Chương 1
1
Bộ phim mới lên sóng, vai nữ phụ của tôi bị chửi thảm hại.
Để cứu vãn thiện cảm của công chúng, quản lý bỏ tiền nhét tôi vào một chương trình truyền hình thực tế theo dạng trò chơi.
Sau vài trò đơn giản, MC mở màn phần chơi “Thật lòng thật dạ”.
“Các vị khách mời, chuyện táo bạo nhất mà mọi người từng làm là gì?”
Câu này tôi biết!
Tôi giành trả lời: “Hồi cấp ba, tôi trộm quần áo của nam thần trường mình, đem đấu giá từ thiện được hai nghìn tệ.”
Vừa dứt lời, khán giả dưới sân khấu lập tức xôn xao.
Tôi mơ hồ nghe được vài người hỏi: “Nam thần cấp ba đẹp trai không?”
Tôi tắt mic, len lén trả lời: “Nghe nói là đẹp lắm, nhưng tôi chưa tận mắt thấy. Khi đó nam thần đã lọt vào mắt xanh của công ty giải trí, mọi thông tin cá nhân đều được giữ kín.”
Cô gái hỏi tôi hiển nhiên không ngờ tôi sẽ đáp lại cô ấy.
Đôi mắt cô ấy sáng rực, ánh nhìn dành cho tôi cũng thay đổi.
Thật ra tôi không phải kiểu người thích giao lưu với khán giả, chỉ là mấy trò chơi vừa nãy quá chán.
Thêm vào đó, mấy người trên sân khấu, tôi chẳng quen ai.
Một đỉnh lưu, một vua điện ảnh mấy năm liền đoạt giải.
Còn có một tiểu hoa đán mới nổi vừa giành mất ba bộ phim của tôi.
Nếu tôi chen vào, chắc dư luận lại chửi nữa.
Tôi ngồi sát mép sân khấu, gần khán giả phía dưới.
Cô gái nọ tiếp tục hỏi: “Bán được hai nghìn tệ, chắc là bán cho fan nữ của nam thần đúng không?”
Tôi nhớ lại tình cảnh khi ấy, lắc đầu: “Không, bán cho một nam sinh.”
Vừa nghe là con trai, cô gái kia càng hào hứng: “Nam sinh? Cuối cùng hai người đó có đến với nhau không?”
Nhìn gương mặt phấn khích của cô ấy, tôi mới chợt nhận ra chuyện này hình như có chút mờ ám.
Nghĩ vậy, tôi không khỏi tiếc nuối: “Không biết, sau đó tôi ra nước ngoài rồi.”
Nếu họ thật sự đến với nhau, tôi cũng xem như là bà mai, thế nào cũng phải được lì xì chứ.
Tôi vừa trò chuyện xong, trên sân khấu, Lạc Nhã – tiểu hoa mới nổi – vừa đặt micro xuống.
Dù không nghe rõ cô ta nói gì, nhưng khán giả trên dưới sân khấu đều cười ầm lên.
“Chà, Lạc Nhã của chúng ta đúng là đáng yêu thật đấy, có cả một trải nghiệm thú vị như vậy nữa chứ.”
Tôi nhướng mày, chắc lại là kịch bản sắp đặt.
MC tiếp tục: “Vậy còn vua điện ảnh Giang thì sao?”
MC chuyển micro cho người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm.
Tôi nhìn theo hướng đó, quả nhiên không hổ danh vua điện ảnh, dáng dấp trời sinh đã đẹp, lại có khí chất cao ngạo khiến người ta không thể không cúi đầu.
Trước đây tôi chỉ từng thấy bóng lưng của anh ta, ngay cả trước khi chương trình bắt đầu quay, tôi cũng không có cơ hội gặp mặt để xin wechat.
Người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm nhận lấy micro, giọng trầm thấp:
“Hồi cấp ba, lần đầu tiên tôi vung nắm đấm về phía một thằng nhóc cướp áo của tôi, cuối cùng còn gây chuyện đến tận ban giám hiệu.”
Lời vừa dứt, khán giả lập tức nhốn nháo, ngay cả cô gái ngồi cạnh tôi cũng không còn tâm trí tám chuyện nữa.
“Tin tức này của vua điện ảnh Giang sốc thật đấy!”
“Tôi nhớ lúc nãy Lê Tô Tô cũng nói hồi cấp ba từng đấu giá một chiếc áo mà!”
“Không lẽ họ học cùng trường?!”
MC còn định hỏi thêm, nhưng đỉnh lưu ngồi bên cạnh đã giật lấy micro từ tay vua điện ảnh, giọng điệu đầy bất bình:
“Thật trùng hợp, hồi cấp ba tôi từng bỏ ra hai nghìn tệ để đấu giá một chiếc áo vì cô gái tôi thích, giữa đường bị đánh một trận rồi bị cướp mất.”
2
Đợi tôi xử lý xong chuỗi phản xạ dài lê thê của mình, tôi cũng đã xâu chuỗi được toàn bộ tình tiết.
Nhìn về phía đỉnh lưu và vua điện ảnh, hai người họ đang căng thẳng đến mức như sắp rút kiếm ra, cùng siết chặt chiếc micro trong tay.
Bên cạnh, Lạc Nhã cười gượng, đưa một chiếc micro khác qua:
“Hai thầy, tôi có micro đây, dùng của tôi đi.”
“Cô cút đi!”
Hai người đồng thanh nói, sau đó lại cứng đờ tại chỗ.
Cứ như thể thứ họ đang tranh giành không phải micro, cũng không phải chiếc áo kia, mà là lòng tự tôn của một người đàn ông.
Người dẫn chương trình rón rén bước tới, nhẹ nhàng rút chiếc micro từ giữa họ ra.
“Có vẻ như hai thầy vẫn đang cho chúng ta thấy diễn xuất đỉnh cao của họ.”
Sau câu nói của MC, Giang Hàn Xuyên khẽ ấn ngón tay vào tai nghe, lực nắm micro cũng dần nới lỏng.
Đỉnh lưu Kỳ Sâm cũng buông tay theo.
Hai người họ, một cách ăn ý, cùng nở một nụ cười chuyên nghiệp đầy giả tạo.
Vì sân khấu đã mất kiểm soát, MC đành phải thông báo tạm nghỉ giữa chừng.
Kỳ Sâm và Giang Hàn Xuyên bước về hậu trường trước. Tôi cũng muốn đi theo hỏi cho rõ ràng, tiện thể xin lỗi vì hành động của mình hôm ấy.
Nhưng vừa mới bước xuống sân khấu, Lạc Nhã đã chạy vượt qua tôi, đuổi theo họ.
“Thầy Giang, thầy Kỳ, chúng ta kết bạn WeChat nhé?”
Vừa nói, cô ta vừa hất toàn bộ tóc sang một bên, để lộ đường cong xương quai xanh tinh xảo.
Kỳ Sâm chỉ liếc qua một cái rồi lập tức tránh né, động tác mạnh đến mức sợ người khác không nhìn ra anh ta đang tránh.
“Tôi không kết bạn với con gái, danh sách bạn bè của tôi toàn đàn ông thô kệch.”
Lạc Nhã hơi thất vọng, nhưng ngay sau đó, cô ta chuyển ánh mắt sang Giang Hàn Xuyên, người thậm chí còn chẳng thèm để ý đến cô ta:
“Vậy thầy Giang thì sao? Sau này mong thầy chỉ bảo nhiều hơn.”
Giang Hàn Xuyên không buồn ngẩng đầu: “Tôi không có WeChat.”
“Phụt.”
Tôi vô thức bật cười thành tiếng. Ba cặp mắt ngay lập tức đổ dồn về phía tôi.
“Xin lỗi, bình thường tôi ít khi cười ra tiếng lắm, trừ khi thực sự buồn cười.”
Với hiểu biết của tôi về Lạc Nhã, cô ta không phải kiểu người dễ dàng bỏ cuộc. Nghĩ vậy, tôi liền ngoan ngoãn nhường đường cho bọn họ.
Dù sao cũng chỉ là một lời xin lỗi, kéo dài thêm một chút, biết đâu vua điện ảnh Giang lại quên luôn chuyện này thì sao?
Nghĩ đến đây, tôi vui vẻ cúi đầu giả vờ bận nhắn tin, đứng yên tại chỗ để họ đi trước.
Nhưng… tôi đã đọc xong ba truyện ngắn rồi mà sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì?
Tôi ngẩng đầu lên, hai người đó đang nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như thể đang săn mồi.
Lạc Nhã đứng ngay phía trước tôi, cô ta còn tưởng họ đang nhìn mình:
“Hai thầy, trên mặt tôi có gì sao?”
“Cô có đi hay không?”
Ánh mắt Lạc Nhã lóe lên tia hy vọng: “Hả?”
Kỳ Sâm nâng giọng, tiến đến bên tôi, trực tiếp bấm tắt màn hình điện thoại của tôi:
“Nói cô đấy, đi hay không?”
Màn hình điện thoại đã tắt, tôi không thể tiếp tục giả vờ nữa.
Nhưng nhìn bộ dạng ủ rũ của Lạc Nhã, tôi lại có thêm quyết tâm liều chết:
“Đi, đi đi đi.”
Giang Hàn Xuyên không nói gì, chỉ lặng lẽ nhường cho tôi vị trí ở giữa.
Ừm, C vị.
Nhưng rất nhanh sau đó, tôi nhận ra… cái C vị này, không dễ đứng chút nào.
3
Tôi đã thực sự trải qua cảm giác ngồi tù là như thế nào.
Con đường từ hậu trường đến phòng nghỉ là quãng đường dài nhất đời tôi từng đi.
Sắp đến cửa, tôi thật sự không chịu nổi nữa.
Dừng bước, tôi lấy hết dũng khí, cúi đầu nhận lỗi với họ:
“Xin lỗi.”
Nói xong, tôi cúi người một góc đúng 90 độ.
“Hai thầy, tôi vẫn luôn cảm thấy có lỗi, nếu không cũng chẳng canh cánh trong lòng lâu như vậy.”
“Tôi không biết làm sao để bù đắp cho hai người. Hay là… tôi trả lại hai ngàn tệ, rồi mua một bộ đồ khác?”
Trong tầm mắt, Giang Hàn Xuyên và Kỳ Sâm đồng loạt quay lại nhìn tôi.
Nhưng tôi không thấy rõ vẻ mặt của họ, chỉ nhìn thấy phần eo.
Không thể không thừa nhận, bộ trang phục chương trình chuẩn bị làm nổi bật đường nét vòng eo của họ một cách hoàn hảo. Trong giây lát, tôi lỡ mất hồn, quên luôn phải ngẩng đầu.
Bất chợt, tôi cảm nhận được một bàn tay ấm áp đặt lên trán.
“Đứng thẳng dậy.”
Tôi thuận theo lực tay kia mà đứng thẳng, vừa vặn đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Giang Hàn Xuyên. Không rõ anh ta đang vui hay giận.
Ngay lúc đó, một tờ khăn giấy chìa ra bên cạnh.
Kỳ Sâm một tay đỡ trán, chép miệng: “Lau đi, nước miếng kìa.”
Tôi chạm vào khóe môi… Ồ, thật sự có nước miếng chảy ra!
Xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ.
Tôi vội vàng nói cảm ơn, rồi lau miệng ngay lập tức.
“Cúi chào thôi mà cũng chảy nước miếng, cô đúng là thiên tài đấy.”
Giọng của Kỳ Sâm khi không bị tạp âm che lấp nghe vô cùng quen thuộc.
Khoảnh khắc ấy, chút hy vọng cuối cùng trong tôi cũng tan biến.
Tôi đã từng nghe qua giọng nói này.
Chính là vào ngày đấu giá ở trường cấp ba.
Lúc đó, tôi đang cầm bộ quần áo của nam thần trường—à không, giờ phải gọi là quần áo của Giang Hàn Xuyên.
Tôi đứng trên bục đấu giá, mở giá khởi điểm một trăm tệ, bên dưới từng người từng người nâng giá lên, mỗi lần chỉ năm tệ.
Trường tôi là trường công, ai cũng không có nhiều tiền. Cứ thế, giá tăng dần lên đến hai trăm tệ—đã là mức giá cao nhất của buổi đấu giá.
“Hai trăm lần thứ nhất, hai trăm lần thứ hai…”
Cô gái ra giá hai trăm lúc này đã không giấu nổi sự phấn khích.
Đúng lúc sắp chốt đơn, một nam sinh bất ngờ chạy vào.
Trong tay cậu ta ôm quả bóng rổ, trên đầu gối còn có một vết thương đang rỉ máu.
Tôi định bảo bạn cùng phòng đưa ít băng cá nhân, nhưng không ngờ cậu ta vừa bước vào đã lên tiếng:
“Tôi ra giá hai ngàn.”
Lời vừa dứt, cô gái vốn đang tràn đầy tự tin kia lập tức ngồi phịch xuống ghế.
Hai ngàn tệ—đối với đám học sinh nghèo chúng tôi mà nói, đó là con số trên trời!
“Hiện tại giá đấu là hai trăm tệ, bạn chắc chắn muốn trả hai ngàn chứ?”
“Tôi rất thích bộ quần áo này. Kiểu dáng mới lạ, kích cỡ vừa vặn với tôi.”
“Tôi thích nó, nên tôi trả hai ngàn.”
Cậu ta vừa đến, chắc chưa biết đây là quần áo của nam thần trường. Tôi định nhắc nhở nhưng bị bạn cùng phòng kéo lại.
“Nếu cậu nói ra, cậu ấy sẽ khó xử lắm đấy. Cậu không thấy à? Người ta bị thương mà vẫn chạy vào mua, đúng là fan cuồng của nam thần rồi!”
Cũng có lý.
Thế là tôi nuốt lời xuống, nhận lấy hai ngàn tệ tiền mặt rồi đưa bộ quần áo cho cậu ta.
Nhìn dáng vẻ nâng niu bộ đồ kia, tôi không khỏi cảm thán: “Tình yêu không phân biệt giới tính.”
Lúc đưa đồ, tôi còn không quên nhắc nhở: “Bạn nhớ xử lý vết thương nhé.”
Tình yêu thật vĩ đại!
Hồi đó cảm thán bao nhiêu, bây giờ liền thấy xấu hổ bấy nhiêu.
Chỉ cần nghĩ đến việc ngày xưa tôi từng cho rằng giữa hai người họ có tình cảm ràng buộc, tôi liền muốn tự đấm mình một cú!
Tôi thật đáng chết mà.
“Cuối cùng cũng nhớ ra tôi rồi?”
Kỳ Sâm cười lạnh, đầu lưỡi khẽ tì vào răng hàm.
“Tôi còn chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ, tôi cũng thắc mắc sao cô lại không nhận ra tôi đấy.”
Không phải là không nhận ra, mà thật sự chỉ gặp có một lần!
Mặc dù hồi đó cũng thấy anh ta rất đẹp trai, nhưng thiên hạ có biết bao chàng trai đẹp, tôi đâu thể nhớ hết từng người một!
“Thật ra, tôi cũng nhận ra rồi, chỉ là không biết phải đối mặt thế nào…”
Tôi bắt đầu ba hoa, lúc này quan trọng nhất là phải lấy lòng hai ông chủ lớn này trước đã!
Kỳ Sâm—cao một mét chín—có vẻ như sắp nhảy dựng lên.
Tôi đặt tay lên vai anh ta, ấn anh ta ngồi xuống.
“Tôi biết anh gấp, nhưng đừng vội!”
“Tôi thật lòng muốn xin lỗi hai người, tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Kỳ Sâm cau mày: “Chúng tôi?”
Tôi lỡ lời mất rồi!
Nhanh chóng đưa tay bịt miệng.
Trời ạ, sao tôi lại lỡ nói ra suy nghĩ trong lòng chứ!
Lén liếc sang vua điện ảnh, tôi thấy anh ta quay đầu đi, vẻ mặt như thể vừa gặp ma vậy.
“Một người vì tôi mà mất quần áo, một người vì tôi mà bị thương, vậy nên hai người cứ yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng!”
“Hai người nói đi, muốn tôi làm trâu làm ngựa gì cũng được!”
Mắt Kỳ Sâm sáng rực lên: “Thật không?”
Tôi hạ quyết tâm, gật đầu kiên định: “Ừ.”
Chết thì chết, có thể tạo mối quan hệ tốt với hai anh chàng đẹp trai, sao lại không chứ?!
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com