Chương 4
11
Bố mẹ và Hứa Thần lại một lần nữa đeo mũ, tiếp tục xem ký ức của tôi với những sắc mặt khác nhau.
Trong cơn mê man, tôi nghe thấy rất nhiều giọng nói.
Chúng vang lên như những tiếng vọng quái dị.
“Bà thỏ! Bà thỏ! Tóc bị giật, lôi trên ruộng ngô!”
“Bà thỏ! Bà thỏ! Da non mịn, mỗi đêm đều bị mài mòn!”
Đau quá!
Đầu tôi đau quá!
Da đầu tôi đau quá!
Giấc mơ cuối cùng cũng dừng lại.
Trước mắt tôi hiện ra một cánh đồng ngô bạt ngàn.
Tuổi thơ tôi, là những ngày tháng chạy trốn trong sợ hãi.
Tôi điên cuồng lao qua bờ ruộng, quần áo trên người đã bị xé rách tả tơi, gần như không còn mảnh vải che thân.
Tôi cứ chạy, cứ chạy, lao thẳng vào cánh đồng ngô, thu hút ánh nhìn tò mò của không ít dân làng.
Nhưng chỉ chốc lát sau, một gã đàn ông to lớn, đen đúa từ trong ruộng ngô lao ra, túm chặt lấy tôi.
“Con ranh chết tiệt, chạy cái gì mà chạy? Cha đang may quần áo cho mày đấy, ngoan ngoãn theo cha về nhà!”
Hắn kéo tôi đi.
Tôi liều mạng cắn vào tay hắn, giãy giụa không ngừng.
Hắn bị đau, cơn giận bốc lên ngùn ngụt, giáng thẳng một cái tát khiến tôi ngất đi.
Tôi không còn chút sức lực nào để phản kháng nữa, chỉ có thể mặc cho hắn túm tóc, lôi xềnh xệch về nhà.
Dọc đường đi, những người trong thôn xì xào bàn tán.
Một số kẻ còn cười đầy ẩn ý.
Về đến nhà, mẹ nuôi vội vàng khóa chặt cửa, trách cứ hắn quá mạnh tay.
Nhưng hắn chỉ hất bà ta sang một bên, giọng thô lỗ: “Cút đi, đồ đàn bà thối tha! Đừng có vướng chân vướng tay!”
Hắn lôi tôi vào phòng.
Bà nội tôi ngồi co ro trên chiếc ghế gỗ bẩn thỉu, cúi gằm mặt, chẳng khác gì một cái xác không hồn.
Vậy là, cô bé còn chưa hiểu chuyện đời, đã bị đôi bàn tay quái vật của núi rừng siết chặt lấy cổ họng.
Ngày qua ngày, năm qua năm.
Tất cả chỉ có—
Bóng tối, mùi hôi thối, sự nhơ bẩn.
Những ký ức kinh hoàng, từng tầng từng tầng, đè nặng lên người tôi.
Mỗi lần bỏ trốn, tôi lại bị túm tóc lôi về.
Mái tóc dựng đứng lên, giống như đôi tai thỏ.
Từ đó, tôi trở thành “Bà Thỏ”.
“Bà Thỏ! Bà Thỏ! Tóc bị giật, lôi trên ruộng ngô!”
“Bà Thỏ! Bà Thỏ! Da non mịn, mỗi đêm đều bị mài mòn!”
Câu vè thật vần điệu.
12
“Đ.M!!!”
Một tiếng quát giận dữ vang lên, lấn át cả không gian.
Nhưng tôi vẫn không tỉnh lại.
Tôi vẫn chìm sâu trong bóng tối đáng sợ, chịu đựng sự giày vò từng đêm từng đêm.
Hứa Thần giận dữ ném mạnh chiếc mũ xuống đất, đôi mắt đỏ hoe, khó tin nhìn tôi.
Bố mẹ tôi cũng đứng bật dậy, nhìn nhau đầy kinh hoàng, sắc mặt méo mó vì cú sốc.
“Không thể nào… Cha nuôi của Tiểu Chiêu chẳng phải là một nông dân lương thiện sao? Sao có thể…”
Mẹ tôi lắp bắp, nước mắt lã chã rơi xuống.
Bố tôi cũng không giấu nổi vẻ hoảng loạn, đôi mắt đỏ ngầu. Nhưng ông không nói gì, chỉ lặng lẽ đeo lại mũ, tiếp tục xem ký ức của tôi.
Trong giấc mơ của tôi, ký ức hỗn độn như dòng nước lũ tràn lan khắp làng quê.
Dòng nước lũ không bao giờ ngừng chảy, cũng giống như những đau khổ mà tôi không thể thoát khỏi.
Cho đến một ngày, dòng nước ấy lại dâng cao—
Lần này, gia đình ruột thịt đã tìm thấy tôi.
Quan chức huyện đích thân đến, tổ chức từ thiện cũng có mặt.
Tôi được phép rời đi.
Cha mẹ nuôi của tôi hoảng hốt, nhưng trong đầu họ lại nảy ra một ý nghĩ khác.
Cha nuôi túm chặt tôi, đẩy ngã xuống nền đất đầy phân bò, dùng dao dí vào ngực tôi, thì thào bằng giọng nguy hiểm:
“Con ranh thối! Nghe đây! Bố mẹ ruột của mày là người có tiền có địa vị, bọn họ sợ mất mặt nhất!”
“Nếu mày dám nói ra chuyện ở đây, danh tiếng của họ sẽ bị hủy hoại. Khi đó, bọn họ sẽ không cần mày nữa, và mày vẫn phải quay về đây!”
“Vẫn phải quay về đây?”
Tôi run rẩy, nhắm chặt mắt.
Hắn cười hì hì, một tay xé toạc quần áo tôi.
“Sợ rồi à? Ngoan ngoãn nghe lời thì còn đường sống. Không nghe lời thì cùng chết! Bố đây chả sợ ngồi tù đâu! Tao chết cũng phải lôi mày theo!”
“Đừng…”
Tôi bật khóc, van xin trong tuyệt vọng.
Tôi không muốn bố mẹ ruột và anh trai biết—
Tôi là ‘Bà Thỏ’.
Cha nuôi thấy tôi ngoan ngoãn rồi, liền cất dao đi, cơ thể gớm ghiếc lại một lần nữa trườn đến gần tôi như một con giòi bẩn thỉu…
13
Ngày hôm đó, trên chuyến xe trở về nhà, tôi ngồi vào ghế thật nhanh, không dám nán lại dù chỉ một giây.
Trong xe, tôi cảm nhận được niềm vui của bố mẹ và anh trai, cảm nhận sự nhiệt tình của những người xung quanh.
Tôi đã khóc.
Tôi đã được sinh ra một lần nữa.
Một luồng dũng khí đột nhiên bùng lên trong lòng tôi—
Tôi muốn nói cho gia đình ruột thịt của mình biết, tôi đã phải chịu đựng những gì!
Tôi biết cha nuôi chỉ đang đe dọa tôi.
Hắn sợ hãi hơn tôi nhiều. Vậy thì, tôi phải mạnh mẽ hơn hắn chứ?
Nhưng ngay khi dũng khí trào lên đến cổ họng—
Tôi tè dầm.
Tất cả niềm vui tan biến.
Chỉ còn lại sự nhục nhã.
Tôi cứ thế được đưa về nhà, mở đầu cho ba năm bị hành hạ.
Ba năm đó, tôi dần dần cảm nhận được sự thờ ơ, xa cách của gia đình này, cảm nhận được sự chán ghét của họ, và sự tra tấn của Chu Ngôn.
Cũng trong ba năm đó, tôi không còn đủ sức để có lại dũng khí một lần nào nữa.
Phải rồi, một đứa như tôi thì lấy đâu ra dũng khí chứ?
Tôi đã rời khỏi ngôi làng đó, nhưng vẫn sống trong cơn ác mộng triền miên.
Cha nuôi không để tôi yên.
Hắn thường xuyên đến thành phố tìm tôi.
Ban đầu hắn còn lén lút, sau này lại càng ngang nhiên hơn.
Hắn không chỉ bắt tôi tiếp hắn, mà còn vòi tiền.
Nếu tôi không đưa, hắn dọa sẽ phanh phui chuyện “Bà Thỏ” ra ngoài.
“Mày tự nghĩ mà xem, nhà họ Hứa là gia tộc lớn thế nào? Nếu mày làm họ mất mặt, bố mẹ và anh trai mày còn mặt mũi nhìn ai nữa?”
“Nếu mày thực sự thương họ, thì ngoan ngoãn nghe lời tao. Tao đảm bảo sẽ không nói ra đâu.”
Tôi thỏa hiệp.
Tôi không muốn mất mặt.
Cũng không muốn gia đình họ Hứa mất mặt.
Tôi giống như một kẻ chết đuối, bị một bàn tay khổng lồ nhấn xuống nước.
Lúc tôi ngoan ngoãn nghe lời, bàn tay ấy nới lỏng một chút. Nhưng chỉ cần tôi phản kháng, bàn tay ấy lại nhấn tôi chìm sâu hơn, sâu hơn nữa.
Tôi có lỗi với chính mình.
Có lỗi với những gì mình đã phải chịu đựng.
Tôi là một kẻ yếu đuối.
Tôi chưa từng được học hành, chưa từng được ai dạy cách đối nhân xử thế, cũng chưa từng có ai dạy tôi phải dũng cảm.
Tôi chỉ là một “Bà Thỏ” đáng thương.
Rồi tôi được đưa về một nơi tráng lệ như cung điện, ngỡ rằng mình đã lên thiên đường, ngỡ rằng cuối cùng cũng được cứu rỗi.
Nhưng không ngờ, ở đây cũng có ác quỷ.
Một con quỷ hành hạ tôi.
Một con quỷ khác, tôi phải dùng tiền để xoa dịu.
Tôi thật đáng thương.
Tôi bật khóc.
Khóc nức nở, khóc thảm thiết, khóc đến đứt từng khúc ruột. Nhưng giữa tiếng khóc ấy, tôi chợt nghe thấy một tiếng khóc khác.
Hình như là mẹ tôi.
Bà ấy khóc còn thê thảm hơn tôi, gục xuống chân tôi mà gào lên đến khản giọng: “Kỹ sư Vương, tắt ngay cái máy này đi… Con gái tôi! Con gái đáng thương của tôi!!!”
Lúc đó, tôi cảm thấy đùi mình ướt sũng.
Tôi lại tè dầm rồi sao?
Không đúng.
Nếu là tôi tè ra, mẹ tôi chắc chắn sẽ ghê tởm mà tránh xa tôi.
Nhưng bà không tránh.
Vậy nên, thứ làm ướt quần tôi chính là nước mắt của mẹ.
Thì ra, bà có thể khóc vì tôi nhiều đến vậy.
Tôi từng nghĩ, chỉ có Chu Ngôn mới khiến bà rơi nước mắt. Nhưng giờ đây, bà lại khóc đến mức không thở nổi vì tôi.
Ý thức của tôi ngày càng mơ hồ.
Tôi lại nghe thấy giọng của anh trai.
Anh ta gần như phát điên, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác, sau đó gầm lên khi gọi điện thoại: “Cử người đến thôn Ngưu Tâm! Mẹ kiếp, giết sạch nhà lão Ngưu Hoa cho tao! Giết cả nhà nó!”
Tiếng gầm giận dữ của Hứa Thần vang vọng khắp phòng thí nghiệm.
Cơn thịnh nộ chưa từng có của anh ta.
Cuối cùng, máy móc cũng ngừng hoạt động.
Cơn đau trong đầu tôi dần dịu đi.
Nhưng ý thức tôi cũng hoàn toàn rơi vào bóng tối.
Bóng tối vô tận, bắt đầu xóa mờ mọi ký ức của tôi.
14
Khi tôi tỉnh lại, tôi đang nằm trên một chiếc giường ấm áp, êm ái.
Tôi thấy mơ hồ.
Bởi vì… tôi không nhớ mình là ai nữa.
Tôi là ai? Tôi… hình như là một đứa con gái hoang dã ở trong làng thì phải?
Mỗi ngày, tôi đều vui vẻ chạy nhảy khắp nơi, rượt bắt thỏ, đuổi theo chó, lội sông bắt cá, da dẻ rám nắng.
Sau đó thì sao nhỉ?
Tôi không nhớ gì nữa.
Chỉ nhớ rằng, hồi nhỏ tôi rất vui vẻ.
Tôi ngồi dậy, bối rối gãi đầu.
Đây là đâu?
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, cửa phòng đã bật mở.
Một người phụ nữ hốc hác, sắc mặt tái nhợt lao vào, vừa nhìn thấy tôi liền khóc nức nở.
Bà ấy khóc đến mức cả người run rẩy, ôm chặt tôi vào lòng.
Tôi ngồi im, ngây ngốc.
Cẩn thận hỏi: “Dì… là ai vậy?”
Cơ thể bà ấy cứng đờ, sau đó hoảng hốt nhìn tôi: “Tiểu Chiêu… mẹ là mẹ con đây! Mẹ là mẹ của con!”
Tôi ngại ngùng cười, lắc đầu: “Không phải đâu. Tôi chẳng có chút ấn tượng gì cả.”
“Sao có thể như vậy được?”
Đồng tử bà ấy co rút lại, toàn thân run lên bần bật.
“Không thể nào… Kỹ sư Vương nói bậy! Con không thể mất trí nhớ được…”
Cảm xúc của bà ấy hoàn toàn mất kiểm soát, khóc đến mức giọng khản đặc.
Lúc này, một người đàn ông trung niên và một chàng trai trẻ cũng vội vã lao vào phòng.
Tôi cũng không biết họ là ai.
“Tiểu Chiêu! Em tỉnh rồi sao? Để anh xem nào!”
Người thanh niên kia, lẽ ra phải là một người lạnh lùng kiêu ngạo.
Thế mà giờ đây lại mất hết bình tĩnh, như một đứa trẻ rối loạn.
Anh ta kéo người phụ nữ sang một bên, cố gắng ôm lấy tôi.
Tôi nhăn mặt, lùi lại né tránh: “Này anh… Anh là ai vậy? Đừng có ôm linh tinh chứ?”
Anh ta sững sờ tại chỗ.
Giống như vừa bị sét đánh, cả người khẽ run lên.
Người đàn ông trung niên cũng đứng chết trân, giọng nói lạc đi: “Thật sự mất trí nhớ rồi sao? Ông trời ơi, tại sao lại trừng phạt tôi như thế này…? Đây là con gái tôi, là con gái duy nhất của tôi! Tôi còn chưa kịp chuộc lỗi mà!”
Ông ta vậy mà cũng bật khóc.
Tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông trung niên khóc lóc đến mức này.
Cũng thú vị phết đấy.
Nhưng mà… tôi lại thấy ghê tởm.
Bất kể họ là ai, những giọt nước mắt của họ đều khiến tôi thấy buồn nôn.
Lạ thật.
Rõ ràng họ khóc rất thảm thương, tại sao tôi lại cảm thấy kinh tởm?
Tôi không hiểu nổi.
Người đàn ông trung niên vừa khóc vừa lấy điện thoại ra, tức giận gào lên: “Kỹ sư Vương! Con gái tôi thật sự mất trí nhớ rồi! Ông nhất định phải giúp nó khôi phục lại! Nó là con gái duy nhất của tôi!”
Giọng nói từ đầu dây bên kia mang theo sự bất lực: “Chủ tịch Hứa, tôi đã nhắc nhở ông rồi, ba lần là giới hạn! Tôi cũng không còn cách nào khác…”
“Vô dụng!”
Ông ta điên tiết ném mạnh điện thoại xuống đất, sau đó sấn lại gần giường, quỳ nửa gối, nhìn tôi đầy đau đớn: “Tiểu Chiêu, bố là bố của con! Con thử chạm vào mặt bố đi, nhất định con sẽ nhớ lại!”
A…
Ghê quá.
Tôi mạnh mẽ lắc đầu, không muốn chạm vào.
Người phụ nữ kia thấy vậy, nước mắt đã cạn, gần như ngã quỵ xuống sàn nhà.
Người thanh niên thì đứng đờ đẫn, mỗi lần hít thở đều phải ôm chặt lấy ngực.
Như thể… tim anh ta rất đau.
Bọn họ thật kỳ quái.
May mà, lúc này, một cô giúp việc hốt hoảng chạy vào, thở hổn hển báo tin: “Chủ tịch Hứa! Tiểu thư Chu Ngôn đã trở về!”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com