tiểu mà.”
Tôi đơ người: “Thuốc lợi tiểu là gì?”
Tôi đã sống ở quê suốt mười lăm năm, ngoài làm ruộng và bị đánh đập ra, tôi không biết bất cứ thứ gì khác.
Chu Ngôn bật cười khúc khích: “Là thứ tốt cho dạ dày đó. Chị sắp làm công chúa rồi mà, phải dưỡng dạ dày trước chứ. Chị không để bụng chứ? Mà em cũng không ngờ chị lại tè luôn trên xe đâu.”
Nụ cười của cô ta rất kỳ lạ.
Không còn vẻ hồn nhiên lí lắc lúc trước, mà chỉ còn lại sự gian xảo và đắc ý.
Lúc này, tôi mới nhận ra—cô ta đã cố tình làm vậy.
Nhưng tôi đã quen với việc bị chửi rủa và đánh đập ở quê, tôi vốn dĩ là một kẻ nhút nhát.
Tôi há miệng, tim đau nhói, nhưng không dám nói ra một lời phản kháng.
Thấy tôi như vậy, Chu Ngôn che miệng cười trộm, sau đó bỗng nhiên loạng choạng chạy ra khỏi phòng.
Chưa đầy một giây sau, tôi nghe thấy tiếng cô ta nức nở.
Tôi kinh ngạc nhìn theo, thì thấy cô ta nhào vào vòng tay của Hứa Thần—người vừa đi lên lầu.
Hứa Thần vội đỡ lấy cô ta, lo lắng hỏi: “Sao thế?”
Chu Ngôn lắc đầu không chịu nói, Hứa Thần nhíu mày, siết chặt cô ta hơn.
“Nói đi, đã có chuyện gì?”
Chu Ngôn ngập ngừng, rồi cắn môi nói nhỏ: “Là… là lỗi của em. Em không nên pha trà chanh cho chị ấy. Chị ấy uống xong mới bị mất kiểm soát… Chị ấy giận quá, đã mắng em mấy câu. Em xin lỗi chị ấy…”
Cô ta vừa nói vừa nức nở.
Sắc mặt Hứa Thần lập tức đanh lại.
Bố mẹ tôi ở dưới nhà cũng nghe thấy, vội vàng chạy lên an ủi Chu Ngôn.
Họ đứng ngay cửa phòng tôi, nhìn tôi, nhưng không ai nói một lời nào.
Tựa như giữa tôi và họ có một bức tường vô hình, vĩnh viễn không thể vượt qua.
Tôi lặng lẽ ngồi phịch xuống giường, vô thức cuộn người lại.
Thì ra, “nhà mới” không phải là thiên đường.
Ở đây, vẫn có quỷ dữ.
7
Những ký ức xa xôi ấy khiến nước mắt tôi lăn dài.
Tôi không muốn nhớ lại nữa.
Tôi ép mình mở mắt ra.
Trước mặt tôi, kỹ sư Vương đang quan sát, ghi chép liên tục.
Bố mẹ và Hứa Thần lần lượt tháo mũ xuống nghỉ ngơi.
Nhưng trên mặt họ đều hiện lên những biểu cảm kỳ lạ.
Họ nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Nước mắt tôi vẫn rơi.
Thực ra, tôi không còn đau lòng nữa.
Chỉ là những ký ức xưa cũ trào dâng, khiến tuyến lệ tôi không thể ngừng lại.
Hứa Thần bĩu môi, khó chịu nói:
“Được rồi, đừng có khóc nữa. Hồi đó là anh hiểu lầm em.”
“Chu Ngôn còn nhỏ, nghịch ngợm một chút thôi. Em cũng đừng để trong lòng.”
Mẹ tôi cũng dịu giọng an ủi: “Đúng vậy, Hứa Chiêu, em gái con từ bé đã ham chơi. Nó… haizz, lần sau mẹ sẽ nói nó một chút.”
Bố tôi lạnh giọng hỏi kỹ sư Vương: “Còn hai lần nữa, mau chóng khiến nó nhớ ra con gái tôi đang ở đâu.”
“Chủ tịch Hứa đừng nóng vội, cô Hứa Chiêu hợp tác rất tốt. Chúng ta chắc chắn sẽ thành công.”
Kỹ sư Vương tràn đầy tự tin.
Bố mẹ và Hứa Thần không nói thêm gì, nghỉ ngơi một chút rồi lại đội mũ, ngồi vào vị trí.
Kỹ sư Vương giúp tôi lau nước mắt, sau đó bắt đầu một đợt thôi miên mới.
“Cô Hứa, trong số những ký ức về cô Chu Ngôn, đâu là chuyện khiến cô ấn tượng nhất?”
Ấn tượng sâu sắc nhất sao?
Ký ức của tôi bắt đầu rối loạn, giấc mơ cũng trở nên hỗn loạn.
Tôi không thể ngay lập tức ổn định lại hình ảnh trong đầu. Vì trong trí nhớ của tôi, có quá nhiều chuyện “ấn tượng sâu sắc.”
Những chuyện này rời rạc, đứt quãng, từng mảnh ghép nhỏ lẻ xuất hiện trong đầu tôi.
Ví dụ như: “Bà đây hút thuốc thì sao? Mày mà dám mét với bố mẹ, tao đánh chết mày!”
Trước cổng trường, Chu Ngôn đang hút thuốc thì bị tôi bắt gặp.
Cô ta ngay lập tức túm lấy tôi, chửi rủa không tiếc lời.
Tôi thề rằng sẽ không nói với ai, cô ta lại cười tít mắt, bất ngờ giật váy tôi lên: “Tao tin mày không dám mét đâu. Nhưng mà tao vẫn phải trừng phạt mày, bởi vì hôm nay tao mặc váy, mày không được mặc váy!”
Vừa dứt lời, cô ta dí mạnh đầu thuốc lá vào đùi tôi.
“Xèo—”
Mùi thịt cháy khét lẹt bốc lên, đau đến mức tôi hét thất thanh.
Chu Ngôn cười ha hả.
“Haha, da mày cũng dai phết đấy nhỉ? Bỏng mà trông thích ghê!”
“Ê, bên ngoài mưa to quá, áo ngủ của tao bị gió thổi bay rồi. Mày ra nhặt đi!”
Một ngày mưa lớn, Chu Ngôn ép tôi ra ngoài nhặt quần áo.
Tôi muốn cầm ô, nhưng cô ta giật lấy, sau đó đẩy tôi ra cửa: “Mày chỉ là một con chó hoang thối tha, cầm ô làm gì? Cút ra ngoài mà dầm mưa đi!”
Cánh cửa đóng sập lại.
Tôi bị bỏ mặc trong mưa, ướt sũng như chuột lột.
Chu Ngôn đứng bên trong, cười ngặt nghẽo.
“Đồ tiện nhân, tao cho mày mười vạn, cút về quê được không? Nhìn mày ngứa mắt quá!”
Chu Ngôn thường xuyên tìm cách đuổi tôi đi.
Từ dụ dỗ đến đe dọa, cô ta đã thử đủ cách, nhưng tôi vẫn không đồng ý.
Cô ta tức tối: “Không chịu cút chứ gì? Mày nghĩ mày là công chúa à? Tao nói cho mày biết, trong nhà này, tao mới là công chúa duy nhất! Quỳ xuống!”
Chu Ngôn rất thích ép tôi quỳ.
Có lẽ là vì tâm lý cô ta có vấn đề.
Tôi không quỳ.
Cô ta cũng không đánh hay chửi tôi.
Chỉ cười nhạt, lấy tiền ra.
“Quỳ xuống, dập đầu đi, chỗ tiền này là của mày.”
Tôi cắn chặt môi, nhận lấy xấp tiền.
Sau đó quỳ xuống, dập đầu.
“Hahaha! Đồ mê tiền! Tao chả cần dùng thủ đoạn gì với mày cả, chỉ cần đưa tiền là đủ. Mà tiền thì tao có thừa!”
Đúng vậy.
Chỉ cần cho tôi tiền, tôi có thể làm bất cứ điều gì.
“ĐỦ RỒI!”
Một giọng nói vang lên từ thế giới thực.
Hứa Thần tức giận giật phăng mũ xuống, chửi ầm lên:
“Kỹ sư Vương, ông đang làm cái quái gì vậy? Mấy ký ức này có thể là thật sao? Con ranh này đang vu oan cho em gái tôi!”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com