Chương 2
4
Sau khi giờ nghỉ giữa hiệp kết thúc, ba chúng tôi lần lượt quay trở lại sân khấu.
Trò chơi tiếp theo là đại chiến gối.
Trên sân khấu có tổng cộng bốn người, bốc thăm chia thành hai đội.
Mỗi đội đứng trên một cây cầu gỗ hẹp, một người phía trước để chắn, người phía sau tấn công. Đội nào khiến toàn bộ thành viên đối phương rơi xuống trước thì chiến thắng.
Kết quả bốc thăm: tôi chung đội với Giang Hàn Xuyên, còn Kỳ Sâm cùng nhóm với Lạc Nhã.
Chưa đợi tôi lên tiếng, Giang Hàn Xuyên đã chủ động đề nghị:
“Tôi đứng phía trước nhé, đến lúc đó cô cứ thoải mái ra tay với họ, đừng nương tay.”
Tôi gật đầu đồng ý.
Bên kia cũng đã quyết định xong vị trí, chỉ là sắc mặt của Lạc Nhã không được tốt cho lắm.
Trò chơi bắt đầu.
Giang Hàn Xuyên đi phía trước, tôi cẩn thận bám theo phía sau, từng bước tiến lên cây cầu gỗ hẹp.
Bên kia, Lạc Nhã lại đứng chắn trước Kỳ Sâm.
Một chàng trai cao một mét chín như Kỳ Sâm lại để một cô gái chỉ cao một mét bảy như Lạc Nhã chắn phía trước mình.
Còi vang lên.
Tôi vung mạnh gối về phía Kỳ Sâm.
“Bốp!”
Nhưng gối lại không trúng người tôi nhắm đến.
Kỳ Sâm nghiêng người né sang phía bên kia của Lạc Nhã, khiến cú đánh của tôi lại hạ cánh chính xác lên người cô ta.
Lông vũ bay tán loạn, sắc mặt Lạc Nhã lập tức đen sì.
Không chút do dự, cô ta cũng vung gối đánh về phía tôi.
Tôi sợ ngã xuống nên vội vàng túm chặt lấy áo của Giang Hàn Xuyên.
“Rẹt——”
Cú đánh của Lạc Nhã lại trúng ngay người Giang Hàn Xuyên.
Đồng thời, một đường rách dài xuất hiện trên áo anh ta.
Lộ ra đường nét cơ bụng sắc bén cùng thân hình tam giác ngược khiến người ta phải hít thở gấp gáp.
Tay tôi vô tình chạm vào tấm lưng nóng rẫy của anh ta.
Trò chơi tạm dừng.
Giang Hàn Xuyên đỏ mặt, vội vã chạy vào hậu trường thay áo.
Còn tôi đứng đó như một đứa trẻ làm sai chuyện, không biết phải làm gì.
“Cô và quần áo của Giang Hàn Xuyên có thù oán gì à?”
Tôi không đáp.
Lạc Nhã đỡ trán: “Đây là phát sóng trực tiếp đó, chị gái!”
Tôi vẫn cố chấp cãi:
“Tôi tin rằng, đông đảo khán giả trước màn hình TV sẽ biết ơn tôi.”
Bên cạnh vang lên một giọng cười hả hê của một người nào đó họ Kỳ:
“Hahahahahahaha!”
Tôi trừng mắt nhìn anh ta.
Anh có biết lễ phép là gì không hả?
5
Do có quá nhiều sự cố xảy ra, thời gian lại gấp rút, nên các bước tiếp theo đều trôi qua vội vàng như thể chỉ làm cho có.
Đối với tôi, đây là chuyện tốt.
Không tốn bao nhiêu sức mà vẫn nhận được phí xuất hiện, ai mà không thích chứ!
Tôi vừa ngân nga hát vừa chờ xe do chị Yến – người quản lý của tôi – sắp xếp, nhưng sau lưng cứ có cảm giác rợn cả người.
Tôi quay đầu lại, phát hiện Giang Hàn Xuyên đang đứng ngay sau lưng mình.
“Mẹ ơi!”
Tôi giật bắn người, suýt nữa thì không đứng vững.
Kỳ Sâm nhanh tay đỡ lấy tôi: “Bọn tôi đâu phải quái vật, hơn nữa, tôi trông đáng sợ đến vậy sao?”
Giang Hàn Xuyên lạnh lùng mở miệng: “Không làm chuyện trái lương tâm, sao phải sợ ma gõ cửa.”
Câu này… lạnh buốt cả người.
“À, thầy Giang này, bộ đồ của anh là của hãng nào vậy? Tôi chặn luôn, chất lượng tệ quá đi.”
“Thật sự không phải cô cố ý?”
“Thật không phải! Tôi làm sao có thể cố ý được chứ?”
Kỳ Sâm lên tiếng giúp tôi: “Đã nói là không phải cố ý rồi, đừng bắt nạt cô ấy nữa.”
Tôi nở một nụ cười tiêu chuẩn, để lộ hàm răng dưới, phối hợp gật đầu với Kỳ Sâm.
“Này, sao cô cứ gật đầu mãi thế? Không biết còn tưởng cô là búp bê gật đầu đấy.”
Kỳ Sâm!
Người ta bảo, thích một ai đó thì sẽ dùng răng trên cười với họ, còn nếu không thích thì sẽ nhe răng dưới dọa họ.
Thế là tôi lập tức nhe răng dưới về phía Kỳ Sâm.
Kỳ Sâm giật bắn mình, vội nhảy sang đứng cạnh Giang Hàn Xuyên.
“Xấu quá! Có tính là thương tật do hoảng sợ không?”
“Thầy Giang, bộ đồ đó bao nhiêu tiền? Tôi đền cho anh.”
Giang Hàn Xuyên cười như không cười: “Cô chắc chắn muốn đền?”
Trách nhiệm của tôi lập tức trỗi dậy.
“Đúng!”
“Cũng chỉ một triệu thôi, trả đi.”
Tôi hóa đá tại chỗ.
Bây giờ rút lại lời vừa nói còn kịp không?
Tôi quay sang hỏi Kỳ Sâm: “Vừa nãy thầy Giang hỏi tôi gì ấy nhỉ?”
Kỳ Sâm lặp lại: “Cô chắc chắn muốn đền tiền không?”
Tôi: “Đền tiền thì tầm thường quá, tôi sẽ dùng cách khác để bù đắp cho thầy Giang!”
Lời vừa dứt, Kỳ Sâm đã lấy từ túi ra một tấm thẻ: “Cô vẫn nên đền tiền đi.”
“Chỉ một triệu thôi mà? Trong thẻ này vừa hay có đúng một triệu, Giang Hàn Xuyên, cậu cầm lấy đi.”
“Tiền tôi giúp cô trả rồi, món nợ nhân tình cô phải tính với tôi.”
Màn lật ngược này hơi đột ngột.
Nhưng khi thấy Giang Hàn Xuyên nhận lấy thẻ, tôi hiểu ngay rằng, món nợ nhân tình này, tôi sẽ phải trả cho ai.
“Tổng giám đốc Kỳ, sau này anh nói hướng Đông, tôi tuyệt đối không dám đi hướng Tây.”
Khóe môi Kỳ Sâm khẽ nhếch lên: “Lúc trước cô nói, để trả nợ nhân tình, chuyện gì cô cũng có thể làm, đúng không?”
Câu này… sao nghe lạ lạ vậy nhỉ?
6
Vậy là tôi đã đến nhà Kỳ Sâm.
Khi Kỳ Sâm mở cửa bước vào, đầu óc tôi vẫn còn ù ù ong ong.
Giữa đêm hôm khuya khoắt, đưa tôi về nhà là có ý gì đây?
Nhưng rất nhanh sau đó, tôi lại cảm thấy mình an toàn.
Bởi vì Giang Hàn Xuyên cũng đến.
Anh ta rất quen thuộc với nơi này, đi thẳng vào phòng trong thay một bộ quần áo.
Tôi đứng ở cửa, bỗng thấy luống cuống không biết làm gì.
“Thầy Giang, thầy Kỳ, hai người… quan hệ rất tốt nhỉ?”
Tôi đã khéo léo thay thế những từ ngữ không tiện nói ra.
Chả trách suốt dọc đường họ cứ nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Không lẽ tôi đã phá hỏng thế giới hai người của họ rồi?
Kỳ Sâm nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt sâu xa khó đoán.
Rất lâu sau, anh ta mới chậm rãi mở miệng:
“Tôi là anh ruột của cậu ta. Vừa rồi trên sân khấu, thằng nhóc này chẳng biết lớn nhỏ gì cả, khiến cô chê cười rồi.”
Kỳ Sâm hóa ra là anh trai của Giang Hàn Xuyên? Nhìn không ra luôn ấy.
“Hai người… thật sự không giống nhau chút nào.”
Tôi âm thầm xin lỗi vì mấy suy đoán ban nãy của mình.
Trong giới giải trí, sao chẳng có chút tin đồn nào về chuyện này vậy?
Kỳ Sâm nhướng mày: “Rất bình thường thôi. Cha mẹ tôi ly hôn, tôi theo cha, cậu ta theo mẹ.”
“Lúc ly hôn, cậu ta nhỏ hơn tôi hai tuổi. Tôi đã đủ lớn để nhớ chuyện này, nhưng cậu ta thì không. Đến tận cấp ba, cậu ta vẫn tưởng tôi là con của mẹ kế.”
“Cho nên hôm đó, cậu ta thấy tôi cầm quần áo của cậu ta liền tưởng tôi đang bắt nạt mình. Cộng thêm bao nhiêu năm nay vốn luôn hận cha tôi, thế là lao vào đánh tôi.”
“Nhưng cũng nhờ trận đánh đó, đánh rất đã, từ đó chúng tôi chơi chung luôn.”
Cốt truyện này mà đưa vào tiểu thuyết thì cũng đủ để gây chấn động cả giới văn học rồi.
Thậm chí có thể quay thành phim luôn ấy chứ.
“Vậy nên, trên show thực tế…”
“Đều là diễn cả. Trong giới vốn đồn rằng tôi và Giang Hàn Xuyên không thân, vậy thì dứt khoát thuận theo lời họ luôn.”
Tôi lẩm bẩm: “Làm gì có chuyện tốt thế chứ…”
“Phải rồi, chẳng phải cô nói chuyện gì cũng làm được sao?”
Kỳ Sâm nhướng mày, chỉ về phía bếp.
“Nấu ăn thì sao, biết không?”
Tôi nhớ lại món cánh gà coca nửa sống nửa chín cùng đĩa rau xào cháy khét của mình, lắp bắp đáp: “Tôi… cũng tạm tạm, miễn cưỡng ăn được.”
“Được, giao cho cô đấy.”
Online chờ, gấp!
Tạm thời gọi một suất đồ ăn ngoài để thay thế được không?
Hai vị này sao lại nhất quyết muốn ăn cơm nhà thế chứ.
Tôi vào bếp, khép hờ cửa lại, lập tức mở điện thoại tra cách bật bếp gas, cách xào rau.
Trong nhà Kỳ Sâm chỉ còn lại một ít rau xanh.
Vậy thì xào rau đi, dù sao hai người cũng chẳng thiếu bữa ăn này.
Tôi làm theo từng bước trong sách hướng dẫn, cuối cùng bưng ra một đĩa… đen sì sì.
Vừa thấy tôi mở cửa, Kỳ Sâm cũng vội bước đến: “Lê Tô Tô, cô ở trong đó làm cái gì vậy? Lửa bắn tung tóe, còn có cả mùi cháy khét nữa.”
“Gọi cô cũng không trả lời.”
“Nếu không phải nghe thấy cô hát trong đó, tôi còn tưởng cô bị ngộ độc khí ga rồi đấy.”
Anh có lịch sự không vậy?
“Tôi vừa rồi bị dọa sợ nên mới la lên vài tiếng. Còn nữa, tôi hát lúc nào chứ?”
Kỳ Sâm bỗng im bặt.
Tôi nghe ra rồi, anh ta đang châm chọc tôi hát chẳng khác gì gào thét.
“Mời hai người dùng cơm, món đã dọn xong rồi.”
Kỳ Sâm gắp một miếng, suýt nữa nhả ra, nhưng cuối cùng vẫn cố nuốt xuống.
Sau đó, tôi thấy anh ta giả vờ bất ngờ, quay sang nói với Giang Hàn Xuyên: “Lê Tô Tô nấu ăn cũng ngon đấy, cậu mau thử xem.”
Giang Hàn Xuyên ăn xong: “…”
Bình luận cho chương "Chương 2"
THẢO LUẬN TRUYỆN
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com