Chương 1
1
Gần đây, Trần Cảnh có bạn gái mới.
Mỗi tối khi cả phòng đang chơi game nhóm, cậu ấy lại bận nhắn tin với bạn gái để vun đắp tình cảm.
Mấy đứa trong phòng thì vừa trách cậu ta trọng sắc khinh bạn, vừa ngầm hiểu.
“Haizz, Trần Cảnh nhà mình đẹp trai thế này, các cô gái theo đuổi chắc xếp hàng từ trường đến tận quê mình ở Hắc Long Giang. Hẹn hò cũng là bình thường thôi mà.”
Trần Cảnh lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng trước những câu trêu chọc kiểu đó.
Nhưng mỗi khi bọn tôi nói chuyện, cậu ấy đều nhìn về phía tôi, như tối nay vậy.
Ánh mắt của cậu ấy làm tôi hơi sợ, nghĩ chắc do mình chưa lên tiếng gì, đành gượng gạo mở miệng:
“Cảnh ca, chuyện cậu có bạn gái, tôi hoàn toàn không phản đối.”
“Không những không phản đối, mà tôi còn ủng hộ hết mình.”
“Nhưng cậu đừng nhìn tôi chằm chằm thế được không?”
Trần Cảnh: “Cuối tuần rảnh không? Đi với tôi một chuyến.”
“Hả?”
Ý là gì đây? Muốn tôi làm bóng đèn?
“Tôi định dẫn bạn gái về ra mắt, nhưng mà cô ấy…”
Vậy thì cứ dẫn về thôi, liên quan gì đến tôi?
“Cô ấy hơn tôi mười tuổi, tôi sợ bố mẹ không đồng ý.”
“Nên cậu đi với tôi, trước giảm thấp tiêu chuẩn của họ, rồi tôi mới dẫn bạn gái về. Như vậy sẽ dễ hơn nhiều.”
A cái này…
Lấy tôi làm bia đỡ đạn?
“Được thôi, nhưng giả làm đồng tính thì phải tính thêm phí.”
—
2
Trần Cảnh đưa trước tôi năm trăm tệ, hứa sau hôm nay sẽ thanh toán thêm năm trăm nữa.
Tôi bấm đốt ngón tay tính toán kỹ càng:
“Nói trước nhé, nếu bố mẹ cậu đuổi thẳng chúng ta ra khỏi nhà, số tiền này tôi cũng không trả lại đâu.”
“Với cả, nếu bị đánh thì phải thêm hai trăm nữa.”
Trần Cảnh đồng ý rất sảng khoái: “Chốt đơn.”
Không biết bố mẹ Trần gia là người thế nào.
Tôi vắt óc nghĩ đủ loại cách ứng phó, trong khi tên Trần Cảnh đó thì thảnh thơi bật nhạc.
Cậu ấy lái xe rất điềm tĩnh, thời tiết đẹp, xa xa là những đám mây trôi lơ lửng.
Ngón tay của Trần Cảnh thon dài, mỗi khi cậu ấy nắm vô lăng, gân xanh hiện lên nhẹ nhàng, nhìn cũng khá cuốn hút.
Trần Cảnh nhận ra tôi đang nhìn, ngón tay cậu ấy khẽ co lại.
“Lát nữa cậu chỉ cần gật đầu, còn lại để tôi nói.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Không cần mở miệng, tỷ lệ bị ăn đòn cũng giảm đi rất nhiều.
—
3
Trần Cảnh là người bản địa, nhà chỉ cách trường bốn mươi phút đi xe.
Cậu ấy dừng xe, xuống mở cửa cho tôi.
Thậm chí lúc tôi xuống xe, cậu ấy còn chu đáo che đầu tôi để không đụng phải khung xe.
Điều này làm tôi hơi ngại.
Trần Cảnh giúp tôi chỉnh lại cổ áo, căn dặn: “Đóng kịch thì phải làm tới cùng.”
Tôi lập tức hiểu ý, tự nhiên khoác lấy cánh tay cậu ấy.
Đúng điệu rồi, người yêu nhỏ thì phải thân mật chứ.
Trần Cảnh khựng lại một chút, rồi cầm lấy bàn tay tôi đang khoác trên tay cậu, nắm chặt.
“Không được đâu anh trai, thế này không thể hiện được sự ngại ngùng của tôi.”
Tôi rút tay ra, lại khoác lên cánh tay cậu ấy.
Sau đó dụi đầu vào ngực cậu ấy.
“Như thế này đi, lát nữa có gì không tiện nói, tôi sẽ trốn vào ngực cậu.”
Tiện thể tôi còn ôm cậu ấy một cái, rồi đầu cọ nhẹ vào ngực cậu ấy:
“Cứ thế này, bố mẹ cậu chắc chắn ngại hỏi chi tiết, rồi chúng ta sẽ hoàn hảo dựng lên hình tượng cặp đôi nam – nam.
Chỉ là chiều cao hơi bất tiện, Trần Cảnh chỉ cao hơn tôi nửa cái đầu, tôi muốn dụi vào ngực cậu ấy phải hơi cúi xuống.
Trông hơi kỳ quặc.
“Ca, lát nữa chân cậu đứng dạng ra một chút, để tôi cúi dễ hơn.”
Trần Cảnh vẫn im lặng, tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy.
Rồi theo ánh mắt cậu ấy nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên trong thang máy bên trái.
Tôi lại ngẩng đầu nhìn Trần Cảnh, và nghe thấy cậu ấy gọi hai người kia:
“Bố, mẹ.”
4
Cuối cùng, Trần Cảnh vẫn nắm tay tôi bước vào nhà.
Tôi nửa núp sau lưng cậu ấy, giả bộ rụt rè như một chú chim cút.
Cho đến khi mẹ cậu ấy kéo tôi qua, ân cần bảo:
“Đừng khách sáo, con cứ coi đây như nhà của mình nhé.”
Sau đó, mẹ Trần ép tôi ngồi xuống ghế sofa, rồi mang ra đủ loại trái cây.
Bà đuổi Trần Cảnh ra ngoài, bảo cậu ấy xuống dưới mua một chai giấm.
Sau khi quay lại, bà dịu dàng cười với tôi:
“Thích loại nào thì ăn, không thích thì lát nữa bảo Tiểu Cảnh ăn giúp.”
Thật sự là… nhiệt tình đến mức khiến người khác hoảng sợ.
Tôi thầm nghĩ đây chắc chắn là sự bình yên trước cơn bão.
Ánh mắt tôi dõi theo Trần Cảnh đang sắp sửa ra ngoài, trông đầy vẻ tội nghiệp.
Hy vọng cậu ấy động lòng mà đừng bỏ tôi lại một mình.
Kết quả, cậu ấy như bị mù, cầm chìa khóa lên rồi thẳng thừng bước ra khỏi cửa.
Tôi đành cắn răng đối mặt với bố mẹ Trần.
Mẹ Trần đẩy đĩa lê đã gọt sẵn về phía tôi, cười tươi:
“Mùa thu ăn lê cho mát phổi.”
Đây là muốn tôi chia tay với Trần Cảnh sao?
Mẹ Trần: “Con là Thẩm Sầm đúng không?”
Tôi lặng lẽ gật đầu, không dám hé răng.
Lê cũng chẳng dám ăn, chỉ cố tỏ ra mình là người hướng nội rụt rè.
“Nghe Tiểu Cảnh nhà bác nhắc đến con nhiều lần rồi, lần này cuối cùng cũng dẫn con về.”
Ơ… nhắc đến nhiều lần?
Vì bạn gái, Trần Cảnh diễn sâu đến vậy cơ à?
“Tiểu Cảnh thích con thì bọn bác biết rồi. Nhưng con à, nói thật với bác, con có thích Tiểu Cảnh nhà bác không?”
Tới rồi, trọng tâm tới rồi.
Trần Cảnh, ông chủ thân mến, giờ đến lượt tôi làm việc rồi.
Bước một, tôi nghiêm túc gật đầu: “Dạ bác, con cũng thích Cảnh ca.”
Bước hai, thể hiện lòng trung thành: “Cả đời này, ngoài Cảnh ca ra, con sẽ không thích ai khác.”
Bầu không khí đã đạt đến “điểm G”, tôi ngẩng lên nhìn mẹ Trần, ánh mắt chan chứa tình cảm:
“Bác à, con thật lòng thích Cảnh ca, bác có đánh có mắng cứ trút hết lên con.”
—
5
Một ngàn tệ có thể mua được gì?
Chính là ý chí sắt đá và tinh thần bất khuất của tôi.
Không đúng, nếu bị đánh, tôi sẽ kiếm được một ngàn hai.
Giá trị bản thân tôi cao thế cơ mà.
Tôi căng cổ chờ đợi cơn giông bão kéo đến, nhưng giây tiếp theo, mẹ Trần nắm lấy tay tôi, dịu dàng nói:
“Nhìn cái là biết con là một đứa trẻ ngoan.”
“Ban đầu bác nghĩ Tiểu Cảnh chỉ là yêu đơn phương, giờ biết hai đứa con đều có tình cảm, bác yên tâm rồi.”
“…?”
Khoan đã, câu này, sao tôi nghe không hiểu?
Tôi hoang mang nhìn sang ba Trần, mong nhận được một lời phủ nhận.
Kết quả ông ấy nói: “Nếu vậy, chuyện của hai đứa, bố cũng đồng ý.”
“…?”
Trần Cảnh, sao cậu còn chưa quay lại? Thế giới này điên rồi.
—
6
Khi Trần Cảnh về, tôi đã ăn hết cả một đĩa lê.
Đối mặt với sự nhiệt tình của mẹ Trần, tôi đã hoàn toàn mất hết khí phách.
Tôi nhìn cậu ấy cầu cứu, nhưng Trần Cảnh lại như không thấy.
Không, có lẽ cậu ấy thấy rồi.
Vì sau khi đặt chai giấm xuống, cậu ấy thản nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi.
Giọng cậu ấy trong trẻo, gọi: “Sầm Sầm.”
Rồi xiên một miếng lê đưa đến trước miệng tôi.
Ai hiểu nổi sự dịu dàng không đúng lúc này của cậu ấy từ đâu mà ra?
Lại nhìn biểu cảm đầy ẩn ý của mẹ Trần, tôi muốn phát điên.
Thấy tôi không há miệng, Trần Cảnh khẽ nhếch môi, xoa đầu tôi:
“Sao thế? Trong ký túc xá chẳng phải tôi vẫn hay đút cho cậu ăn à?”
Cậu thanh niên à, cậu có muốn nghe lại lời mình vừa nói không?
Tốt rồi, giờ biểu cảm của ba Trần cũng trở nên sâu xa.
Tôi cười gượng, há miệng đón lấy miếng lê “nóng bỏng tay” này.
Mẹ Trần hài lòng: “Được rồi, hai đứa cứ ngồi chơi, bác đi nấu cơm.”
Bố Trần cũng đứng dậy: “Bố lên thư phòng soạn bài.”
Để lại tôi và Trần Cảnh ngồi cứng đờ trên ghế sofa.
Tôi, nhỏ giọng, thì thầm, ghé sát Trần Cảnh:
“Tình hình này, mình không lường trước được nhỉ, giờ sao đây?”
Trần Cảnh cúi đầu xuống một chút, cũng thì thầm:
“Diễn tiếp là được.”
Tôi nghiến răng: “Không phải, ban đầu cậu bảo chỉ diễn một lần.”
Giờ đã được chấp nhận, không phải sẽ còn phải diễn nhiều lần để bố mẹ cậu quen sao?
“Không phải chứ, Cảnh ca, cậu phải giữ tình anh em đấy.”
“Tôi lớn từng này, còn chưa yêu ai, diễn nhiều quá người ta đồn tôi là gay thì sao?”
Trần Cảnh trầm ngâm một lúc, rồi giơ ngón tay dài đẹp đẽ của cậu ấy lên, làm dấu số hai.
“Nếu lần sau còn phải diễn, hai ngàn một lần.”
Tôi nhăn nhó: “Ca, vấn đề không phải ở tiền…”
“Ba ngàn.”
“Chốt đơn.”
7
Sau bữa cơm “đầm ấm vui vẻ” tại nhà Trần Cảnh, tôi kéo cậu ấy nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
“Mẹ cậu nói chuyện cao tay thật đấy, ở lại thêm vài phút nữa chắc bà ấy cũng moi được chuyện tôi mấy tuổi còn tè dầm.”
Ngồi lên xe, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Trần Cảnh sờ tay tôi, rồi lấy chiếc áo khoác từ ghế sau đưa qua:
“Mặc vào đi.”
Động tác của cậu ấy tự nhiên đến mức tôi mặc vào xong rồi mới nhận ra.
Khoan, cậu ta sờ tay tôi làm gì?
Vốn dĩ tinh thần tôi đã nhạy cảm, hành động này làm tôi càng mơ hồ hơn.
Bảo cậu ấy cố tình thân mật thì cũng không giống.
Tôi liếc nhìn Trần Cảnh, lúc này cậu ấy đang thoải mái xoay vô lăng, thậm chí còn tiện miệng hỏi tôi:
“Trước khi ra khỏi ký túc xá bảo mặc thêm áo, sao không nghe?”
Ừm… tôi đâu biết hôm nay lại hòa hợp như thế này.
Chẳng lẽ tôi phải nói thật: Tôi vốn định đi “đấu tay đôi” với bố cậu, mặc nhiều quá sợ ảnh hưởng sức chiến đấu?
Thế nên tôi chỉ qua loa đáp: “Lúc ra ngoài chưa thấy lạnh.”
Tôi chợp mắt trên xe một lúc, đến trường thì bị Trần Cảnh gọi dậy.
Trời thu cao trong xanh, mây trông xa xôi, mở mắt ra có cảm giác bao la hùng vĩ.
Nhưng hình như có mưa bụi rơi nhẹ.
Trần Cảnh dựa vào cửa sổ ghế phụ, thò tay vào lấy giấy.
Khi tờ giấy lướt qua mắt tôi, giọng nói trong trẻo của cậu ấy vang lên:
“Tối nay đi ăn không? Tôi mời.”
Cậu ấy mở cửa xe, đưa tay về phía tôi.
Vừa mới ngủ dậy, tôi lười biếng, bèn nắm tay cậu ấy để mượn lực.
Mưa vừa bắt đầu, mặt đất chưa kịp ướt.
Trần Cảnh bung ô, vòng tay qua vai tôi, cùng tôi đi về ký túc xá.
Bình thường khi lười mượn vai anh em tốt chút cũng là chuyện bình thường.
Nhưng sau vụ giả làm gay ra mắt bố mẹ cậu ấy, tự nhiên tôi cảm thấy có chút ngại ngùng.
Tay Trần Cảnh, thật ấm.
Phần vai được cậu ấy ôm, cũng ấm áp và chắc chắn.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy một cái.
Không hổ danh là nam thần trường A, quả thực đẹp trai.
Nhìn góc nghiêng này, đôi mắt phượng sâu lắng, sống mũi cao thanh tú, và đôi môi mỏng kiêu ngạo ấy…
Khoan đã…
Chết tiệt, tôi đang nghĩ gì thế này!
—
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com