Chương 1
01
Thiếu niên tướng quân Tiêu Miễn anh dũng thiện chiến, trọng thương nơi chiến trường, bị khiêng về trong tình trạng m/áu me đầm đìa, chỉ còn nửa hơi thở.
Hắn là độc tử của Tiêu gia.
Tiêu lão phu nhân đã goá bụa nhiều năm, nay sắp phải kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, có người hiến kế, bảo bà vì con mà lập minh hôn.
Tiểu thư nhà ta – Lâm Nhược Chiêu liền sốt sắng nhận việc làm bà mối, tiến cử ta với Tiêu lão phu nhân.
Thân phận ta vốn là nô tịch, khế thân nằm trong tay tiểu thư, căn bản không thể phản kháng.
Tiểu thư bảo, nếu ta không chịu gả, thì sẽ tống ta vào phủ của lão thái giám đã cáo lão hồi hương.
Ta biết, nàng vẫn luôn canh cánh chuyện giữa ta và cô gia năm xưa, bèn quỳ xuống lập thệ trước trời xanh rằng ta chưa từng có nửa phần tơ tưởng.
Tiểu thư giận đến mức dí ngón tay vào trán ta:
“Thề thốt thì tính là gì? Ngươi nhìn lại ngực ngươi đi, có biết nó dụ người cỡ nào không?”
Ta cúi đầu che ngực, nước mắt tuôn rơi không thành tiếng.
“Ngày nào cũng lắc lư hai cái bánh màn thầu trước mặt nam nhân, ai nhìn mà chẳng muốn nếm thử mùi vị? Không phải ta không tin ngươi, mà là ta không tin nam nhân.”
Nàng thu lại vẻ nghiêm khắc, cúi người lau nước mắt cho ta.
“Tiêu gia là đại hộ danh môn, nếu không nhờ nương ta là cố hữu của Tiêu lão phu nhân, hôn sự tốt như vậy không biết đã bị ai cướp mất rồi.”
Ta ngấn lệ, giọng nghèn nghẹn: “Tiểu thư, ta không muốn bị gả làm minh hôn, cùng lắm thì ta đến nhà bếp tránh mặt cũng được, tuyệt đối không…”
Chưa kịp dứt lời, “bốp bốp” hai cái tát giáng xuống mặt.
Mặt ta bỏng rát như lửa đốt.
“Ngọc Trâm, ngươi đúng là cho mặt mũi mà không cần! Nếu không phải ta đứng ra bảo đảm cho ngươi, với cái vẻ phóng túng này, Tiêu lão phu nhân còn chẳng thèm để mắt! Ngay cả tư cách làm minh hôn cho Tiêu tướng quân cũng không có!”
Ta vừa định mở miệng phân trần rằng ta đã buộc ngực đến mức phẳng lì, ngày thường ăn mặc cũng kín như bưng, giữa mùa hè mà người còn bị nổi rôm.
Nhưng đúng lúc đó, quản sự ma ma thở hổn hển chạy vào.
“Tiểu… tiểu thư! Tướng quân phủ sai người đến báo, Tiêu tướng quân đã tỉnh rồi!”
02
Tiểu thư lôi kéo ta đến tướng quân phủ.
Qua tấm bình phong, thân thể gầy yếu của nam nhân lờ mờ ẩn hiện, thỉnh thoảng còn ho nhẹ vài tiếng.
Tiêu lão phu nhân nước mắt lưng tròng, nắm tay tiểu thư mà nói: “Nhược Chiêu, cảm tạ con những ngày qua vì A Miễn mà chạy vạy khắp nơi. Nay nó đã vượt qua cửa tử, không cần lập minh hôn nữa. Con đã vất vả rồi.”
Tiểu thư đảo mắt một vòng, nhanh nhảu nói: “Quế di, hôn sự này vẫn nên thành.”
“Sao… sao lại thế?”
“Chắc là do bát tự Ngọc Trâm cứng, vừa mới định thân thì Tiêu tướng quân liền tỉnh lại. Nếu nay kết hôn xung hỉ, tướng quân ắt sẽ khang kiện, tiền đồ rực rỡ.”
Lão phu nhân thoáng chần chừ, liếc nhìn ta đang đứng một bên, định lên tiếng thì phía sau bình phong có một vị lang trung bước ra.
Hắn do dự rồi cất lời: “Phu nhân, tướng quân tuy đã tỉnh, nhưng…”
“Nơi đây không có người ngoài, thái y có gì cứ nói.”
“Tướng quân tuy hồi tỉnh, nhưng… đùi trong từng trúng tên, chỉ sợ sau này…”
“Sau này thế nào?” – Tiểu thư còn sốt ruột hơn cả Tiêu lão phu nhân.
“Sau này không thể hành phòng.”
Tựa như tiếng sét ngang tai, lão phu nhân hai chân mềm nhũn, ta vội đỡ lấy bà, bà mới không ngã nhào xuống đất.
Đôi mắt đỏ hoe của bà rưng rưng nhìn ta: “Hài tử, con… con có nguyện ý gả cho phu quân như vậy không? Con yên tâm, ta sẽ không để con thiệt thòi, con cứ coi như là vào cửa làm con gái ta cũng được.”
Tiểu thư lập tức tiếp lời: “Nguyện ý, nguyện ý chứ! Nàng từ tiện tịch được chuyển làm lương tịch, có gì mà không nguyện ý!”
Ta nhất thời không biết nên đáp thế nào.
Rõ ràng ta vốn là lương tịch.
03
Phụ thân ta là y quan, ta là nữ nhi của tiểu thiếp, mẹ mất sớm, may mắn phụ thân thương yêu, đối đãi không tệ.
Chỉ tiếc sau khi phụ thân mất, kế mẫu vì muốn chiếm đoạt gia sản, định bán tất cả thứ nữ trong nhà cho bọn buôn người.
Tối trước khi bọn buôn người đến, ta lén đến cầu xin thư sinh nghèo năm xưa được ta ngày ngày mang cơm cho.
Nghe nói hắn đã đỗ tiến sĩ, vậy mà lại lạnh lùng khước từ ta.
Hắn đứng sau cửa, thậm chí không nỡ mở hé cửa.
“Diệp cô nương, ta đã đính thân với đích nữ của Thái phó. Nam nữ thụ thụ bất thân, không tiện mở cửa. Đây là một túi bạc, coi như là ta trả ơn ngày trước nàng từng giúp ta cơm áo. Xin hãy quay về.”
Rồi từ trong bức tường rào thấp, ném ra một túi bạc.
Tim ta như bị kim đâm, âm ỉ đau nhức.
Về sau, ta và kế mẫu giằng co giữa phố.
Bà ta dọa, nếu ta còn dám phản kháng thì sẽ bán ta vào thanh lâu.
May thay, phu nhân Thái phó tình cờ đi ngang qua, mua lại khế thân của ta, thu ta vào phủ làm nha hoàn.
Không lâu sau, vị thư sinh kia lại trở thành phu quân của tiểu thư nhà ta.
Ta đành xem như chưa từng quen biết, tận tâm hầu hạ tiểu thư.
Không ngờ cuối cùng vẫn bị nàng phát hiện.
Phản kháng cũng vô ích.
Ta nâng váy, kính cẩn quỳ gối trước mặt Tiêu lão phu nhân: “Lão phu nhân, ta nguyện gả cho Tiêu tướng quân, vì ngài ấy xung hỉ, phụng dưỡng người đến cuối đời.”
04
Tiêu lão phu nhân nói được làm được.
Bà chuẩn bị cho ta một bộ sính lễ đàng hoàng, đầy đủ thể diện.
Tiểu thư chọn đúng ngày cô gia đi công cán xa để gả ta ra khỏi phủ.
Nàng nhét khế thân vào tay ta, chột dạ nói: “Tiêu Miễn tuy không thể hành phòng, nhưng ngươi cũng bớt được nỗi khổ chuyện sinh nở.”
“Ngươi đừng lo, nam nhân không được ở phương diện kia, có khi lại đặc biệt ở những chỗ khác.”
Thật ra ta chưa từng nghĩ tới mấy chuyện đó, chỉ coi như đổi sang một nhà chủ mới.
Kiệu hoa vừa đến, bà mối cõng ta vào phủ tướng quân.
Tiêu tướng quân tinh thần vẫn chưa hồi phục, ta cùng thanh bảo kiếm của chàng bái đường thành thân.
Đêm tân hôn, người khác đều ngồi đợi trên giường cưới, chờ tân lang vén khăn đỏ.
Còn ta thì tự đẩy cửa bước vào —
Phu quân ta mặc hỉ phục đỏ rực, đã nửa nằm sẵn trên giường.
“Tiêu tướng quân,” ta khẽ gọi, sợ giọng hơi lớn cũng khiến chàng không chịu nổi.
Chàng quay mặt lại, gương mặt tuấn tú đến nao lòng, không còn chút sắc máu.
“Ta vốn không định cưới vợ. Nếu ngươi không để tâm, thì cứ xem nhau như huynh muội.”
Chàng chỉ vào chiếc ghế quý phi bên cạnh: “Tối nay để tránh khiến mẫu thân lo lắng, làm phiền ngươi tạm nghỉ ở đó một đêm. Ngày mai dọn sang khách phòng.”
“Vâng.”
Mọi thứ chàng đều sắp xếp chu toàn, khác xa những gì ta từng hình dung.
Lúc sắp xuất giá, có bà ma ma lén thì thầm dặn ta: “Thật ra, chuyện vợ chồng hoan hảo chưa chắc cần dùng chỗ đó, chỗ khác cũng được, chỉ là không thể sinh con thôi. Học chút đi, biết đâu dùng được.”
“Gì cơ?”
Bà ta lấm lét nhét cho ta một quyển sổ nhỏ.
Ta vừa mở ra xem, mặt đỏ tim đập loạn.
“Ngươi nóng à?”
Tiêu Miễn nhìn ta, đôi mắt trong veo nhưng lại nhìn đến cháy bỏng.
Ta bối rối nói: “Có lẽ do hỉ phục quá dày, nên hơi nóng một chút…”
“Vậy ngươi đi rửa mặt nghỉ ngơi sớm đi, ta ngủ trước.”
Chàng kéo chăn một bên, nghiêng người nằm xuống.
Có lẽ đã quá mệt, chỉ một lúc sau liền nghe thấy tiếng hô hấp đều đều, nhẹ nhàng.
Ta đi tới bàn trang điểm, tháo phượng quan xuống, đối diện gương đồng, cởi từng lớp hỉ phục, cuối cùng chỉ còn lại lớp áo mỏng nhẹ như sương.
Trong gương phản chiếu hình ảnh của ta— ngực đầy đặn, eo thon mảnh, môi đỏ tay trắng, đôi mắt long lanh nước.
Tiểu thư thường bảo, phụ nữ mà sinh ra thế này thì lẳng lơ vô độ, bắt ta phải che kín từ đầu đến chân.
Bất chợt, ta xoay người định bước vào tịnh phòng sau bình phong.
Liền chạm phải một ánh nhìn như muốn nuốt chửng lấy mình.
Gương mặt Tiêu Miễn còn đỏ hơn cả ta khi nãy, lồng ngực chàng phập phồng dữ dội, yết hầu trượt lên xuống liên tục.
Ta vội nhặt chiếc áo ngoài rơi trên đất, che trước ngực, lắp bắp: “Tiêu, Tiêu tướng quân… chẳng phải chàng đã ngủ rồi sao?”
Một lúc lâu sau, giọng chàng khàn khàn, mang theo kìm nén khó tả: “Ta cũng có thể… ngủ muộn một chút.”
05
Tim ta khẽ run, cả người sững lại.
Chàng đứng dậy, bóng dáng cao lớn phủ trùm lấy ta.
Tim ta đập rộn, đầu óc toàn là những hình vẽ trong cuốn sổ nhỏ kia, hơi thở không hiểu vì sao cũng nghẹn lạ.
Một lát sau, Tiêu Miễn xoay người đi về phía cửa.
Gió đêm lùa vào lúc cánh cửa mở ra khiến ta sực tỉnh.
Chàng đã biến mất trong màn đêm.
Ta âm thầm ngẫm nghĩ trong lòng —
Ánh mắt chàng khi nhìn ta khi nãy, rõ ràng là kinh ngạc.
Chẳng lẽ… là bị dáng vẻ của ta dọa rồi sao?
Trước khi ngủ, ta tự nhủ — sáng mai phải quấn ngực chặt thêm một chút.
Lúc nửa tỉnh nửa mê, Tiêu Miễn trở về.
Đuôi tóc chàng vẫn còn đọng nước, thì ra vừa mới đi tắm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, chàng đã không còn trong phòng.
Hạ Trúc vào chải đầu cho ta, ngoài cửa vang lên tiếng hắt hơi từng hồi.
Ma ma lo lắng nói: “Tướng quân đêm qua muốn tắm, sao không sai lão nô đi nấu nước? Tuy đã vào hè, nhưng đêm vẫn còn lạnh. Ngài tắm nước lạnh thế kia, e là nhiễm phong hàn rồi. Lão nô đi sắc trà gừng cho ngài.”
Ta ngẩng đầu, hỏi Hạ Trúc: “Tướng quân thích tắm nước lạnh sao?”
“Nô tỳ không rõ.”
Ta bảo nàng lui xuống, rồi khóa cửa phòng lại.
Vải quấn ngực ta siết thêm một vòng, rồi lại một vòng.
Nữ tử thời nay đều chuộng vóc dáng mảnh mai, chỉ có ta là đẫy đà mềm mại.
Tướng quân không thích, cũng là chuyện thường tình.
06
Ta đến thỉnh an Tiêu lão phu nhân.
Tiêu Miễn đã ngồi cạnh bà.
Vừa trông thấy ta, bà nở nụ cười hiền hậu như gió xuân, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng ho của Tiêu Miễn là sắc mặt liền sa sầm.
“A Miễn, ta có mấy lời riêng muốn nói với Ngọc Trâm, con lui xuống nghỉ ngơi trước đi.”
Tiêu Miễn nghe vậy liền rời khỏi.
Tiêu lão phu nhân phẩy tay gọi ta đến gần, bảo ta ngồi xuống trước mặt bà.
Bà nắm lấy tay ta, đôi mắt ầng ậng nước nhìn ta:
“Con ngoan, A Miễn nhà ta lấy được con là phúc khí của nó. Với tình trạng hiện giờ của nó, gả cho nó đúng là đã khiến con chịu thiệt.”
Nụ cười trên mặt bà dần phai nhạt, giọng nói thoáng chua xót: “Thái y nói nó tổn thương nguyên khí, chưa biết còn sống được bao lâu. Ban đầu trong tộc có người khuyên ta nên nhận một đứa trẻ làm con thừa tự cho nó, để lại hương hỏa. Nhưng nếu ta làm vậy, chẳng phải là hủy cả đời con sao?”
“Con chịu gả vào đây xung hỉ cho nó, ta đã vô cùng cảm kích rồi. Ta không thể để con lỡ dở cả nửa đời còn lại. Ta đã nghĩ hết rồi, nếu thật sự có một ngày A Miễn không qua khỏi, ta sẽ bảo nó viết sẵn giấy hưu thư cho con. Sau đó, ta sẽ để lại cho con chút ruộng đất nhà cửa, đảm bảo cuộc sống sau này của con được an ổn.”
Ta lau nước mắt nơi khóe mắt bà, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót nghẹn ngào.
“Mẫu thân, đa tạ người đã vì con mà tính toán.”
Ta vốn chỉ nghĩ mình đến đây làm nha hoàn, nào ngờ bà lại nghĩ cho ta chu đáo đến vậy.
Tự nhiên, ta lại nghĩ đến thân mẫu chưa từng gặp mặt của mình.
Nếu năm xưa người còn sống, có mẹ che chở, e là ta đã chẳng phải chịu nhiều khổ sở như thế.
Tiêu lão phu nhân bật cười qua hàng nước mắt: “Xem ta già rồi mà còn khiến con phải rơi nước mắt theo. Ngọc Trâm, đừng khách khí thế, theo A Miễn gọi ta một tiếng ‘nương’ là được rồi.”
“Dạ… nương.”
“Con gái ngoan, ta còn có chuyện muốn nhờ. Nghe Nhược Chiêu nói, con biết nấu dược thiện, vậy từ nay việc ăn uống thường ngày của A Miễn đành phiền con chăm lo. Đây là một chút tư tâm của ta — ta chỉ mong nó sống được lâu hơn một chút.”
Nói đến cuối câu, giọng bà lại nghẹn lại.
Ta khẽ gật đầu.
“Khổ cho con rồi, Ngọc Trâm.”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com