Chương 3
12
“Sầm Sầm này, nhà tắm riêng của phòng mình hỏng rồi, cậu có đi nhà tắm công cộng không?”
Tịch Vũ hỏi tôi.
Tôi liếc mắt nhìn Trần Cảnh vừa bước vào cửa, liền đáp:
“Không đi đâu, có một ngày thôi mà. Mai sửa xong rồi, hôm nay không tắm.”
Tịch Vũ ngạc nhiên:
“Cậu không phải không tắm là chịu không nổi sao?”
Trần Cảnh đi tới, đặt hộp trái cây vừa mua lên bàn tôi:
“Sao không tắm?”
Tôi vắt chân chữ ngũ, đáp:
“Lười chứ sao, hỏi làm gì.”
Trần Cảnh nhẹ nhàng vỗ lên cái chân đang vắt của tôi:
“Cột sống bị lệch, phẫu thuật hai trăm năm mươi triệu.”
Tôi: … Lặng lẽ hạ chân xuống, đổi chân còn lại gác lên.
“Cân bằng hai bên thôi mà, có sao đâu.”
Trần Cảnh nghiêm túc:
“Cột sống xoắn, phẫu thuật năm trăm triệu.”
“… Tôi ít học, đừng gạt tôi.”
—
13
Cuối cùng, tôi vẫn phải đi tắm.
Bị Trần Cảnh kéo thẳng vào nhà tắm công cộng.
Tên này còn bắt tôi cởi đồ cùng cậu ấy.
Tôi cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng:
“Sỉ nhục có nhiều cách, cậu nhất định phải chọn cách so bì dáng người với tôi à?”
Tôi quyết tâm giữ vững lòng tự trọng của mình.
Kết quả, Trần Cảnh liếc tôi một cái, hờ hững nói:
“Giờ không cởi, lát nữa tôi tự tay cởi giúp.”
Được, cậu giỏi lắm.
Tôi cởi đồ, đi vào, vị trí tắm ngay cạnh Trần Cảnh.
Tôi cũng chẳng muốn đâu, nhưng đông người quá, không chọn chỗ này thì phải xếp hàng.
Tôi gội đầu xong, chuẩn bị xoa xà phòng tắm thật nhanh.
Kết quả, rèm bị kéo ra, Trần Cảnh bước vào, còn cầm theo khăn kỳ lưng.
“…!”
Tôi nuốt xuống tiếng hét thảm, cầu xin:
“Ca à, nhẹ tay thôi…”
Tên này, lực tay mạnh quá.
Chẳng khác gì mấy ông thợ kỳ lưng ở quê tôi.
Mẹ ơi, con muốn về nhà!
Sau một hồi tắm gội, khi bước ra, tôi cảm giác như được tái sinh.
Nhìn Trần Cảnh đứng cạnh, áo quần chỉnh tề, tôi càng thấy thế gian này thật không công bằng.
Cậu ấy đặt một chiếc khăn lên đầu tôi, hai tay xoa nhẹ.
Cho đến khi tóc tôi dựng hết cả lên, cậu ấy mới buông tay.
OK, thực ra Trần Cảnh không phải đối xử tốt với tôi.
Chỉ là cậu ấy hơi mang thiên hướng “mẹ chăm con”.
Kỳ lưng và lau tóc cho tôi giống hệt cách mẹ tôi từng làm hồi nhỏ.
Đã rõ, cậu ấy không cong.
Cậu ấy chỉ thích chăm sóc người khác.
Trong tình yêu, kiểu người này gọi là gì nhỉ?
À, kiểu “phụ hệ”.
Không biết bạn gái cậu ấy có thích kiểu này không.
Đột nhiên, sau lưng vang lên vài tiếng xì xào nhỏ.
“Trần Cảnh có khi nào là gay thật không?”
“Lâm Tuân, cậu không phải thích Trần Cảnh sao? Mau đi hỏi thử đi.”
“Đúng đấy, lỡ đâu có cơ hội thì sao?”
Tôi đội nguyên cái đầu tóc rối như tổ quạ quay lại, chạm phải ánh mắt âm trầm của một người.
Thấy tôi nhìn qua, cậu ta và đám bạn lập tức im bặt.
Tôi nhìn Trần Cảnh. Lúc này cậu ấy đang bận rộn gấp quần áo cho tôi, chắc chưa nghe thấy.
“Đi thôi?”
Trần Cảnh hỏi, đưa tay ra định nắm lấy tay tôi.
Tôi nhìn người kia, cậu ta giơ ngón giữa với tôi.
Tôi nhướn mày, kéo tay Trần Cảnh lại, chỉ về phía đó:
“Cảnh ca, cậu quen người đó không?”
“Hắn vừa giơ ngón giữa với tôi.”
Cậu ta: “…”
Không ngờ đúng không? Ông nội mày có thù thì báo ngay tại chỗ.
14
Cái tên nam sinh mặt mày u ám tên Lâm Tuấn đó vừa thấy Trần Cảnh xoay người đã lập tức chột dạ.
Hắn dẫn cả đám người sau lưng nhanh chóng rời đi.
Trần Cảnh kéo tay tôi ra khỏi chỗ đó, vừa đi vừa đáp:
“Người không quan trọng, không cần biết làm gì.”
Ra khỏi phòng tắm, tôi mới nhận ra trời lại mưa. Những hạt mưa nhỏ mịn, rơi xuống da lạnh lạnh.
Trần Cảnh đưa tay chắn mưa cho tôi:
“Đi nhanh lên, trời hạ nhiệt rồi, gió thổi dễ cảm đấy.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, chạy theo cậu ấy về ký túc xá.
“Thứ Bảy này, về nhà tôi một chuyến đi.”
Trần Cảnh đột ngột nói.
“Hả?”
Lời cậu ấy làm tôi bối rối đến độ không phản ứng kịp.
Tôi định mở miệng từ chối nhưng trong đầu lại chưa nghĩ ra lý do hợp lý.
Trần Cảnh đã lên tiếng trước:
“Ba ngàn.”
“Chốt!”
Trời ơi, cậu ấy hào phóng vậy, thật khó để từ chối mà.
—
15
Còn chưa đến thứ Bảy, trong trường đã rộ lên tin đồn Trần Cảnh là gay, còn có tôi với cậu ấy đang yêu nhau.
Vừa nghe được tin đồn, tôi thấy trời đất tối sầm.
Điều tôi lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra.
Đáng nói là Trần Cảnh đang đi thi đấu, hai ngày nay không ở trường.
Tôi chẳng có ai để bàn bạc.
Tôi nhắn tin cho cậu ấy, tóm tắt tình hình hiện tại.
Chủ yếu là hai kiểu lời đồn.
Một là khẳng định chắc nịch:
“Thật đó, mọi người không thấy à, Trần Cảnh đối xử với cậu bạn cùng phòng tốt lắm mà.”
Hai là bán tín bán nghi nhưng sẵn sàng “đẩy thuyền”:
“Thật không? Nếu thật thì tôi ship cặp này luôn.”
“Trời ơi, tôi muốn ship lâu lắm rồi, kiểu lạnh lùng cấm dục và bạn cùng phòng đáng yêu dễ thương, hoàn hảo quá còn gì!”
Không phải chứ, sao chẳng ai phản đối gì hết vậy?
Xã hội bây giờ có thể chấp nhận như vậy luôn sao?
Tôi xoa ngực, cảm thấy mình hơi cổ hủ.
Không không, tôi cổ hủ cái gì chứ?
Chuyện không rơi vào mình thì thấy không sao.
Nhưng giờ tôi là người trong cuộc mà, khó chịu thật sự luôn.
Trần Cảnh không trả lời tin nhắn, chắc cậu ấy còn bận thi đấu.
Tôi nằm xuống giường, tâm trạng nặng trĩu.
Không giải quyết được thì… ngủ một giấc cái đã.
—
16
Sau khi tỉnh dậy, tôi liếc điện thoại, thấy Trần Cảnh gửi định vị.
“Đến đây đi. Lần trước mưa, chưa mời cậu ăn cơm. Tối nay bù lại.”
Tôi bật dậy, vò tóc, rồi khoác áo ra ngoài.
Cơm nước gì đó không quan trọng, tôi chủ yếu muốn tìm cậu ấy để bàn bạc thôi, thật đấy.
Theo định vị tìm đến nơi, là một phòng bao khá sang trọng.
Nhưng chưa kịp bước vào, tôi đã nghe thấy một giọng nam bên trong:
“Thẩm Sầm? Hắn là cái thá gì chứ?”
Ý gì đây? Làm như tôi hết thời rồi, các người nghĩ tôi không biết cách đáp trả sao?
Nói xấu tôi sau lưng đúng không?
Tôi dừng chân ngoài cửa, đứng im nghe tiếp.
Đợi mấy người nói xong, tôi sẽ vào và làm rõ chuyện này.
“Trần Cảnh thích hắn? Không đời nào.”
“Bạn cùng phòng thì hiểu mà, ngày nào cũng gặp. Tên Thẩm Sầm đó lại có cái kiểu lả lướt quyến rũ, Trần Cảnh nhất thời bị dụ dỗ cũng dễ hiểu thôi.”
“Vả lại, trong giới này, mấy người cũng biết rồi đấy, Trần Cảnh chỉ đùa cợt hắn thôi. Không lâu đâu, chán là bỏ ngay, chờ mà xem.”
Đệch, còn lôi cả Trần Cảnh vào đồn thổi.
Tôi đẩy cửa phòng, ánh mắt lập tức khóa vào người đang đứng giữa đám đông nói chuyện hăng say.
Âm thanh trong phòng khá ồn ào, tiếng đẩy cửa nhỏ không ai chú ý.
Đến khi tôi bước đến trước mặt hắn, hắn mới nhận ra và híp đôi mắt say mèm nhìn tôi.
Hắn chưa nhận ra tôi, nhưng tôi đã nhận ra hắn.
Chính là tên Lâm Tuấn lần trước gặp ở nhà tắm.
Tôi cầm ly rượu trên bàn, dứt khoát hắt thẳng vào mặt hắn.
“Uống chút nước đái ngựa mà dám lớn tiếng. Còn nói thêm câu nữa thì cẩn thận mất mạng.”
“Đàn ông to xác thế này mà thích nói xấu sau lưng người khác à?”
“Thích nói hả? Ăn hai bạt tai của ông đây trước, rồi ông cho phép nói xấu tôi năm phút.”
Mọi người chưa kịp phản ứng, tôi đã tặng hai cái bạt tai dứt khoát.
Sướng hết cả người.
Dạy dỗ người ngu ngốc thì phải vậy, đơn giản và rõ ràng.
Lâm Tuấn sau đó mới phản ứng lại, không thèm uống rượu nữa, lao vào tôi như điên.
Tôi nhanh chóng né sang bên, lùi về cửa thì đụng phải một lồng ngực ấm áp quen thuộc.
Ngẩng đầu lên, quả nhiên là Trần Cảnh.
17
Thấy vết thương trên khóe miệng tôi, Trần Cảnh hơi bất lực.
“Sao không chờ tôi đến?”
Tôi bĩu môi: “Tôi đâu biết là cậu không ở đó.”
“Không đúng, nếu lúc đó cậu ở đó, tôi chắc sẽ tức chết mất.”
Người ta nói xấu tôi, mà cậu còn bình thản ngồi dưới lắng nghe, thế thì đúng là đáng ghét thực sự.
“Tại sao cậu không vui?”
Tôi trừng mắt: “Cậu đúng là biết rõ còn cố hỏi.”
“Cái tên Lâm Tuấn kia thích cậu, cậu biết chứ?”
Trần Cảnh đáp lại một tiếng: “Ừ.”
“Hắn vừa nói tôi là đồng tính.”
Trần Cảnh: “Rồi sao?”
“Rồi sao? Nhiêu đó đủ để tôi đập hắn tám trăm lần rồi!”
Trần Cảnh bất chợt tiến sát lại, đặt một nụ hôn lên má tôi.
Cậu ấy liếm môi, ánh mắt mang vẻ sắc bén: “Cậu ghét lắm à?”
Tôi…
“Hình như cũng không đến mức đó.”
“Không, khoan, chuyện này không liên quan đến nhau! Ý tôi là tôi ghét bị gọi là gay, không phải tôi ghét cậu!”
Trần Cảnh ngắt lời: “Hắn nói đúng một phần đấy. Tôi đúng là gay.”
Giọng cậu ấy thản nhiên như đang nói về món ăn tối nay.
Tôi chết lặng tại chỗ.
“Chuyện bạn gái hơn mười tuổi là bịa, tôi không có người bạn gái nào cả.”
“Từ đầu đến cuối, tôi chỉ thích cậu. Lần này dẫn cậu về nhà cũng là vì thích cậu.”
Đầu óc tôi không kịp xử lý, đưa tay day day thái dương.
“Cậu chờ chút… để tôi từ từ.”
Trần Cảnh đưa tay xoa đầu tôi: “Không sao, cậu không chấp nhận cũng không sao.”
“Khi quyết định nói ra, tôi đã sẵn sàng đối mặt với việc bị cậu ghét.”
Não tôi như bị giật, đột nhiên hỏi:
“Hắn nói đúng một phần? Hắn còn bảo cậu chơi đùa tôi thôi.”
Đồ khốn! Không chỉ muốn bẻ cong tôi, còn định bẻ cong rồi vứt đi?
Trần Cảnh khựng lại, một lát sau, như khen ngợi:
“Đúng là suy nghĩ của cậu hơi khác người.”
“Nhưng tôi thích.”
“Chơi đùa rồi bỏ là chuyện không bao giờ xảy ra. Tôi đã đưa cậu về gặp gia đình, tôi chỉ cần cậu thôi.”
—
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com