Chương 4
19
Bữa tiệc của Hạ gia trở thành một trò cười cho cả khu phố.
Hạ Trọng Phong không hiểu rằng điều quan trọng nhất của một bữa tiệc không phải là bộ đồ ăn tinh xảo, càng không phải là những đầu bếp Tây tóc vàng mắt xanh, mà chính là những người tham dự.
Anh ta đã quá xem nhẹ khoảng cách giàu nghèo và quyền lực giữa bản thân và thống soái.
Mộng Lệ không xuất hiện tại bữa tiệc của Hạ gia. Hôm sau, trên tờ Tinh Báo lại đăng một bức ảnh chụp cô ta bên cạnh thống soái.
Bài báo dùng những lời lẽ vô cùng khoa trương để ca ngợi vẻ đẹp quyến rũ và sự khôn khéo đầy toan tính của Mộng Lệ. Nó kể rằng từ nhỏ cô ta đã thông minh hơn người, tranh giành được cơ hội du học cùng tiểu thư nhà họ Khổng. Khi trở về, cô ta từng có một tình nhân trẻ tuổi điển trai, nhưng tình nhân đó không thỏa mãn được tham vọng của cô ta, thế nên cô ta nhanh chóng xoay người lao vào vòng tay của thống soái, chính thức trở thành người thiếp thứ mười chín.
Bài báo được gửi bởi một tác giả ẩn danh, lập tức gây ra nhiều tranh cãi. Có người tiếc nuối cho chàng tình nhân trẻ tuổi, có người khinh bỉ Mộng Lệ vì sự bạc tình, lại có những kẻ gan dạ dám ngầm mỉa mai rằng thống soái đã bị “cắm sừng”.
Tôi cố ý mua một tờ báo về đưa cho Hạ Trọng Phong xem.
Sau khi đọc xong, anh ta như phát điên lao ra ngoài, bà cụ khóc đến xé ruột xé gan cũng không thể cản được.
Có lẽ, anh ta chỉ muốn tìm Mộng Lệ để hỏi cho ra lẽ. Nhưng trong mắt thống soái, anh ta chẳng qua chỉ là một kẻ trẻ tuổi ngu xuẩn dám làm bẽ mặt ông ta.
Chưa đầy hai canh giờ, anh ta đã bị thuộc hạ của thống soái đánh cho tơi tả rồi quẳng về trước cửa Hạ gia như một đống bùn nhão. Cả người bầm dập, máu me khắp nơi, đầu gối bị bắn một phát, từ nay không thể đứng dậy được nữa.
Bà cụ nhìn thấy cảnh này thì lập tức ngất lịm.
20
Tôi bưng một chén trà hoàng kỳ đương quy ấm nóng, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tượng hỗn loạn của Hạ gia.
Bề ngoài càng bình thản, thì trong lòng tôi lại càng run lên vì hưng phấn.
Hẳn là tôi đã được Phật Tổ phù hộ, không chỉ có cơ hội sống lại một lần nữa, mà còn có thể tận mắt chứng kiến kẻ thù của mình phải sống nửa đời còn lại trong đau khổ tột cùng, như một con chuột chui rúc trong căn nhà ẩm thấp tối tăm của Hạ gia.
Đây không chỉ là báo ứng của Hạ Trọng Phong, mà còn là số phận hắn ta đáng phải gánh chịu.
Tên đàn ông nông cạn và tự phụ này, đời trước không hề trân trọng sự hy sinh của tôi, cũng không nhìn ra được sự phù phiếm và tham lam của Mộng Lệ.
Đây là kết cục tốt nhất dành cho hắn.
So với cái chết, sống một cuộc đời tàn tạ thế này mới là hình phạt thích đáng hơn cả.
Tôi bước vào phòng của Hạ Trọng Phong, nhìn anh ta nằm trên giường mê man bất tỉnh, tựa như đang chiêm ngưỡng chiến lợi phẩm vĩ đại nhất trong đời mình.
Không biết đã ngắm bao lâu, anh ta khẽ động đậy, rồi chậm rãi tỉnh lại. Ngược sáng, anh ta nheo mắt cố nhìn, cuối cùng nhận ra tôi.
“Uyển Thanh, tôi biết cô sẽ đến.” Anh ta kích động chống tay ngồi dậy, “Uyển Thanh, bây giờ tôi chỉ còn cô thôi! Mộng Lệ con đàn bà khốn kiếp đó, cô ta lừa tôi! Nếu không phải vì cô ta, tôi và cô đã sớm thành thân rồi!”
“Ồ? Cô ta lừa cậu điều gì?”
“Thực ra, cô ta không phải tiểu thư chính thống của nhà họ Khổng, cô ta…”
Nhưng có lẽ vì thấy tôi quá bình tĩnh, Hạ Trọng Phong bỗng chốc nghẹn lời. Anh ta cẩn thận gọi một tiếng: “Uyển Thanh?”
Tôi cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt anh ta, chậm rãi nhấn từng chữ:
“Chú em, cậu chỉ bị què chân, chứ không phải bị đần độn nhỉ?”
Ánh mắt tôi lạnh lẽo như băng.
“Phải gọi tôi là chị dâu.”
“Không! Tôi không tin!” Hạ Trọng Phong giận dữ ném vỡ chén thuốc bên cạnh. “Cô không thể nào cam tâm tình nguyện gả cho thằng phế vật đó!”
Tôi bật cười, nước mắt chực trào ra vì buồn cười.
“Hahaha! Cậu nghĩ thử xem, dù có vô dụng đến đâu, anh ấy cũng có thể vô dụng đến mức này sao?”
Nhớ đến Bá Lan, trong lòng tôi chợt dâng lên một tia ấm áp.
Anh ấy tốt thế nào, chỉ cần tôi hiểu là đủ rồi.
Tôi quay người rời đi, bỏ mặc sau lưng tiếng gào thét điên cuồng của Hạ Trọng Phong.
Tôi không còn thời gian để phí lời với hắn nữa.
Đã đến lúc thu dọn hành lý, chuyển đến Mai Viên rồi.
21
Ở bên nhau lâu ngày, tôi mới nhận ra Bá Lan lại mang tâm tính của một đứa trẻ.
Khi rời khỏi nhà họ Hạ, anh chỉ mang theo chú mèo mập màu cam và nói với tôi rằng nó tên là “Quýt Tọa”.
Mỗi khi tôi cặm cụi nghiên cứu các món thuốc bổ khí huyết, anh lại ôm mèo đứng dựa vào cửa bếp, cười nói: “Nào, chúng ta xem mẹ đang nấu món ngon gì đây?”
Tôi thích những khoảnh khắc như vậy, như thể chúng tôi thật sự là một gia đình nhỏ ba người.
Nhờ những bữa cơm hằng ngày cùng tôi, sắc mặt của Bá Lan đã trở nên hồng hào hơn, những cơn ho dữ dội trước kia cũng giảm hẳn.
Dù là bác sĩ Tây y hay ngự y thời tiền triều, ai cũng khẳng định sức khỏe của anh không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Tôi rất vui, nhưng Bá Lan lại chẳng mấy quan tâm đến sức khỏe của mình, lúc nào cũng cười bảo tôi đừng quá bận rộn, hãy giữ lại chút tiền cho bản thân.
Một ngày nọ, tôi ghé tiệm bánh Quán Sinh Viên mua ít điểm tâm, trên đường về đi ngang qua một con hẻm vắng. Đột nhiên, sau đầu tôi nhói đau, mắt tối sầm lại rồi ngất đi.
Khi tỉnh lại, tôi nhìn thấy Hạ Trọng Phong. Trong lòng lập tức thầm kêu không ổn, gần đây tôi sống quá êm đềm nên đã mất cảnh giác.
Gương mặt hắn u ám, hai má hóp lại đến mức trũng sâu, râu ria xồm xoàm, lởm chởm đầy mặt vì lâu ngày không cạo.
Thấy tôi tỉnh, hắn chống nạng khập khiễng đi tới, vung nạng lên và đập mạnh xuống người tôi.
“Tất cả bọn mày… từng người một… đều khinh thường tao! Là bọn mày đã hại tao ra nông nỗi này!” Hắn gào lên, đồng thời định tiếp tục giáng xuống một đòn nữa.
“Không phải thế!” Tôi vội lên tiếng để chuyển hướng sự chú ý của hắn. Lưng tôi đau rát, nếu cứ bị đánh tiếp như vậy, có lẽ hôm nay tôi sẽ chết không một tiếng động trong căn nhà này.
Tôi nhanh chóng nói: “Tôi không giống Mộng Lệ, cô ta đã lừa anh, còn tôi thì không. Chính vì anh không chịu cưới tôi nên tôi mới lấy anh trai anh, anh quên rồi sao?”
Dường như ký ức cũ chợt ùa về, Hạ Trọng Phong loạng choạng tiến lên hai bước, quỳ xuống vuốt ve gương mặt tôi: “Phải… phải… Uyển Thanh, là lỗi của anh. Em về bên anh được không?”
Có vẻ hắn đã quên mất một số chuyện. Tôi cố nhịn cảm giác buồn nôn, nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, nói chậm rãi:
“Đương nhiên là em muốn vậy rồi… Nhưng mẹ anh có chấp nhận không? Dù sao thì…”
Hạ Trọng Phong đột ngột bật dậy, cười như điên dại: “Mẹ tao… hahaha… mẹ tao chết rồi!”
Hắn bắt đầu cười lẫn khóc, đấm mạnh xuống đất, nước mắt giàn giụa.
Lúc này tôi mới nhận ra—Hạ Trọng Phong… e rằng đã phát điên.
22
Người điên thì chẳng còn lý trí. Tốt nhất là cứ tạm thuận theo hắn, chờ khi hắn lơ là rồi tìm cơ hội trốn đi.
Nhưng không ngờ việc nhắc đến mẹ hắn lại kích động hắn hơn.
Tôi cố gắng thu người lại, từng chút một dịch về phía cửa. Đây có vẻ là kho chứa củi của nhà họ Hạ, bên trong chất đầy gỗ và đồ linh tinh. Nhà họ Hạ giờ chỉ còn lại một mình Hạ Trọng Phong, tôi chỉ có thể cầu mong hắn không mất hết nhân tính để kéo dài thời gian.
“Muốn đi đâu? Muốn tìm cái thằng phế vật Hạ Bá Lan kia à?”
Không ngờ Hạ Trọng Phong lại nhanh chóng phát hiện ra. Hắn lại giơ nạng lên, rít lên đầy oán hận:
“Thà lấy một thằng tàn phế còn hơn chọn tao sao…”
Đoàng!
Tiếng súng nổ vang lên.
Hắn mở to mắt, không dám tin cúi đầu nhìn vết thương nơi máu đang ứa ra không ngừng, rồi đổ ầm xuống đất.
Tôi hoảng sợ ôm chặt đầu, nhưng ngay sau đó, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc:
“Uyển Thanh, là anh đây, Bá Lan.”
Tôi… được cứu rồi.
Trước khi rời khỏi nhà họ Hạ, tôi châm một mồi lửa, giống như kiếp trước, để tất cả bị thiêu rụi trong biển lửa.
Ngọn lửa bùng lên nhuộm đỏ cả bầu trời. Bên tai tôi văng vẳng tiếng người hô hoán “Cháy!”, “Cứu hỏa!”, lúc gần lúc xa.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy mọi chuyện của kiếp trước tựa như một giấc mộng dài.
23
Về đến Mai Viên, tôi cầm trên tay một chén trà hoa hồng an thần, không biết nên mở lời với Bá Lan thế nào.
Hạ Bá Lan—người chồng trên danh nghĩa của tôi.
Tôi từng nghĩ anh chỉ là một cử nhân tiền triều thất chí, nên đành sống luẩn quẩn nơi phố chợ.
Nhưng anh lại có súng, hơn nữa, còn bắn rất chuẩn.
Anh lên tiếng trước: “Người gửi bài báo nặc danh đó là em, phải không? Thống soái đang điều tra.”
“Vậy ra anh đã sớm biết là em, và vẫn luôn âm thầm bảo vệ em?”
Thấy anh gật đầu, tôi không biết phải cảm thấy thế nào. Mắt tôi nóng lên, chỉ muốn nhào vào lòng anh khóc một trận, nhưng lời thốt ra lại lạnh lùng cứng nhắc:
“Thế nào, anh hối hận rồi à? Biết em là một kẻ độc ác nham hiểm, đáng lẽ anh không nên cứu em, nên để em chết cháy trong ngọn lửa đó?”
Anh bật cười, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
“Nhóc nhím, lại xù lông rồi.” Anh thở dài, “Dù phải đánh đổi cả mạng sống, anh cũng sẽ cứu em.”
Tôi lặng lẽ tựa vào vai anh, chậm rãi kể lại chuyện kiếp trước của mình.
Nghe xong, anh im lặng hồi lâu.
24
“Sao thế? Anh có thấy em giống Hạ Trọng Phong, cũng điên rồi không?”
“Không…” Anh thở dài. “Chỉ là anh cảm thán rằng thế gian rộng lớn, chẳng có chuyện gì là không thể xảy ra. Giờ đến lượt em nghe câu chuyện của anh rồi.”
Anh nói anh đến từ tương lai, mang theo nhiệm vụ vĩ đại là thay đổi thời cuộc.
Chuyện này nghe thật hoang đường… Nhưng tôi tin anh.
“Anh đến từ năm 2030? Trời ạ, có khi lúc đó em còn chẳng sống nổi đến lúc đó.”
Bá Lan lập tức bịt miệng tôi, nghiêm túc nói: “Em nhất định sẽ sống thật lâu.”
Đột nhiên tôi nhớ ra điều gì đó, cẩn thận hỏi:
“Ở tương lai, anh đã có vợ chưa?”
Anh đỏ mặt: “Đương nhiên là chưa! Chỉ là hiện tại thời thế loạn lạc, anh thân phận đặc biệt, sợ sau này không thể bên em lâu dài, không thể chịu trách nhiệm với em.”
Tôi bật cười, chủ động hôn anh.
Hai tháng sau, tôi mang thai.
Chúng tôi biết đã đến lúc chia ly.
Ngày hôm sau, tôi ôm Quýt Tọa, lên thuyền đi Đảo Loan.
Bốn mươi chín năm sau, tôi sẽ quay về, mang theo con của chúng tôi.
“Phải rồi, anh chưa đặt tên cho con.”
“Vậy gọi là Thắng Lợi đi. Chương Thắng Lợi.”
(Hoàn)
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com